“Xin chào, mình có khách đến ạ.”

Người phục vụ gõ cửa dẫn Dụ Tư Đình vào. Người đàn ông hôm nay ăn mặc như một quý ông giản dị – áo len màu xám nhạt với áo khoác và quần đen tôn lên đôi chân dài đẹp.

Phòng khách chào đón hắn bằng khung cảnh thầy trò hoà thuận, Dụ Tư Đình hơi cau mày khi nhìn thấy không gian học tập như vậy.

Lộc Ngôn cầm giấy bút trong tay, cậu nhóc ngẩng đầu nhìn hắn, nở nụ cười rạng rỡ: “Cậu đến rồi ạ?”

Sơ Trừng thấy vậy thì định đóng sách lại.

Dụ Tư Đình đút hai tay vào túi quần rồi hất cằm: “Không sao đâu, con có thể học thêm một lúc; cậu định đợi ngoài xe vì sợ mấy người chơi chưa thoả.”

Lộc Ngôn thấy trên mặt đối phương không có biểu hiện gì bất thường thì vội vàng nói: “Bọn con nói chuyện gần xong rồi, giờ con đi thay quần áo nhé?”

“Không gấp đâu.” Dụ Tư Đình nhìn quanh phòng rồi hỏi Lộc Ngôn: “Học hành chắc cũng mệt lắm phải không?”

Hắn duỗi những ngón tay rắn chắc của mình nhấn vào chiếc chuông phục vụ đầu giường.

Loa phóng thanh ngay lập tức đáp lại: “Xin chào, lễ tân phòng khách, phòng mình cần gì ạ?”

Dụ Tư Đình nhìn vào danh sách dịch vụ và có vẻ không hài lòng, hắn hỏi: “Ở đây có dịch vụ massage nắn xương y học cổ truyền Trung Quốc chuyên nghiệp không?”

“Dạ có, anh muốn trải nghiệm dịch vụ này sao?”

“Ừ, giúp tôi sắp xếp ngay bây giờ.”

“Dạ anh vui lòng đợi một lát, bên em sẽ sắp xếp kĩ thuật viên đến phòng mình ngay lập tức.”

Sau khi trao đổi xong, Dụ Tư Đình ngồi bên giường Sơ Trừng, cúi đầu ngắm nhìn bắp chân trắng nõn gầy gò của đối phương lộ ra dưới bộ đồ xông hơi.

Sơ Trừng hơi nhích người nhường chỗ cho hắn: “Thầy Dụ cũng bị đau xương khớp hả?”

“Ừ, ngứa ngáy hết cả người.” Dụ Tư Đình bình tĩnh đáp.

Cái gì?

Sơ Trừng ngạc nhiên nhìn hắn.

Người gõ cửa lần này là một nữ kĩ thuật viên không quá lớn tuổi, cô có khuôn mặt hiền hậu, ánh mắt nhìn ba người trong phòng: “Khách hàng nào cần massage nắn xương? “

Dụ Tư Đình hất cằm: “Nó.”

Lộc Ngôn sờ lên chóp mũi và có cảm giác không ổn.

“Đi nằm đi.” Dụ Tư Đình bình tĩnh ra hiệu, sau đó quay sang Sơ Trừng: “Tối nay định ăn lẩu hả?”

Sơ Trừng gật đầu: “Ừ, mặc dù Lộc Ngôn mở lời nhưng cũng lâu rồi tôi chưa ăn lẩu cừu Bắc Kinh, thầy Dụ cũng đi đi.”

Dụ Tư Đình lấy điện thoại di động ra: “Ừ, thầy thích quán nào? Mùa này thời gian này mà không đặt bàn thì không ăn được đâu.”

“Tình cờ tôi biết một quán ngon và không quá nổi tiếng, không cần phải đợi bàn đâu.” Sơ Trừng đưa ra đề nghị trong khi nghiêng người tìm kiếm trên ứng dụng di động của đối phương, cậu định hỏi Lộc Ngôn nhưng lại nghe tiếng r3n rỉ lọt vào tai mình.

“Á đau quá chị ơi, nhẹ tay giúp em.”

“Dịch vụ này hơi đau nhưng làm xong thì sướng lắm, nó giúp điều chỉnh chức năng cơ thể một cách hiệu quả và giảm bớt mệt mỏi. Em thư giãn đi, chị không làm em bị chấn thương đâu.” Kĩ thuật viên mỉm cười giải thích rồi lại kéo cánh tay cậu nhóc lên theo hướng ngược lại.

