Chậu cây mao lương này từ khi trổ nụ đã luôn xanh tốt.

Sơ Trừng cất nó vào góc bàn làm việc, ngày đêm chăm sóc cẩn thận, mỗi ngày cậu đều chăm chỉ quan sát nên cuối cùng ba bông hoa đã lần lượt nở vào tháng Tư.

Hoa thực sự rất đẹp, những cánh hoa kép màu trắng tinh khiết xếp chồng lên nhau giống như chiếc váy của một cô gái đang khiêu vũ.

Nhìn chậu hoa này mà Sơ Trừng có cảm giác như cậu đã tự tay nuôi nấng một cô con gái, cậu chụp một bức ảnh chậu hoa bằng sứ đăng lên Moments.

Tiết đầu tiên vào buổi chiều là tiết Toán của Dụ Tư Đình.

Cứ đến tiết giáo viên chủ nhiệm thì chẳng cần lo kỉ luật lớp, tuy nhiên tiết sau là hoạt động nhà trường tổ chức. Hoạt động này yêu cầu học sinh đến tòa nhà thí nghiệm để tham dự buổi toạ đàm y tế về nội dung vệ sinh bảo vệ thị lực và răng miệng. Thế là Sơ Trừng ngồi ở bàn cuối lớp soạn giáo án chờ tan học.

Chiếc điện thoại di động đặt sang một bên nhấp nháy vài lần, Sơ Trừng cầm lên kiểm tra tin nhắn xem bài đăng mới trên Moments nhận được những bình luận gì.

[Thẩm Nam Nam: Đẹp quá!]

[Từ Xuyên: Ồ, đây là hoa gì thế? Trông không giống hoa đào lắm~]

[Thiệu Kỷ: Rảnh rỗi trồng cây chăm cỏ, ngài mừng thọ bao nhiêu rồi ạ?]

[Giáo sư Kim: Chậu có vẻ hơi nhỏ, khi nào hoa tàn thì con có thể cân nhắc việc ghép cây.]

Sơ Trừng nhìn hai câu trả lời cuối cùng, cậu biết không ai yêu hoa hơn mẹ mình nên nhanh tay bình luận để châm ngòi li gián.

[Mẹ ơi, Thiệu Kỷ bình luận chỉ cây dâu mắng cây hoè, anh ấy mỉa mai nói ở tuổi mẹ mới mê hoa cỏ…]

“… Vậy vế phải của phép tính cuối cùng bằng một phần hai cos A trừ căn ba phần hai sin A, rút gọn để có giá trị tan, mấy đứa tự làm tiếp xem.”

Dụ Tư Đình đứng lớp viết lên bảng rồi quay mặt về phía học sinh.

Hắn liếc nhìn về phía hàng ghế sau thì thấy Lộc Ngôn đang làm việc riêng, ánh mắt hắn càng lạnh lùng lạnh hơn. Thầy Dụ đang định gọi cậu đứng lên để trả lời câu hỏi thì chợt nhận ra phía sau có một phó chủ nhiệm Sơ đang cười ngờ nghệch với chiếc di động.

Hai người này ấy à, một người không coi trọng môn Toán, người kia là đứng đầu nhưng lại không làm việc nghiêm túc.

Dụ Tư Đình đứng trên bục cao nhìn rõ từng người của bọn họ, hắn cảm thấy bị trêu chọc nên cầm một chiếc nắp bút không dùng đến trên bục, sau đó ném lên trên tay rồi thờ ơ hỏi: “Ra kết quả chưa?”

“Ra rồi thầy.”

“Mời một người đứng lên trả lời.”

Thầy Dụ vừa dứt lời đã giơ tay lên chính xác một góc rồi ném chiếc nắp bút nhựa thẳng vào ống bút của Lộc Ngôn.

Sau đó nắp bút bật ra đúng như dự đoán, bay sang một bên trên bàn của Sơ Trừng.

Bốp.

Lạch cạch.

Những âm thanh nối tiếp nhau khiến hai người lần lượt kinh hãi.

Lộc Ngôn biết trong lớp làm việc riêng có thể bị bắt nên cậu nhóc đã sớm đề phòng, thế nhưng Sơ Trừng lại sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại xuống đất. Đầu óc cậu thoáng chốc trống rỗng, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn người trên bục với vẻ mặt ngơ ngác và chết lặng.

