“Thầy mới hai mươi hai tuổi, không dẩu môi nằm trong phòng bệnh thì ngồi xe lăn ra ngoài, vậy mà còn rất thích nữa chứ.” Dụ Tư Đình chậm rãi đẩy Sơ Trừng tới sân trước bệnh viện.
“Tuổi tác thì liên quan gì?” Sơ Trừng ngồi thoải mái trên xe lăn, hít thở không khí trong lành và ngắm cảnh mùa thu: “Thằng nhóc giường bên cạnh mới mười bảy tuổi mà nó cũng nằm trên phòng bệnh cả ngày đó thôi?”
Dụ Tư Đình nói: “Người ta cắt búi trĩ.”
“Hả? Chẳng trách nó ngại nói.” Sơ Trừng hồi tưởng lại vẻ mặt xấu hổ của bệnh nhân nhỏ, cậu suy nghĩ một lúc sau mới hỏi: “Sao thầy biết?”
“Lúc nãy tôi ở trong phòng khám của bác sĩ thì nghe lỏm được y tá đang chuẩn bị đưa cậu ta đi vật lí trị liệu bằng đèn nướng.”
Sơ Trừng than thở: “Tội quá, đi phẫu thuật mà không có người nhà đi chung.”
Dụ Tư Đình nghe cậu nói vậy thì đi chậm lại: “Đôi khi tôi thực sự rất tò mò, thầy tinh tế với người khác như vậy nhưng sao lại không đối với bản thân như thế?”
“Tôi và cậu ấy khác nhau, tôi đã trưởng thành rồi, nếu có thể dưỡng bệnh khoẻ mạnh, an toàn về nhà mà không làm phiền họ thì tôi đã thấy may mắn rồi. Thế nhưng thằng nhóc kia muốn người nhà đi chung, cuối cùng lại không có ai nên chắc nó đau lòng lắm.”
Sơ Trừng phân tích rất tự nhiên.
Sự đồng cảm vô tình bộc lộ ra nghe thì có vẻ đơn giản nhưng chắc chắn trong tâm phải vô cùng dịu dàng và bao dung thì mới được như vậy.
Dụ Tư Đình kiên nhẫn nghe, sau đó cúi đầu nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn: “Nên là cậu có tấm lòng thầy giáo rộng lượng để chơi với thằng nhóc ấy hả?”
“Nói nó chơi với tôi thì đúng hơn đấy.” Sơ Trừng nheo mắt cười như một con cáo nhỏ xảo quyệt: “Bộ Lego đó đã hết hàng từ lâu rồi, trước đây tôi ra giá cao cũng không mua được.”
“Sơ Trừng?”
Một cuộc gọi từ xa làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ.
Nhìn theo tiếng gọi là thấy một người phụ nữ dáng vẻ uy nghiêm đứng ở cửa chính của bệnh viện, trông bà chắc hẳn đã ngoài năm mươi tuổi, cách ăn mặc giản dị nhưng thanh lịch, khí chất cao quý, nổi bật rất dễ nhận ra trong đám đông.
Bà nhìn chằm chằm về phía chiếc xe lăn, trong mắt hiện lên sự hoài nghi; sau khi chắc chắn mình không nhầm người, bà bước nhanh tới.
Sơ Trừng bị giật mình bởi cách xưng hô hắn buột miệng nói ra, vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Sao tên này biết được?
Mẹ Sơ lúc này chẳng còn quan tâm đ ến người khác, bà lịch sự gật đầu rồi đưa mắt nhìn con trai: “Kim Hằng nói con chỉ cắt polyp dạ dày đường kính hơi lớn thôi mà sao cuối cùng lại thành ra thế này rồi?”
“Mẹ, con không sao, con chỉ muốn xuống lầu hít thở không khí nhưng không có sức đi bộ quá xa nên chuyển sang ngồi xe lăn.” Sơ Trừng phản ứng lại ngay, cậu nhanh chóng đứng dậy cho mẹ biết mình khoẻ, nhưng giọng cậu ngày càng nhỏ vì thiếu tự tin: “Sao tự nhiên mẹ lại tới đây?”