Sức mạnh chuyên môn của kĩ thuật viên này hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài hiền lành của cô, Lộc Ngôn không chịu nổi cảm giác ‘sung sướng’ ấy nên lăn lộn trên thảm massage để cô dừng lại.

“Chị còn chưa dùng hết sức nữa đấy, hay là…”

Lời đề nghị của người kĩ thuật viên chưa kịp nói hết đã bị Dụ Tư Đình cắt ngang.

“Không sao đâu, cứ bấm cho nó đi chị.”

“A ha, aaaa…” Lộc Ngôn siết chặt tấm ga trải giường, cậu nhóc cố gắng chịu đựng nhưng vẫn hét lên đau đớn.

Sơ Trừng cuối cùng cũng hiểu Dụ Tư Đình đang nói đến ai ‘ngứa ngáy cả ngừa’, cậu nheo mắt cảm thông sâu sắc: “Đau đến giọng run rẩy, con cái ở nhà một mình ăn uống còn khó khăn, thế mà mỗi lần cậu nó đến là lại hành hạ nó.”

“Nó nói vậy với thầy à?” Dụ Tư Đình cười. Hắn cầm đ ĩa trái cây, lấy một trái dâu ra ung dung ăn rồi quay sang Lộc Ngôn.

“Lúc này đòi ăn món Quảng Đông, lúc kia đòi ăn món Tây, lúc nữa thì thấy thợ bánh u không làm được bánh đậu vàng; dì ba chiều con nên mời thêm ba đầu bếp mới vào nhà còn gì? Người ta đâu rồi?”

Lộc Ngôn như kiệt sức vì đau, cậu nhóc mở miệng: “Ở nhà chơi bài địa chủ.”

Dụ Tư Đình lại hỏi: “Còn mười bộ đề toán cậu giao cho con hồi tuần trước đâu? Đến giờ cậu vẫn chưa thấy đề nào.”

Lộc Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Về rồi con làm.”

Thằng nhóc này lì như vậy thì chẳng trách lúc nào cũng bị trị tội.

Sơ Trừng không tìm ra lí do gì để bênh vực nữa, cậu đành ngậm ống hút uống cốc cà phê đá xay đã tan phát ra tiếng ‘xì xụp’.

“Không ấn nữa, cứu con với…” Lộc Ngôn nhịn thêm nửa phút thì thực sự cảm thấy đau không chịu nổi.

“Có vẻ nó hết chịu nổi rồi.” Dụ Tư Đình ném cuống dâu vào thùng rác gần đó rồi ngước mắt nhìn kĩ thuật viên: “Cảm ơn chị nhé, tới đây được rồi, chị cứ tính giá bình thường rồi giúp em check-out.”

Kĩ thuật viên đồng ý, sau đó vui vẻ rời khỏi phòng.

“Để tôi đi trả sách với đi vệ sinh.” Sơ Trừng vuốt thẳng cổ áo choàng tắm, đứng dậy đi ra ngoài.

Dụ Tư Đình chỉ ‘ừ’.

Căn phòng yên tĩnh trong vài phút.

Lộc Ngôn ngồi bất động trên giường, toàn thân cậu nhóc như mất hồn, một lúc sau mới nâng đôi má đỏ bừng lên nói: “Con muốn tố cáo.”

“Vô ích thôi, cậu cũng quản con trong kì nghỉ.” Dụ Tư Đình đứng dậy vỗ lưng cậu nhóc: “Đi thay quần áo chuẩn bị ăn cơm.”

“Sao cậu lại không hiểu lòng người tốt vậy?” Cậu nhóc trai bình tĩnh đứng dậy lắc vai, giọng nói càng ngày càng nhỏ đi: “Con chỉ muốn làm “chim xanh’ cho cậu thôi mà.”

Khuôn mặt đẹp trai của Dụ Tư Đình vẫn không cảm xúc, hắn lạnh lùng nói: “Cậu đã nói với con rất nhiều lần là đừng làm theo mấy cái kế hoạch của dì ba, cứ lo việc của mình thôi. Tại sao cậu phải giao việc này cho một đứa con nít mười mấy tuổi đầu chứ?”

Lộc Ngôn liếc hắn một cái, lẩm bẩm nói: “Con thấy cậu không có tiến triển gì.”

