Từ khi Sơ Trừng biết được mối quan hệ giữa Dụ Tư Đình và Lộc Ngôn, cậu luôn muốn rút lại lời khuyên ban đầu.

Trước đây Dụ Tư Đình thường giữ Lộc Ngôn lại trường rất muộn nên Sơ Trừng nghĩ cậu cần khuyên hắn một câu; thế nhưng xét tình hình hiện tại, cậu là người ngoài mà lại xen vào cho ý kiến thì có hơi dư thừa.

Hai ngày qua Dụ Tư Đình làm như không có chuyện gì xảy ra, Sơ Trừng đoán là hắn vẫn chưa nhìn thấy thư nên càng háo hức tìm cơ hội đi lân la ở Tổ Toán.

Hằng tuần nhà trường tổ chức dạy kèm Vật lí – Hóa học với các lớp học mở. Văn phòng tầng năm chật kín học sinh đến hỏi đủ thứ bài tập khác nhau, không phải ngẫu nhiên mà Sơ Trừng cũng nằm trong số đó.

Nhưng không hiểu vì sao ánh mắt của Dụ Tư Đình dường như lại hướng về Sơ Trừng, chỉ cần cậu bước vào ‘lãnh thổ’ của đối phương thì sẽ bị trục xuất một cách khéo léo.

“Thầy Sơ, thầy có việc gì sao?” Lần này Dụ Tư Đình thậm chí ngưng giảng bài một kèm một cho học sinh mà còn nghiêm túc nhìn sang.

“Không, thầy cứ làm việc đi.” Sơ Trừng phải vắt óc nghĩ ra một câu trả lời hợp lí: “Tôi chỉ muốn tìm một học sinh thôi.”

“Cán sự của thầy không đến chỗ tôi.” Dụ Tư Đình nghiêm túc nhắc nhở.

Sơ Trừng nở một nụ cười không chút sơ hở với hắn: “Tôi biết, tôi không tìm con bé đâu.”

Dụ Tư Đình cuối cùng cũng không hỏi nữa mà trầm giọng nói: “Thầy cứ xem đi,” rồi hắn lại cúi đầu hướng dẫn học sinh tiếp tục giải toán.

Sơ Trừng nhân cơ hội đi vòng quanh bàn làm việc của hắn hai vòng, cậu cẩn thận tìm kiếm từng centimet, cuối cùng cậu nhìn thấy chiếc phong bì được dán kĩ lưỡng bên dưới một chồng bài tập lớn.

Khi Dụ Tư Đình không để ý, cậu đã lén lấy phong bì rồi mang đi một cách lặng lẽ y như lúc gửi thư.

Ngồi lại trong văn phòng như kẻ trộm, Sơ Trừng lén thở phào nhẹ nhõm, ngón tay thon dài nghịch tờ giấy viết thư giản dị – nó giống như một kíp nổ được dập tắt đúng lúc vậy.

Sơ Trừng mở phong bì xác nhận là thư do chính mình viết, khi đang định xé lá thư, cậu chợt nhận thấy ở cuối tờ giấy có hai chữ với nét bút khác biệt: Đã xem.

Đã xem?

Phê duyệt tấu chương hay gì?

Sơ Trừng cảm thấy tức giận trong lồ ng ngực bởi vì Dụ Tư Đình không chỉ đọc mà còn dán lại phong bì. Hẳn là tên này đã đoán trước rằng cậu sẽ lấy lại thư nên tất cả những gì hắn vừa làm trong văn phòng Tổ Toán đều là để chơi đùa cậu.

Nghĩ đến tâm trạng của đối phương lúc đó, nghĩ đến những tình huống khác nhau mà mình sẽ phải đối mặt sau này, Sơ Trừng bực bội nằm ở chỗ làm việc.

Cậu có cần phải lên lớp nữa không?

Ding~

Điện thoại di động phát ra âm thanh thông báo.

Sơ Trừng uể oải nhướng mi.

[Nhắc nhở công việc quan trọng hôm nay: Ba mươi phút nữa có cuộc họp đánh giá giáo án cho các giáo viên mới.]

Bây giờ Sơ Trừng không còn thời gian để lãng phí vào bất cứ điều gì khác, cậu tạm thời quên đi giai đoạn ‘nhục nhã’ này rồi hít một hơi thật sâu, đứng dậy mở vở soạn bài ra để xem lại bài giảng của mình.

Hoạt động đánh giá giáo án hôm nay được tổ chức tại hội trường.