Giáo sư Kim sau khi nghe con trai giải thích thì thấy nhẹ nhõm, nhưng rồi nét mặt bà trở nên nghiêm nghị: “Con còn dám hỏi, sao con bị bệnh mà giấu gia đình? Còn thông đồng với Kim Hằng mà lừa mẹ, gọi điện nói khoẻ lắm rồi ăn ngủ bình thường đấy hả?”
Sơ Trừng tâm tình không tốt.
Cậu mình quá không uy tín, đã nói không để lộ tin tức mà?
Là một người mẹ, bà Kim hiểu rõ con trai mình nhất, bà lập tức đoán được ý nghĩ của con rồi nói: “Con không cần phải ra vẻ như vậy, mẹ sẽ tính sổ với nó sau.”
“Mẹ à, con…” Mẹ đến thăm quá đột ngột khiến Sơ Trừng không kịp tìm cớ để bào chữa.
“Xem con như vậy thì chắc ra ngoài nãy giờ rồi, bên ngoài lạnh lắm, con về phòng nghỉ ngơi trước rồi nghĩ cách giải thích cho mẹ sau.” Giáo Sư Kim nhìn cậu rồi nói: “Đi không được thì ngồi đi, hù mẹ sợ gần chết.”
Dụ Tư Đình kịp thời bước tới: “Để con đẩy cho.”
Giáo sư Kim ngập ngừng: “Ai vậy con?”
Sơ Trừng nhanh chóng trả lời: “Bạn mới của con, anh ấy là đồng nghiệp ở trường giống đàn anh Chu.”
“Con chào cô.” Thầy Dụ thấy vừa rồi mẹ Sơ quá lo lắng cho con trai nên bây giờ hắn mới chính thức giới thiệu: “Con họ Dụ, con là đồng nghiệp cùng lớp với thầy Sơ.”
“Chào con.” Thái độ của mẹ Sơ dịu đi một chút, giọng điệu bình tĩnh: “Thật sự cũng phiền con quá, chuyện phẫu thuật lớn như vậy mà thằng nhóc này nó chẳng thèm cho gia đình biết.”
Dụ Tư Đình chậm rãi đẩy xe lăn ra sau, hơi cúi đầu nói chuyện với bà: “Dạ không phiền, bọn con cũng vừa nhắc đến chuyện này. Thầy ấy làm vậy sai thật nhưng cũng xuất phát từ lòng hiếu thảo, sợ người nhà lo lắng thôi.”
Sơ Trừng và thầy Dụ vốn chưa đi quá xa, chỉ vòng lại vài phút đã đến tầng dưới khu nội trú.
Bọn họ đi thang máy lên lầu, bệnh nhân nhỏ cùng phòng lại đi tập vật lí trị liệu nên không có ở trong phòng.
“Cậu về sớm thế.” Tình cờ bác sĩ vừa cho Sơ Trừng ra ngoài mới tới phòng bệnh, trên tay mang theo sổ ghi chép: “Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Không.” Sơ Trừng giải thích: “Mẹ tôi đến thăm.”
Bác sĩ cũng nhận thấy trong phòng bệnh còn có thêm một người nhà mình chưa gặp nên niềm nở chào hỏi, Giáo sư Kim hỏi thăm tình hình thì được biết Sơ Trừng đang hồi phục tốt.
Bác sĩ nội trú hỏi thêm một số câu hỏi, nói với bệnh nhân rằng cậu có thể ăn một ít đồ ăn lỏng từ trưa mai rồi rời đi.
“Mẹ nghe rồi đó, con đã nói là không sao mà.” Sơ Trừng cười lấy lòng.
Tuy nhiên mẹ Sơ không bị cậu lấy lòng, bà nghiêm nghị nói: “Nếu là bệnh nhẹ thì con càng nên nói với mẹ, con đi làm một mình ở nơi khác, nếu ba mẹ cũng che giấu con điều gì đó thì con sẽ cảm thấy thế nào?”
Sơ Trừng cẩn thận hỏi dò: “Vậy ba…”
“Ba đang tham dự hội nghị của Hội Nhà văn nên chưa biết đâu.” Mẹ Sơ thở dài rồi nói tiếp: “Việc đã đến nước này thì không cần phải vội nói ra, nếu không chắc ba cũng chạy tới đây; sau khi về nhà con tự đi giải thích với ba.”