Dụ Tư Đình không có biểu cảm gì đặc biệt, hắn nói bằng giọng bình thường: “Nói nghe xem nào.”

Kêu ai? Nói cái gì?

Sơ Trừng ngơ ngác nhìn bảng đen dày đặc chữ viết, trong cơn mơ màng cậu có cảm giác như mình quay lại cấp ba bị bắt quả tang vì mất tập trung trong giờ học.”

Sau đó Lộc Ngôn nghe lời hắn mà đứng dậy.

“Đáp án C.”

“Bé lớp trưởng đừng tin, kết quả là hai căn ba.”

“Bọn họ đều đang lừa ông đó, đáp án song song và bằng nhau.”

“…”

Dưới áp lực của đại ca, các học sinh xung quanh vẫn to gan lên tiếng, mấy đứa nhóc này là minh chứng hoàn hảo của ‘một phương gặp nạn, tám hướng lừa lọc’.

“Dạ…” Lộc Ngôn vốn không biết hắn giảng đến đâu, lại thêm một đám người đồng loạt la ó khiến suy nghĩ của cậu càng thêm bối rối, cậu không khỏi bật cười rồi bỏ cuộc: “Con chịu thôi.”

Dụ Tư Đình bỏ ánh mắt thờ ơ để cảnh cáo cậu nhóc rằng không có lần sau. Sau đó hắn chỉ tiếp tục giảng bài khi đã răn đe Lộc Ngôn. Khoé mắt hắn lướt qua phó chủ nhiệm vẫn còn ngơ ngơ, khi quay lưng lại với học sinh, hắn không khỏi mím môi.

Lộc Ngôn khéo léo đẩy ghế xuống gầm bàn, cậu ngồi xổm xuống nhặt chiếc nắp bút rơi xuống đất rồi đặt lên bàn của Sơ Trừng, sau đó thấp giọng lẩm bẩm: “Double kill.”

Sơ Trừng cuối cùng cũng hiểu ra rồi.

Cậu định ‘bán kiếm’ nhưng không thành, lại còn bị người khác bán ngược lại.

Bán kiếm (贩剑) đồng âm với gây tội (犯贱).

Dưới sự suy nghĩ và tính toán chính xác của giáo viên khoa học tự nhiên, ngay cả một nắp bút nhỏ bỏ đi cũng được giao hẳn hai sứ mạng quan trọng.

Nếu biết sớm hơn thì lẽ ra cậu nên để hắn chơi ném vòng, vậy thì phần thưởng đâu chỉ dừng lại ở một chậu hoa?

Sơ Trừng đang chửi thầm thì điện thoại nhận được một tin nhắn nhỏ.

[Thiệu Kỷ:? Từ khi đi làm là em giỏi chơi bẩn ghê, chắc là không học được gì hay rồi đúng không?]

[Anh không thể trách em học cái xấu được, xung quanh em không có tấm gương tốt nào cả.]

Sơ Trừng trả lời một cách hợp tình hợp lí rồi đặt điện thoại di động xuống, cậu ném nắp bút vào thùng rác phía sau rồi cúi đầu soạn giáo án.

Tiếng chuông ra chơi vang lên.

“Tan học thôi.”

“Đi nghe toạ đàm!”

Vì tiết tiếp theo không cần ở lại lớp nên các học sinh rất háo hức, nóng lòng chạy đến tòa nhà thí nghiệm.

Giáo viên chủ nhiệm và phó chủ nhiệm đều bị bỏ lại, Sơ Trừng tận dụng cơ hội này để vặn lại Dụ Tư Đình hai câu để trả thù sự việc nắp bút ban nãy.

Sảnh y tế của tòa nhà thí nghiệm luôn tràn ngập mùi thuốc khử trùng, các hoạt động giảng dạy tổ chức ở đây được chia thành bốn chủ đề: Khuyến khích bảo vệ mắt, giới thiệu các loại sâu răng, kiểm tra thị lực và học các phương pháp đánh răng hàng ngày.

Các học sinh lớp 11/7 hứng thú hơn với hai chủ đề thứ ba và thứ tư, phần lớn các bạn nhỏ tập trung xung quanh nhân viên y tế của Bệnh viện Răng Hàm Mặt để lắng nghe bọn họ giải thích về kĩ thuật đánh răng Charter.