Khi Sơ Trừng đến thì bên trong đã có rất nhiều thầy cô ngồi sẵn, nhìn không gian đông nghịt thì hẳn đây là một buổi họp của tất cả các giáo viên.

“Chào thầy, thầy vui lòng kí tên ở đây.”

Các nhân viên giáo vụ đứng ở cửa đưa ra một bảng biểu. Theo danh sách năm nay có mười một giáo viên mới được tuyển dụng tại trường Trung học phổ thông số Mười, trong đó có hai giáo viên Toán, hai giáo viên Tiếng Anh, ba giáo viên Lịch sử – Chính trị, ba giáo viên Vật lí – Hoá học.

Chỉ có một giáo viên Ngữ văn.

“Rồi ạ.” Sơ Trừng kí tên vào cột tương ứng.

“Thầy Sơ phải không? Lát nữa thầy sẽ lên sân khấu trước nên cứ đợi ở ghế trống hàng đầu tiên, nếu thầy cần giáo trình gì thì có thể đến đó để photo.”

Sơ Trừng gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn nhé.”

Ngày càng có nhiều giáo viên tập trung tại khán phòng, càng gần đến giờ khai mạc, tiếng xì xào bàn tán không ngớt xung quanh Sơ Trừng khiến cậu có chút bất an.

Suy cho cùng thì việc dạy học sinh là một loại căng thẳng, việc dạy thử trước mặt các giáo viên lại là một loại căng thẳng khác.

Trong khi chờ photo giáo trình, cậu bước vào nhà vệ sinh bên cạnh và đứng bên bồn rửa để chuẩn bị tâm lí.

Két…

Cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra.

Sơ Trừng vô thức ngẩng đầu lên thì thấy trong gương một thân hình cao lớn với khuôn mặt ưu tú.

Cậu không ngờ lại gặp Dụ Tư Đình ở đây.

Tâm trạng Sơ Trừng lúc này hơi phức tạp, cậu không muốn nói chuyện nên chỉ lễ phép gật đầu.

Vẻ mặt Dụ Tư Đình vẫn nghiêm nghị như thường lệ, thấy cậu dội nước lạnh vào lòng bàn tay, hắn đột nhiên hỏi: “Sợ hả?”

Một người là ‘tân binh’ sẽ dạy thử trên sân khấu, người còn lại là giáo viên nổi tiếng ngồi vào bàn giám khảo. Trong tình huống này, Sơ Trừng đương nhiên cho rằng đối phương sẽ có lòng tốt truyền đạt ít kinh nghiệm.

Tuy nhiên điều tiếp theo người đàn ông này nói lại là: “Chăm sóc bản thân cho tốt và tập trung vào việc giảng dạy, nếu lần sau chuẩn bị đầy đủ thì chắc không lăn tăn đến vậy đâu.”

Tên này thực sự ăn miếng trả miếng.

Sơ Trừng há miệng nuốt chửng lời nói ban đầu, cậu dừng lại hai giây rồi nói: “Cảm ơn thầy Dụ đã gợi ý nhưng tôi không có sợ đâu nhé.”

Nói xong, cậu nhanh chóng tắt nước và rời khỏi nhà vệ sinh.

Với tâm lí cạnh tranh với Ác Quỷ Dụ, Sơ Trừng thực sự không còn lo lắng như trước nữa. Là người bắn phát súng đầu tiên, cậu hoàn thành những gì mình chuẩn bị một cách xuất sắc và bình tĩnh.

Sơ Trừng đứng dưới ánh đèn nhìn thầy Dương cùng các giáo viên khác ngồi tại chỗ thảo luận, mỗi người ghi điểm mạnh điểm yếu của cậu vào phiếu đánh giá.

Cuối cùng sư phụ gật đầu, mỉm cười nhận xét: “Bọn họ nói dường như mình đã nhìn thấy ngôi sao mới nhú của Tổ Ngữ văn của Trung học phổ thông số Mười.”

Sơ Trừng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu khiêm tốn bày tỏ lòng biết ơn rồi nghe được tiếng vỗ tay như sấm của khán giả.

Buổi trưa Chu Cẩn đến ăn cơm với Sơ Trừng như thường lệ. Bọn họ tránh thời gian cao điểm nên căn tin hiếm khi được vắng người thế này; không còn không khí đông đúc thường ngày nên nhịp độ ăn uống có vẻ đã chậm lại rất nhiều.