“Đừng quên con còn nợ cậu mấy bộ đề.” Dụ Tư Đình lười nói nên chỉ nhắc cậu nhóc về nhiệm vụ chính: “Lúc trước cậu không hỏi, hôm nay cậu hỏi con không có thì tối nay con sẽ la hét còn thảm thiết hơn.”

Lộc Ngôn đang định mặc cả với hắn thì nhìn thấy Sơ Trừng từ xa đi về, cậu nhóc bỏ lại cậu mình để ra ngoài chào hỏi: “Thầy Sơ, quán lẩu ở đâu vậy? Có bao tử chần tương mè không?”

Dụ Tư Đình nhìn cháu trai mình cun cút theo người ta mà tức giận muốn bật cười, hắn thực sự phải làm rất nhiều công tác tư tưởng với đứa nhóc này, nhưng ít nhất thì vẫn có tiến bộ.

Lần này hắn đã chọn đúng người ủng hộ rồi.



Sau bữa tối, tuyết bắt đầu rơi nhẹ đúng như dự báo thời tiết.

Để thuận đường từ quán lẩu đi về, Dụ Tư Đình thả Lộc Ngôn có cả đống bài tập phải làm về nhà họ Dụ trước rồi mới đưa Sơ Trừng về nhà họ Sơ theo một hướng khác.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến đêm giao thừa, đường phố hai bên đã được trang hoàng khiến hơi thở năm mới nồng nàn. Tuyết bay phấp phới trông càng tao nhã hơn, chúng đọng lại dưới những chiếc đèn lồ ng màu cam như những hạt bạc bao phủ mặt đất và chiếu sáng con đường một chút.

“Thầy Sơ.”

“Hả?”

Sơ Trừng ngước cằm ngắm cảnh đêm tuyết ngoài cửa sổ xe mãi cho đến khi người bên cạnh chủ động bắt chuyện.

Dụ Tư Đình nói hắn đã nhận quà của ông Sơ nhưng chưa có cơ hội cảm ơn đáp lễ. Hắn muốn tận dụng cơ hội giao thừa để bày tỏ trọn vẹn thành ý.

Hắn hỏi: “Nếu ghé nhà thầy để chào hỏi thì đi trước Tết hay sau Tết tiện hơn?”

“Không cần đâu.” Sơ Trừng không chút do dự trả lời.

“Ba tôi vốn đã chuẩn bị quà để tôi đến nhà thầy tỏ lòng biết ơn, nếu thầy đáp lễ thì thực sự không hay lắm nhỉ? Với cả ông bô tuổi cũng cao, mấy năm gần đây không tiếp khách mới nữa. Thế nhưng ba mẹ tôi có rất nhiều mối quan hệ cá nhân, mấy ngày Tết tôi chỉ muốn ra ngoài cho thanh tịnh, tôi khuyên thầy đừng đâm đầu vào nơi náo nhiệt này.”

Dụ Tư Đình cảm thấy cậu nói có lí, hắn suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Nhưng lần trước gặp Giáo sư Kim tôi có nói mình sẽ ghé thăm rồi, không tới cũng không được.”

Sơ Trừng rời mắt khỏi cửa sổ, quay đầu nhìn nửa khuôn mặt vị tài xế nghiêm túc của mình, sau đó cậu hỏi: “Phải xem thầy Dụ muốn được đối đãi thế nào.”

“Có gì khác biệt à?” Dụ Tư Đình hứng thú hỏi.

“Đương nhiên.” Sơ Trừng nói: “Một là tôi hẹn ông bô, thầy mang quà cáp nghiêm trang trọng đứng trước cửa. Sau đó ông Sơ với Giáo sư Kim sẽ tiếp thầy ở sảnh chính, tôi đứng một bên bưng trà rót nước, vô cùng lịch sự lễ phép nói ‘mời thầy uống trà’.”

Dụ Tư Đình nhướng mày như thể không thích cách tiếp đón quá nghiêm túc và trang trọng này.

Sơ Trừng mỉm cười nói tiếp: “Còn lựa chọn khác là thầy cứ gọi điện hoặc nhắn tin WeChat cho tôi. Nếu vào cửa mà vô tình gặp ba mẹ thì tôi giới thiệu bạn bè ngắn gọn, thầy trao đổi thêm vài câu rồi về phòng tôi.”

Dụ Tư Đình dỏng tai lên nghe, xoay vô lăng trong lúc nhếch khóe môi.

Sơ Trừng hỏi: “Thích cái này hả?”

Dụ Tư Đình vặn ngược lại: “Còn phải hỏi à?”

Hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu chủ đề này kết thúc tại đây.

Tuyết đêm nay không dồn dập nhưng cũng không giảm bớt, từ đầu đến cuối nó đều mềm mại tĩnh lặng, mặt đất cứng dần mềm đi và lại trở nên trắng xóa.

Khi bánh xe của Dụ Tư Đình lăn trên tuyết rồi dừng lại ngoài ngõ nhỏ nhà họ Sơ, hai người tình cờ nói chuyện với nhau về việc không nên quá khắt khe với Lộc Ngôn vì đứa trẻ ở độ tuổi này có cá tính mạnh, ham chơi cũng là chuyện rất bình thường.

“Tôi đến đây, cảm ơn Thầy Dụ.” Sơ Trừng nói đến đây thì tháo dây an toàn bước xuống xe và đứng trên mặt tuyết.

Dụ Tư Đình đang định vẫy tay qua cửa kính ô tô.

Nhưng Sơ Trừng lại đỡ cửa xe sắp đóng lại, cúi người xuống rồi mỉm cười: “Hôm nay thì sao?”

Cậu nói tiếp: “Thầy đã đến đây hai lần rồi, không thể để thầy vừa đến đã đi được nên thầy tìm một chỗ đậu xe rồi vào trong ngồi đi.”

Dụ Tư Đình suy nghĩ một giây trong bóng tối, sau đó tỏ ý khó từ chối lòng hiếu khách nên gật đầu ngay.

Khoảng sân rộng và khu vườn kiểu Trung Quốc được nhà họ Sơ chăm sóc cẩn thận thắp đèn khắp nơi, cùng với căn nhà sáng bừng tinh giản, khung cảnh có một nét duyên dáng độc đáo giữa tuyết rơi yên lặng.

Hai người đi dạo qua hành lang bước vào chính phòng. Giáo sư Kim thanh lịch đang ngồi ở đây.

Sơ Trừng cúi đầu phủi bông tuyết trên trán rồi gọi: “Mẹ ơi.”

“Về rồi à?” Kim Thư Kỳ ngẩng đầu thì thấy một bóng người khác đang đi theo con trai mình.

Dụ Tư Đình lên tiếng trước: “Chào Giáo sư Kim ạ.”

Giáo sư Kim mỉm cười đáp: “Thầy Dụ sang chơi.”

“Dạ bọn con vừa ăn tối nên con mời thầy ấy vào trong chơi.” Sơ Trừng tự nhiên tiếp chuyện, nhớ tới chiếc xe lạ trước cửa, cậu hỏi: “Nhà mình đang có khách hả mẹ?”

Giáo sư Kim gật đầu: “Có người bạn cũ đến thăm ba, hai người bọn họ đang nói chuyện trong phòng nên con không cần vào đâu, lo mà tiếp đãi bạn của mình đi.”

“Dạ.” Sơ Trừng mỉm cười đáp lại rồi quay người nhẹ nhàng gọi thầy Dụ. Cậu nhướng mày: “Đi thôi.”

Phòng của Sơ Trừng là sương phòng phía đông, nội thất thiết kế hiện đại với không gian rộng rãi ba gồm phòng khách, phòng đọc sách và phòng ngủ thông nhau, thế nhưng không thế nhìn thấy toàn bộ được.

“Thầy cứ xem tuỳ thích, tôi quay lại ngay.” Cậu dẫn ‘bạn của mình’ vào, cởi áo khoác treo sang một bên rồi quay người ra ngoài.

“Ừ.” Dụ Tư Đình ở lại im lặng chờ đợi, nhân tiện tham quan nơi này.

Mặc dù người này chia sẻ một căn hộ nhỏ hai phòng với người khác ở Đình Châu, lại thường tự giễu về việc nhà mình quá nhỏ, thế nhưng phòng riêng của cậu lại có một phòng đọc sách rộng hơn trăm mét vuông. Toàn bộ hai bức tường của phòng đều gắn những giá sách bậc thang cao sáu mét chứa đầy những bộ sưu tập sách khác nhau theo thể loại, tất cả đều được sắp xếp một cách gọn gàng và ngăn nắp.

Dụ Tư Đình thản nhiên liếc nhìn hai dãy kệ rõ ràng có vẻ cổ xưa hơn, nào là ‘Chú giải thơ Mao’, ‘Chú giải Tả Truyện’, ‘Tuyển tập thơ Lục Phóng Ông’, ‘Từ của Nạp Lan Tính Đức’, v.v. Có lẽ cậu đã chép lại những tác phẩm này từ nhỏ để luyện thư pháp. Trải qua một khoảng thời gian dài như vậy nhưng tất cả sách vở vẫn được bảo quản tốt, một vài cuốn còn có dấu vết mới được vệ sinh.