Kĩ thuật Charter là kĩ thuật đánh răng đặt lông của bàn chải trên đường viền nướu ở góc bốn mươi lăm độ hướng về phía bề mặt tắc; như vậy, các chuyển động rung được thực hiện đặc biệt hướng tới khoảng trống giữa các răng.

“Đây hiện được công nhận là cách loại bỏ mảng bám khoa học và hiệu quả nhất. Đầu tiên đưa bàn chải đánh răng vào miệng, đặt lông bàn chải nghiêng một góc khoảng bốn mươi lăm độ so với răng hai bên rồi chải theo chiều ngang với chuyển động rung…”

Sau khi giảng bài, y tá tương tác với học sinh, cô đặt câu hỏi: “Có học sinh nào cảm thấy mình thường đánh răng rất sạch không?”

Có rất nhiều học sinh lớp 7 rất chủ động và hăng hái, các bạn nhỏ đứng ở hàng ghế khán giả tự tin giơ tay.

Nhân viên y tế cười rồi nói: ” Tích cực như vậy sao? Vậy tôi sẽ chọn một số bạn học sinh với một giáo viên lên để làm mẫu nhé?”

Nghe đến ‘mời giáo viên’, các học sinh đều quay lại nhìn về phía sau. Sơ Trừng hoàn toàn có thể đoán trước được bước tiếp theo nên cậu nhanh chóng ngồi xuống thấp hơn để giảm bớt sự chú ý, thế nhưng cậu vẫn không thoát khỏi số phận bị réo tên.

“Thầy giáo trẻ ơi, nhờ thầy lên hỗ trợ được không ạ?” Y tá liếc nhìn đã chọn ra phó chủ nhiệm đang ẩn mình bên cạnh một người đàn ông cao lớn.

Chậc, sao không gọi thầy Dụ chứ?

Sơ Trừng nhìn Dụ Tư Đình ngồi cạnh mình.

“Rõ là vì thầy đẹp trai nhất lớp.” Dụ Tư Đình nhìn thấu suy nghĩ trên mặt đối phương, hắn bình tĩnh dùng chiêu bài nịnh nọt.

Hắn giải thích như vậy, Sơ Trừng bày ra vẻ mặt miễn cưỡng chấp nhận. Cậu hiên ngang bước ra khỏi chỗ ngồi.

Chắc chắn rồi, ‘làm mẫu’ ở đây là bôi chất chỉ thị mảng bám lên răng.

Chất chỉ thị mảng bám có tác dụng nhuộm màu tại các vùng răng có mảng bám để giúp các bác sĩ có thể dễ dàng giải thích cho bệnh nhân trong quá trình điều trị và hướng dẫn vệ sinh răng miệng hiệu quả hơn.

“Nói cho dễ hiểu thì mảng bám là một nhóm vi khuẩn bám chặt trên bề mặt răng của chúng ta; ai cũng có, tuy nhiên nó cũng là thủ phạm gây ra sâu răng và các chứng viêm nhiễm khác nhau. Chúng ta khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, phải dùng chất chỉ thị màu thì mới thấy để khám được.”

Nhân viên y tế vừa thao tác bên cạnh Sơ Trừng vừa giải thích với học sinh: “Lớp cứ yên tâm, chất chỉ thị mảng bám hầu hết được chiết xuất từ ​​sắc tố thực vật hoặc trái cây nên không ảnh hưởng đến sức khoẻ. Thầy giáo này vệ sinh răng miệng rất tốt.”

Thấy Sơ Trừng làm gương, nhiều học sinh cũng tình nguyện trải nghiệm chất chỉ thị màu mảng bám.

“Chết tiệt, trông tôi như vừa ăn một quả thanh long.”

“Sao màu trong miệng thầy Sơ súc qua cái là sạch được? Tôi súc hoài mà chưa ra…”

“Má ơi răng của tôi dơ vậy sao? Nhưng tôi đánh răng hai lần mỗi ngày.”

Học sinh như phát hiện ra vùng đất mới, bọn họ nhìn dáng vẻ xấu hổ của các bạn cùng lớp rồi nhe răng cười nhạo nhau.

Y tá giải thích: “Những người được làm mẫu đều có thể soi gương sau khi súc miệng. Những vết màu hồng tím trên bề mặt răng gần nướu và giữa các răng chính là những nơi chúng ta thường không đánh răng kĩ hoặc bàn chải không thể đưa tới; cả lớp mình có thể sử dụng phương pháp vừa học để loại bỏ những mảng bám này.”