Sơ Trừng vừa ăn vừa chơi điện thoại bằng một tay. Cậu lướt ngón tay trên hóa đơn, lần lượt nhìn vào sổ sách thanh toán gần đây thì cảm thấy đùi gà trên đĩa bỗng mất đi hương vị.

“Trường chưa trả lương, em thì sắp hết tiền rồi.”

Chu Cẩn ngẩng đầu nói: “Em chỉ dạy có một lớp nên ít giờ dạy cơ bản, hồi mới tới anh cũng không đủ tiền ăn.”

Sơ Trừng không khỏi đọc lại bài phát biểu của hiệu phó trong lễ tốt nghiệp: “Chọn giáo dục đồng nghĩa với chọn nghèo.”

“Hối hận à?”

“Không, em chỉ đang tự hỏi liệu có hoạt động kinh doanh tay trái nào để tăng thu nhập hay không. Em đã cắt giảm chi phí rồi nhưng vẫn không đủ, ngửa tay xin người nhà thì ngại quá.” Sơ Trừng chống tay lên bàn với vẻ trầm tư.

Chu Cẩn chợt nảy ra ý tưởng: “Này, anh có việc làm có cơ hội được thăng chức với tăng lương luôn đấy, em muốn thử không?”

“Việc gì?” Sơ Trừng lười biếng ngước mắt lên.

“Trường Trung học phổ thông số Mười là hệ thống lớp học giáo viên kép nên có giáo viên phó chủ nhiệm phụ trách giám sát lớp nữa. Giáo viên bộ môn giữ chức này có thể nhận thêm trợ cấp đi kèm các lớp tự học buổi sáng và buổi tối, mỗi tháng chắc lấy được tám trăm tệ.”

“Nói chung giáo viên các môn tự chọn như Địa lí, Khoa học, Hóa học, Sinh học, v.v. không thêm giờ dạy nên học sinh chỉ được chọn bốn môn là Ngữ văn, Toán, Vật lí, Ngoại ngữ. Em cũng biết tình hình lớp 7 rồi đó, giáo viên Toán là chủ nhiệm, giáo viên Vật lí lớn tuổi phải nghỉ ngơi nên không thể thức khuya dậy sớm; Nam Nam thì vướng chuyện cưới xin của bọn anh nên bận lắm, em ấy có nhắc với anh xem có thể nhường chức vụ này cho em không.”

Sơ Trừng chăm chú lắng nghe những lời Chu Cẩn nói, thế nhưng nghe đến lớp 7 thì sự hứng thú của cậu rõ ràng đã giảm đi.

Nghĩ đến buổi sáng bị Ác Quỷ nào đó chế giễu, Sơ Trừng khịt mũi kiêu ngạo: “Em, Sơ Trừng, dù có chết đói nhảy từ đây xuống cũng không làm trợ giảng của Dụ Tư Đình.”

Chu Cẩn khựng lại một lúc trước quyết tâm lấy chết để chứng minh của đàn em, anh ngạc nhiên hỏi: “Đến mức này luôn sao? Thầy ấy đã làm gì em?”

Sơ Trừng không muốn nhắc lại mối hận này nên chỉ thở dài: “Anh đừng để ý.”

Chu Cẩn giễu cợt cái tính nóng nảy như trẻ con của cậu rồi giả vờ giảng đạo với vẻ mặt nghiêm túc: “Em đừng quên nơi làm việc không cho phép em sắc sảo.”

Sơ Trừng nghe vậy nhưng không phản ứng.

“Xem như em giúp đỡ vợ chồng anh đi? Anh sẽ trả thêm tiền thuê nhà.” Chu Cẩn cười nói thêm.

Người ở bên bàn kia vẫn không ngẩng đầu lên, anh chỉ nhìn thấy cậu ta thản nhiên hất tóc mái.

Chu Cẩn bất lực nói tiếp: “Mỗi tuần anh sẽ dọn dẹp nhà cửa thêm hai lần nữa, đây là giá chót.”

Sơ Trừng uống cạn li nước còn lạnh, đặt li xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Chốt đơn.”



Cuộc sống còn nhiều điều hơn những gì mắt thường có thể thấy được, nhưng anh hùng vì tám trăm tệ phải cúi đầu.

Sơ Trừng nhận được đơn xin làm giáo viên phó chủ nhiệm từ Phòng Giáo vụ vào trưa Chủ Nhật, thế nhưng nhưng mãi đến buổi tự học tối hôm trước cậu mới đưa cho Dụ Tư Đình.

Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau trong lớp chấm bài kiểm tra hằng tuần, giữa các ngón tay hắn là một cây bút đỏ; hắn thẳng tay gạch đi những bước giải bài toán dày đặc của một học sinh và cho bạn một trái trứng ngỗng.

Hắn liếc ngang nhìn tờ đơn: “Thầy tự nguyện à?”

Dụ Tư Đình nói rõ ràng, phát âm rõ ràng bảy phần đứng đắn, ba phần giọng Bắc Kinh cuốn hút nhưng không ngọt ngào. Nếu loại bỏ yếu tố độc mồm thì mỗi lời hắn nói đều thực sự rất êm tai.

Sơ Trừng gật đầu, nhớ lại lần trước bị học sinh ‘bắt cóc’, cậu lập tức nói thêm: “Tôi không bị bắt cóc đâu.”

“Giờ tự học buổi sáng là sáu giờ hai mươi.” Vì văn phòng Tổ Ngữ văn và Tổ Toán gần nhau nên tuần qua Dụ Tư Đình thường xuyên thấy Sơ Trừng tăng ca buổi tối, nhưng hắn chưa bao giờ thấy cậu đến sớm nên mới nhắc một tiếng.

Nhưng giọng điệu của hắn khi nói câu này giống như đang chất vấn bên tai Sơ Trừng rằng: “Ủa thầy có dậy sớm nổi không?”

Trong tình cảnh thế này, dù dậy sớm khó đến mức thì cũng phải cắn răng chịu đựng, Sơ Trừng căng da đầu thể hiện mình đã biết.

Một chút miễn cưỡng này không thể thoát khỏi con mắt của giáo viên chủ nhiệm xuất sắc, nhưng Dụ Tư Đình không làm khó cậu nữa. Hắn vui vẻ kí đơn đăng kí.

Trong lúc kí, hắn bình tĩnh nói: “Tối nay người ta gọi tôi qua khối Mười Hai để nghiên cứu mấy câu hỏi cho đề thi thử sắp tới, nếu tiện thì thầy giúp tôi trông lớp trước giờ học được không?”

“Hả?” Sơ Trừng không ngờ mình phải đi làm sớm như vậy.

Nhưng mỗi câu của Dụ Tư Đình đều là một câu khiêu khích: “Thầy làm được không?”

Sơ Trừng lại gật đầu, không được thì cũng phải được.

“Cảm ơn thầy đã vất vả.” Sắc mặt Dụ Tư Đình hơi thay đổi, trong mắt hiện lên một nụ cười ý nhị. Nhưng lời nói của hắn không hề làm giảm đi sự nhiệt tình của giáo viên mới, hắn chỉ có vẻ ‘tôi chống mắt lên xem’.

Tiếng chuông tiết tự học thứ hai vang lên, các học sinh lớp 7 lần lượt trở về chỗ ngồi nhưng không ai để ý Dụ Tư Đình ở đâu. Trong suốt tiết học, ngay cả sự va chạm không thể tránh khỏi của bàn ghế cũng rất nhẹ.

Là một người đã đi học hơn mười năm, Sơ Trừng rất ngạc nhiên vì sao lớp có thể im lặng và ngăn nắp đến vậy.

Dụ Tư Đình không cần nói câu nào, hắn lấy ra vài cuốn sách trên chiếc bàn trống, vỗ vai Lộc Ngôn hai cái rồi đi ra từ cửa sau.

Trong mắt Sơ Trừng, cậu cháu dường như đã đạt được thần giao cách cảm nào đó mà người ngoài không hiểu được.

Năm giây, mười giây…

Đến một thời điểm nhất định, trong phòng học lớp 7 vang lên một câu hỏi nhỏ: “Đại ca đi rồi à?”

“Xuống lầu rồi.” Bạn cùng lớp ở cửa báo cáo một cách chính xác.

“Ồ…” Giây tiếp theo, những âm thanh lạo xạo vang lên từ mọi hướng trong phòng học.

Sơ Trừng không khỏi bật cười, cậu lên tiếng giữ trật tự: “Được rồi, ăn mừng một chút thôi chứ không sợ mất mặt thầy à?”

Các học sinh cười lớn, sau đó hợp tác mà khôi phục trạng thái học tập.

Sơ Trừng ngồi vào chỗ Dụ Tư Đình một lúc nhưng cậu luôn cảm thấy trong lớp có tiếng xì xào bàn tán. Cậu tìm kiếm xung quanh trong vài lần và không thể tìm thấy nguồn gốc của âm thanh, vậy là cậu phải đứng dậy đi xem.