Chỉ cần đi thêm hai bước là phong cách của tủ sách hoàn toàn khác biệt. Có những cuốn tiểu thuyết hiện đại lẫn đương đại nổi tiếng trong và ngoài nước, cũng như một số lượng lớn truyện tranh với sách linh tinh, thậm chí còn có một mấy quyển sách tranh nhằm quảng cáo game online. Bởi vì các đầu sách quá hỗn tạp nên không thể dựa vào những điều này để đánh giá tính cách và sở thích của chủ nhân, nhưng có thể thấy rõ tình yêu với phong cách ‘ăn tạp’ của cậu.

Một lúc sau Dụ Tư Đình đã bị thu hút bởi khung ảnh đặt ở một không gian trống.

Sơ Trừng trong ảnh chỉ khoảng bốn, năm tuổi, cậu nhóc nhỏ nhắn vẫn có nét đẹp trai nổi bật. Trên chiếc cổ mảnh khảnh của cậu là mười mấy hai mươi cái huy chương, thế nhưng vẻ mặt cậu nhóc lại vô cùng đáng thương, đôi mắt đen láy tràn đầy sự oan ức, thậm chí không có nửa phần mừng vui.

Khi Dụ Tư Đình tình cờ đọc được truyện kí của ông Sơ, thực ra trong đầu hắn đã tưởng tượng ra Sơ Trừng hồi nhỏ sẽ như thế nào nhưng thực tế lại càng dễ thương hơn nhiều; hắn cẩn thận cầm khung hình lên xem.

“Thầy Dụ là người khai quật lịch sử đen tối phải không? Trong phòng tôi có bao nhiêu kỉ lục huy hoàng mà thầy không xem, thầy cứ phải đâm đầu vào lần tôi xấu hổ nhất.” Cùng với âm thanh cửa kêu cọt kẹt, Sơ Trừng lấy một cái đ ĩa trái cây đã được rửa sạch ra.

“Này mà không huy hoàng hả?” Dụ Tư Đình quay lại vẫy tấm ảnh với anh: “Đeo huy chương nặng tới mức không đứng thằng được luôn.”

Sơ Trừng bất đắc dĩ cười: “Nhìn kĩ đi, lúc đó tôi chưa đi học, mấy cái huy chương đó chẳng có cái nào là của tôi.”

Nếu nhìn kĩ thì quả thực có thể mơ hồ nhận ra rằng tên trên các huy chương hơi khác nhau, một số có hai kí tự, một số có ba kí tự.

Dụ Tư Đình tò mò hỏi: “Ý thầy là sao?”

Sơ Trừng đặt đ ĩa trái cây bên cạnh Dụ Tư Đình, sau đó hơi cay đắng nhếch khóe miệng: “Nói thầy không tin chứ tôi chưa bao giờ là ‘con nhà người ta’ cả.”

Để giải thích bức ảnh thì cậu phải nhắc đến khoảng thời gian tuổi thơ có thể xem là cực kì khó khăn. Ở cái thời mà cách gọi ‘gà con’ còn chưa tồn tại, cậu thiếu gia với vẻ ngoài sáng sủa đã là nhân chứng cho sự bất công của thế giới này.

Để giải thích thuật ngữ ‘gà con’ thì phải giải thích ba thuật ngữ liên quan là ‘bơm máu gà’, ‘mẹ hổ’ và ‘ba sói’. ‘Bơm máu gà’ là động viên, ‘mẹ hổ’ (hay ba mẹ hổ nói chung) là những phụ huynh nghiêm khắc, ‘ba sói’ là từ chỉ gia đình bạo hành thể chất và tinh thần của con. ‘Gà con’ là những đứa trẻ được ba sói mẹ hổ bơm máu gà để biến thành phụng hoàng, tức là ba mẹ luôn yêu cầu con phải học tập và thi cử để có thể cạnh tranh với bạn bè.

“Hồi tôi còn nhỏ, ba mẹ tôi với bạn bè của hai người sống chung ở một khu, bọn họ nếu không phải Giáo sư thì cũng là Thạc sĩ, con nhà người ta được nuôi dạy trở nên ngoan ngoãn kinh khủng, khi đó tôi nhỏ nhất nên đứng chót, người lớn bận thì bọn họ sẽ để con chơi với tôi.”