Những học sinh vừa rồi tự tin hơi khó chấp nhận khi tận mắt xem kết quả kiểm tra. Bọn họ nhanh chóng nhận bàn chải đánh răng và cốc giấy dùng một lần rồi đi đến bồn rửa gần đó để đánh răng, toàn bộ phòng y tế tràn ngập mùi kem đánh răng bạc hà.

Tất cả các tấm gương đều chật kín học sinh, Sơ Trừng khi ra khỏi lớp lại không mang theo điện thoại di động nên cậu không còn cách nào khác ngoài nhờ đến sự giúp đỡ của Dụ Tư Đình đang nhàn rỗi.

Cậu cẩn thận đánh hai lần rồi mỉm cười với đối phương, để lộ ra tám cái răng chuẩn mực rồi hỏi: “Hết mấy vết màu chưa?”

“Để tôi xem.” Dụ Tư Đình nhìn hàm răng sạch sẽ lẫn vẻ mặt đáng yêu đang mong đợi câu trả lời của cậu, hắn không nhịn được mà phì cười.

“Thầy cười cái gì?” Vẻ mặt thoải mái của Sơ Trừng lập tức bất mãn, cậu lẩm bẩm với hắn: “Tôi trông khốn đốn thế này là vì cống hiến cho lớp 7 mà?”

“Thầy không khốn đốn đâu, vẫn là đẹp trai nhất lớp.” Dụ Tư Đình bình tĩnh đáp rồi nhìn chằm chằm vào mặt cậu, cuối cùng hắn thấp giọng nói thêm: “Tôi cười vì thấy thầy dễ thương.”

Hắn nói câu này nghiêm túc đến mức Sơ Trừng cảm thấy da cổ mình hơi nóng lên.

Cậu hừ một tiếng lảng sang chuyện khác: “Tôi không tin, thầy cho tôi mượn điện thoại để kiểm tra xem.”

Dụ Tư Đình gật đầu, lấy điện thoại bật camera trước rồi cầm cạnh bồn rửa cho cậu.

Sơ Trừng lại bóp kem đánh răng ra đánh răng trước ống kính, cậu đảm bảo từng chiếc răng đều trắng và sạch sẽ trở lại rồi dùng ngón tay rửa khóe miệng. Chất chỉ thị màu rất khó để làm sạch khỏi da, đôi môi vốn đã đỏ của cậu lại càng trở nên xinh đẹp hơn khi cậu chà xát chúng.

Dụ Tư Đình chăm chú nhìn, không khỏi lặng lẽ động ngón tay cái.

Click.

Tiếng chụp ảnh đột ngột vang lên khiến Sơ Trừng giật mình.

Cậu sửng sốt một giây, sau đó nhanh chóng nắm lấy cổ tay đối phương nhưng không kịp nhìn ra bức ảnh cậu để lại trong máy ảnh của hắn xấu xí đến mức nào.

Giây tiếp theo người đàn ông cất điện thoại đi, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập nụ cười chiến thắng.

“Dụ Tư Đình.” Sơ Trừng mở miệng phàn nàn, sau đó hạ giọng nhìn bốn phía, khi thấy không có người chú ý thì cậu tiếp tục nói: “Đưa cho tôi.”

“Thầy Sơ chú ý ảnh hưởng đấy nhé.” Dụ Tư Đình quay người sang một bên để tránh Sơ Trừng cố chấp thò tay vào túi áo khoác của mình. Hắn định bước đi như không có chuyện gì xảy ra nhưng tay áo lại bị nắm lại, vậy là hắn đành phải mỉm cười đứng lại.

Sơ Trừng chấp nhận sự thật mình lại rơi vào tay hắn, cậu chịu đựng nhục nhã nói: “Thầy ra điều kiện đi, phải làm sao thầy mới chịu xoá.”

Dụ Tư Đình tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó mở miệng nói: “Khi nào tôi vui thì tính.”

“Thầy đừng có như vậy với tôi!” Sơ Trừng không nghe.

Một người trốn, một người theo sau cố gắng tránh ánh mắt của các học sinh, bọn họ đi đến cửa và vô tình đụng phải ai đó.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Sơ Trừng tạm thời đứng lại: “Đàn anh.”