Hiệu quả của cuộc kiểm tra này là không đến đâu, các học sinh cùng bàn thậm chí còn không ngại nhỏ giọng trò chuyện với nhau, mãi cho đến khi Sơ Trừng dùng ngón tay gõ nhẹ vào góc bàn.

Học sinh ngơ ngác ngẩng đầu: “Thầy Sơ, đại ca cho phép bọn con thảo luận cách làm bài vào tiết tự học cuối.”

Sơ Trừng cúi đầu, ánh mắt cậu trong trẻo: “Con cũng phải chú ý âm lượng để không được ảnh hưởng đến người khác.”

“Dạ con sẽ cố gắng.” Cậu học sinh nhún vai lấy giấy nháp ra bắt đầu viết và vẽ.

Sơ Trừng khoanh tay tiếp tục bước đi.

“Anh Sơ à…” Cậu nhóc ngồi ở hàng sau nhìn chằm chằm bước đi của cậu quen thân mà tiếp lời: “Giày của thầy là phiên bản giới hạn phải không? Giá bao nhiêu ạ?”

“Mua đại thôi.” Sơ Trừng dùng một tay nhẹ nhàng nhấn vào đầu cậu nhóc: “Làm bài tập về nhà đi.”

Học sinh cường tráng không quan tâm việc mới bị dội gáo nước lạnh, cậu nhóc lại nâng cằm tiếp tục hỏi: “Đại ca không có ở đây thì thầy chịu trách nhiệm giám sát kỉ luật sao? Học kì này thầy là giáo viên phó chủ nhiệm lớp mình hả? Úiii thầy đừng đi mà…”

Trò chuyện hết câu này đến câu khác khiến Sơ Trừng chợt nhận ra học sinh trong lớp này không hề sợ cậu, các bạn tò mò về cậu nhiều hơn.

Vì vậy Sơ Trừng chỉ liếc cậu nhóc một cái xem như cảnh cáo rồi đi thẳng tới mà không nói gì nữa.

Một buổi tự học buổi tối kéo dài một giờ hai mươi phút nhưng Sơ Trừng không chuẩn bị trước, cậu hơi buồn chán nên đành đọc sách giáo khoa của học sinh để giết thời gian.

Đêm qua cậu thức rất khuya để ghi nhớ bài giảng, lúc này nhìn chằm chằm vào những công thức dày đặc càng dễ buồn ngủ hơn. Trong lúc trật tự lớp vẫn ổn định, cậu lặng lẽ bước ra từ cửa sau, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.

Khi Sơ Trừng trở lại, lớp 7 đã là một thế giới mới.

Trong không gian chỉ vài chục mét vuông không hề có tiếng động lớn nhưng những cuộc thảo luận dường như diễn ra khắp nơi khiến không khí cả lớp trở nên vô cùng ồn ào.

Sơ Trừng không dám công khai phá bỏ nội quy lớp học của Dụ Tư Đình nên chỉ có thể nhắc nhở từng người một. Nhưng hiệu quả duy trì kỷ luật của cậu chỉ kéo dài nhiều nhất là vài phút, rất nhanh sau đó tiếng cười không ngớt vang lên từ nơi cậu vừa đi qua.

Nói đi nói lại nhiều lần như vậy, Sơ Trừng cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

Ngồi ở cửa sau, Lộc Ngôn giải xong hai bộ đề tiếng Anh; nghe tiếng ồn ào đã lâu, cậu nhóc ngừng viết, lén lấy điện thoại di động dưới gầm bàn ra rồi bấm WeChat để gửi tin nhắn.

[Cậu có ở đây không, chối bỏ trách nhiệm à?]

Vài phút sau trong hộp trò chuyện xuất hiện phản hồi.

[Dụ Tư Đình: Cậu cho phép con chơi điện thoại di động trong giờ tự học à? Về nhà tự động nộp điện thoại đây.]

Lộc Ngôn không nói nên lời.

[Ủa chứ chẳng phải cậu nhờ con để ý hả?! Khi nào cậu về? Thầy Sơ trấn tụi nó hết nổi rồi.]

Dụ Tư Đình đáp ngắn gọn ba chữ, cộng thêm một câu hỏi.

[Dụ Tư Đình: Không về được.]

[Dụ Tư Đình: Con làm lớp trưởng là làm cái quỷ gì thế nhỉ?]

Lộc Ngôn trả lời lại:

[Con quản tụi nó có được đâu…]

Cả cậu nhóc và Dụ Tư Đình đều biết rất rõ mức độ nổi loạn của những học sinh xuất sắc của lớp 7. Nếu các bạn này mà dễ tính thì làm gì có chuyện mới lớp mười đã cùng nhau đình công để đổi giáo viên Ngữ văn được.