Đến bây giờ Sơ Trừng vẫn còn nhớ hồi bốn tuổi cậu ngồi ở khán giả trong một buổi biểu diễn violin để chờ chị gái hàng xóm diễn xong thì ôm một cái, năm tuổi bị cả đội tuyển quốc gia môn Vật lí dạy làm thí nghiệm cơ học, sáu tuổi bị ép đi nghe một cuộc thi hùng biện bằng tiếng Pháp, ngày hôm sau lại bị Thiệu Kỷ dẫn tới địa điểm thi cờ vây chuyên nghiệp.

“Tôi đứng giữa Tu La Tràng đầy rẫy những người xuất sắc, não cũng chẳng ‘nhảy số’ kịp các anh chị, khi đó tôi không có bạn bè bình thường đồng trang lứa nên tôi không biết gì về IQ và tự thấy mình ngu ngốc kinh khủng. Bức ảnh này được chụp trong thời kì đó, nó ghi lại chính xác thói quen của tôi lúc bấy giờ – chạy việc vặt cho các đại thần.”

Ngay cả lí do khiến cậu nhóc Sơ Trừng cau mày cũng dễ thương. Dụ Tư Đình mỉm cười, hắn dùng đầu ngón tay vuốt v e đôi lông mày hơi cau lại trong ảnh rồi hỏi: “Vậy thầy nhận ra sự thật hồi nào?”

“Lúc học tiểu học.” Sơ Trừng thản nhiên cầm mấy trái quýt đường đưa cho Dụ Tư Đình: “Đó là lúc tôi nhận ra mình không dở tệ, thậm chí còn hơi thông minh nữa là. Thêm hai cấp nữa thì tôi bắt đầu hiểu bản thân hơn, tôi muốn học mọi thứ nhưng lại không muốn nghiên cứu chuyên sâu bất kì thứ gì.”

“Ừ, này thì đúng là tính cách của thầy.” Dụ Tư Đình ngồi trên ghế sofa cầm lấy trái cây đối phương đưa, sau đó hắn giơ lên ​​như một lời cảm ơn rồi chậm rãi bóc ra: “Thật ra thì tôi vẫn luôn tò mò, thầy sinh ra trong một gia đình nghiêm khắc với ba mẹ làm giáo viên nhưng thầy lại…”

Hắn ngập ngừng vì không biết diễn tả thế nào.

“Lại là kẻ xấu hả? Có lẽ là do đột biến gen.” Sơ Trừng mỉm cười nhìn bức tranh ở góc bàn: “Mặc dù ba mẹ tôi rất cởi mở nhưng do nghề nghiệp, trình độ học vấn lẫn môi trường sống nên đôi khi bọn họ không thể tránh khỏi việc có nhiều nguyên tắc và yêu cầu hơn, nhưng may mắn thay trong nhà luôn có một người đứng ra bênh vực tôi hồi còn nhỏ.”

Dụ Tư Đình nhìn theo ánh mắt của cậu, hắn có thể đoán hoạ sĩ của bức tranh này chính là ông ngoại của Sơ Trừng – Kim Chiêu Khúc, bậc thầy tranh Hoa Điểu truyền thống Trung Quốc đã qua đời, cũng là người đã đặt tên cho mặt trời nhỏ.

Sơ Trừng kể lại: “Ông đã nuôi dạy mẹ và cậu tôi rồi truyền lại một triết lí cho cả tôi với bọn họ: Nuôi dạy con cái không phải là để nó tiếp nối cuộc đời của bất kì ai, mà là để nó sống và yêu thương cuộc đời của chính mình.”

Dụ Tư Đình đặt tay lên vai người trước mặt như an ủi, hắn rốt cục cũng biết ai là người có ảnh hưởng đến quan điểm của Sơ Trừng về giáo dục.

Cho dù mặt trời nhỏ có nổi loạn đến đâu thì đến đâu thì cuối cùng cậu ấy cũng đã tìm được một nghề nghiệp phù hợp với mình.

Chỉ có những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu mới có thể yêu được người khác.



Tác giả có lời muốn nói

Tối đó thầy Sơ cho đại ca hai lựa chọn: tặng quà ở chính phòng hoặc yêu đương vụng trộm ở khuê phòng.

Đại ca: Tôi vừa mắc phải sai lầm mà tất cả đàn ông đều mắc phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play