Dụ Tư Đình có một khoảng nghỉ cũng gật đầu chào người đang bước đến.

Chu Cẩn nhìn tư thế của họ hai giây, sau đó mỉm cười nói rằng anh đang giám sát các thí sinh tham dự cuộc thi ở tầng dưới, hiện tại đang là giờ giải lao nên anh đến tham gia cuộc vui.

Sơ Trừng nói đùa: “Công việc của anh nhàn hạ ghê, tự tin ngẩng cao đầu mà nghỉ xả hơi luôn chứ.”

Không chịu thua kém, Chu Cẩn cũng vặn lại: “Sao làm lại đàn em ngồi văn phòng trồng hoa được.”

Sau khi trò chuyện đôi ba câu về tình hình hiện tại, bọn họ đề cập đến kì nghỉ lễ Quốc tế Lao động sắp tới.

“Bây giờ anh rảnh, Nam Nam lại muốn đi làng chài chơi, em muốn đi không?” Chu Cẩn vừa ngỏ lời thì thấy thầy Dụ bên cạnh anh nhớ ra họ đã cùng nhau đi đạp xe trong Tuần lễ Vàng vừa qua rồi hỏi: “Hay là hai đứa đã hẹn trước rồi?”

Tuần lễ Vàng là một tuần nghỉ lễ dài của Trung Quốc vì có hai ngày lễ gần nhau – Tết Trung thu và lễ Quốc Khánh.

Sơ Trừng mỉm cười: “Không hẹn nhưng em cũng không đi, anh chị là vợ chồng mới cưới đi du lịch, em đi làm bóng đèn sao được.”

“Em nói mà khách sáo quá.” Chu sư huynh đáp lại bằng giọng điệu đùa cợt: “Có phải em chưa từng đi đâu?”

Hai người bắt đầu cười và nói chuyện, Dụ Tư Đình trầm ngâm nhìn sang Sơ Trừng.

Khi Chu Cẩn quay lại đi làm, toạ đàm vệ sinh răng miệng vẫn tiếp tục, các học sinh trong hội trường đang nói chuyện rôm rả.

Dụ Tư Đình tựa vào cửa hỏi: “Một tháng Năm này thầy có định về Bắc Kinh không?”

Sơ Trừng lắc đầu, cậu vừa mới về thăm mộ ông ngoại trong dịp Tết Thanh Minh cách đây không lâu nên đã ở nhà hai ngày và cũng không có ý định về thêm chuyến nữa. Hơn nữa vào dịp lễ Quốc tế Lao động, ông bô nhận được rất nhiều lời mời tham gia sự kiện, không phải lúc nào ông cũng có mặt ở nhà.

“Lễ này thầy có dự định gì chưa?” Dụ Tư Đình hỏi tiếp.

“Chơi game.” Sơ Trừng cười rồi thẳng thắn nói.

Đây là ngày nghỉ theo luật pháp nên chắc chắn đi đâu cũng đầy người, chỉ có thế giới trực tuyến là sôi động nhưng không đông đúc.

“Thầy không sinh hoạt bình thường à? Sống không lành mạnh thì chẳng trách thầy dễ bị bệnh.” Khoé miệng Dụ Tư Đình hơi giật.

Không phải hắn chưa từng nhìn thấy thói quen sinh hoạt và làm việc theo giờ âm của cậu, thầy Sơ nghiện game có kế hoạch chơi game, như vậy chắc chắn cậu sẽ cả ngày không ra khỏi nhà.

Sơ Trừng không phục đáp lại: “Tôi không khoẻ chỗ nào? Bây giờ tôi khỏe như vâm, leo Thái Sơn không nghỉ cũng được.”

“Ừ.” Dụ Tư Đình không tranh cãi nữa mà chỉ gật đầu.

Ừ cái gì?

Sơ Trừng không để ý đối phương nói gì, cậu lại lần nữa nghĩ đến ‘trận chiến’ vừa rồi vẫn chưa ngã ngũ, đưa tay ra nhắc nhở: “Thầy chưa xoá hình.”

Dụ Tư Đình im lặng, hắn để yên cho cậu giở trò nhưng vẫn không chịu nhượng bộ.



Cuối tháng Tư cũng là thời điểm bắt đầu kì nghỉ Quốc tế Lao động dài.