Việc tự học này có lẽ sẽ tốt hơn nếu không có giáo viên bên cạnh, các bạn sẽ bớt ồn ào hơn vì ai cũng có ý thức tự giác trong học tập. Nhưng một khi có cơ hội làm quen với một giáo viên phó chủ nhiệm mới, các học sinh sẽ muốn thử thách tính khí lẫn sự kiên nhẫn của người ta.

Nếu bây giờ đứng ra giúp đỡ thì xem như một thân một mình đối mặt với quần chúng, Lộc Ngôn đương nhiên không nhận vai này.

Nhưng nhìn Sơ Trừng đang khó chịu vì bị thử lòng, cậu nhóc lại đồng cảm và đành phải gõ thêm một tin nhắn.

[Thầy ấy sắp câm nín rồi…]

Dụ Tư Đình hiển nhiên đang bận nên không trả lời.

Càng gần đến giờ tan học, Sơ Trừng càng kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Ít nhất cậu vẫn duy trì được trật tự, ổn định, không để tiếng ồn trở nên trầm trọng hơn, thế nhưng tình trạng bất ổn vẫn luôn tồn tại ở quy mô nhỏ.

“Khụ…”

Một tiếng ho quen thuộc đột nhiên phát ra từ hành lang, những người trong lớp lập tức chăm chú lắng nghe.

“Thảo luận giờ tự học thế nào rồi?” Dụ Tư Đình đứng ở cửa trước hỏi một cách mỉa mai.

Không đợi học sinh kịp phản ứng, hắn tiếp tục nói: “Quy tắc cũ, cả lớp cúi đầu im lặng làm bài trong hai mươi phút. Từ giây này trở đi, mỗi khi có người nhìn thầy thì giờ tan học lùi lại một phút.”

“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…”

Những học sinh vẫn đang bối rối nhìn lên được điểm mặt gọi tên, khi những con số lạnh lùng trong miệng Dụ Tư Đình ngày càng tăng, mọi người nhanh chóng cúi đầu. Ngay cả khi những kẻ cứng rắn ở hàng giữa với hàng sau dù không học được gì vẫn phải chăm chú xem đề thi.

Trong phút chốc cả lớp im lặng.

Sơ Trừng âm thầm cảm nhận tác dụng thần kì này với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Chẳng mấy chốc chuông tan học vang lên. Cửa phòng học phía trước lẫn phía sau đều mở rộng, ngoài hành lang truyền đến tiếng chạy nhảy nói chuyện của học sinh các lớp khác, thậm chí có người còn dám lén nhìn vào hóng hớt nhưng không ai trong lớp 7 bị phân tâm và ngẩng đầu lên.

Dụ Tư Đình cầm một cuốn sách giáo khoa thoải mái đọc.

Thời gian trôi qua từng phút, bên ngoài từ ồn ào trở nên yên tĩnh, sân trường từ đông đúc trở nên vắng lặng hơn.

Cuối cùng Dụ Tư Đình nhìn lên đồng hồ, bình tĩnh nói: “Về thôi.”

Sau đó hắn là người đầu tiên bước ra ngoài với hai cuốn sách trên tay.

Lộc Ngôn vội vàng nhét tài liệu vào rồi chộp lấy cặp sách, cậu nhóc đến bên Sơ Trừng rồi mỉm cười rạng rỡ: “Anh Sơ, thầy phải giữ gìn nhiệt huyết của giáo viên mới nhé! Cố lên, con tin tưởng thầy lắm đấy. Mai gặp thầy nhé!”

… Sơ Trừng mệt mỏi xua tay.

Đang mệt, đừng réo tên.



Tác giả có lời muốn nói

Trước khi đi làm hãy nhìn vào gương và tự động viên mình: Hôm nay đối xử dịu dàng với mọi người nhé~

Sau giờ làm việc hãy chơi game để trút giận: Nhìn xem, tôi đã giết hết các người rồi!

Dụ Tư Đình: Ngày mai đừng quên đi làm lúc sáu giờ hai mươi.

Sơ Trừng: Em buồn ngủ lắm, em chỉ giả bộ thôi.

Mình có lời muốn nói

Dạy học sinh mệt nhưng dạy demo khi mấy thầy cô khác đóng vai học sinh hoặc dự giờ nó còn mệt hơn á mọi người =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play