Ngày đầu tiên không cần đi làm, Sơ Trừng ngủ thoải mái cho đến khi tự nhiên thức dậy; khi cậu đang rửa mặt thì thấy nhà vắng tanh, không biết hai cậu cháu ngày nghỉ mà đi đâu rồi.

Sau khi ăn sáng, cậu giữ đúng lời hứa trở về phòng, sẵn sàng bắt đầu cuộc sống cộng sinh với chăn bông và laptop.

Tuy nhiên trước khi cậu kịp bật máy tính thì điện thoại cậu đã nhảy thông báo WeChat.

[Dụ Tư Đình: Thầy dậy rồi hả?]

Tin nhắn này được gửi đi rất đúng lúc, xem ra đối phương thực sự nắm rõ phong cách làm việc và nghỉ ngơi của cậu.

[Sao vậy?]

[Dụ Tư Đình: Tôi với Lộc Ngôn đang ở siêu thị chuẩn bị đồ dùng lên đường, thầy có cần gì không?]

Lên đường?

Sơ Trừng không nhớ trước đây mình đã đồng ý đi đâu nên liền hỏi thẳng.

[Dụ Tư Đình: Để đáp ứng yêu cầu của thầy thì hành trình sắp tới sẽ hơi phức tạp, phải lái xe đến cảng trước, sau đó đi tàu du lịch và di chuyển từ Uy Hải để leo Thái Sơn.]

Có bị điên không??!!

Nhìn dòng chữ trên màn hình mà Sơ Trừng cảm thấy miếng bánh mì cậu vừa ăn đã bị nghẹn ở thực quản.

Cậu nhanh chóng bấm vào màn hình rồi gõ một tin nhắn để kiểm tra xem tâm thần của đối phương có tốt không, trước khi bấm gửi cậu lại nhận được hai tin nhắn mới.

[Dụ Tư Đình: Hình ảnh]

[Dụ Tư Đình: Lộc Ngôn nhặng xị từ lâu là nó muốn ngắm bình minh trên biển nhưng không có chuyến sớm, thôi thì buổi tối trên thuyền ngắm được không?]

Sơ Trừng cẩn thận xem xét thông tin về phòng đặc biệt của du thuyền hạng sang trên ảnh chụp màn hình, cậu suy nghĩ nửa phút, lập trường dần trở nên lung lay, sau đó bất mãn dùng tay phải xóa đi dòng tin nhắn vừa rồi.

[Thiệt hông? Tôi thức cả đêm đấy, tín hiệu trên du thuyền có tốt không?]

Tôn độ giả độ (尊嘟假嘟) là cách phát âm đáng yêu của ‘Thật không?’ (真的假的) nên mình edit như vậy.

Điện thoại im lặng vài phút, sau đó cậu nhận được tin nhắn từ hệ thống cho biết đã đặt vé thành công.

[Dụ Tư Đình: Cứ thử là biết, thầy soạn hành lí đi rồi bọn tôi mua đồ về đón thầy ngay.]



Tác giả có lời muốn nói

Tại sao các bạn xinh lại nghĩ chương trước là từ chối?

Từ Xuyên đề nghị nếu không chấp nhận được thì hãy tránh xa cuộc sống của người ta ra, vì vậy Sơ Trừng cứ nằm trên sofa suy nghĩ chuyện này cho đến khi vô tình ngủ quên, thế nhưng hôm sau cậu lại không muốn dọn ra ngoài, thậm chí còn chuyển tiền để ứng trước tiền thuê nhà.

Dụ Tư Đình biết rất rõ hoàn cảnh gia đình Sơ Trừng, đồng thời hắn cũng biết đối phương chưa từng có kinh nghiệm yêu đương. Tính cách, công việc và cách đại ca xử lí mọi chuyện cho thấy hắn sẽ không thẳng thừng rời bỏ Sơ Trừng; để tránh khiến đối phương khó xử, hắn đã nói ‘nếu tôi có cơ hội ấy’.

Sơ Trừng ẩn ý đưa ra đáp án, đại ca hiểu chứ, hắn chỉ cần một tín hiệu nhỏ này là có thể thừa thắng xông lên.



Sơ Trừng: Nghỉ lễ rồi, nghỉ lễ rồi, bắt đầu chơi game thôi!

Dụ Tư Đình: Đừng hòng.

Sơ Trừng: Tôi đã cố gắng đấu tranh nhưng không thành công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play