Xem đi, lại bắt đầu tiêu chuẩn kép.
Biểu cảm của Sơ Trừng rất khó hiểu: “Con không nói thì mẹ giận, bây giờ con nói rồi thì mẹ lại không nói ba.”
“Tại hai người nên mẹ mới có tiêu chuẩn kép mà? Thà mẹ đến đây xem tận mắt thì yên tâm hơn.” Giáo sư Kim vừa nói vừa nhìn xung quanh.
Bà đã ‘thị sát’ tình hình từ khi bước vào, mọi thứ ở phòng bệnh này đều đầy đủ, không có gì để chê; bình hoa cát cánh đặt bên cạnh cửa sổ vẫn đẹp đẽ và tươi tốt.
“Xem ra lần này cậu của con cũng đáng tin đấy.” Sau khi kiểm tra, Giáo sư Kim đã đi đến kết luận này.
“Cậu con có thiếu cái gì thì thầy Dụ cũng bổ sung, lúc đi làm thầy ấy đã hỗ trợ con nhiều, tới lúc con bệnh thầy ấy càng chu đáo hơn. Con nói con sợ xã hội và không muốn nói cho người khác biết chuyện con nhập viện, thế mà thầy ấy cứ chạy đôn chạy đáo, hôm nay còn phải đến đây để gửi đồ.”
Sơ Trừng vốn chỉ muốn đổi chủ đề, nhưng nghĩ kĩ rồi mới nhận ra mấy ngày nay thầy Dụ bận đầu tắt mặt tối vì cậu.
“Con là giáo viên có thành tích tệ nhất lớp thầy ấy nên con day dứt lắm.”
“Vậy thì sau này con càng nên phối hợp công tác chứ đừng ngáng chân người khác.” Nói đoạn giáo sư Kim quay sang Dụ Tư Đình: “Thầy Dụ nhìn cũng con trẻ, chắc con chưa đến ba mươi đúng không?”
Dụ Tư Đình gật đầu: “Dạ đúng.”
“Trẻ em ngày nay có cá tính nổi bật, giáo viên trẻ không dễ gì quản lý lớp học. Tôi nghe Sơ Trừng nói lớp các con rất đoàn kết…”
Bởi vì giáo sư Kim cũng làm nghề giáo, cộng thêm Dụ Tư Đình hơn con trai mình vài tuổi nhưng lại rất điềm tĩnh, có kinh nghiệm nên đương nhiên bọn họ có nhiều đề tài để trò chuyện.
Trong lúc mẹ và thầy Dụ đang trò chuyện vui vẻ, Sơ Trừng lén lấy chiếc điện thoại dưới gối ra.
Kim Hằng đã gửi rất nhiều tin nhắn WeChat để hỏi xem mẹ Sơ có đến thăm bất ngờ không.
Sơ Trừng đương nhiên không vui khi bị ‘phản bội’, cậu gõ câu hỏi với vẻ oán giận.
[Cậu sao thế chứ? Cậu đã hứa không nói với mẹ rồi.]
Giám đốc Kim trả lời nhanh chóng.
[Giám đốc Kim: Cậu thực sự không có chủ động nói, hai ngày nay chị không liên lạc được cho chị nên mới hỏi trợ lí lịch trình công việc.]
Sơ Trừng thầm than một câu.
Xem ra cậu không thể trách Giám đốc Kim được, những ngày này ông rất bận rộn, nhưng dù trong ngày có bay đi công tác ở đâu thì cũng sẽ đặt một vé đến Đình Châu; mẹ cậu nhìn lịch trình thì chắc chắn đoán được chuyện có liên quan tới con trai mình.
[Hôm nay cậu có ghé không? ]
[Giám Đốc Kim: Sao cậu dám? Cậu còn chưa lộ mặt thì đã bị mắng đến ba lần rồi trách cậu quá chiều con, nhưng con cũng đe doạ cậu mà? Đúng là tiến thoái lưỡng nan!]
[Được rồi, được rồi, con là kẻ gây tội nhưng cậu không thể đến đây khuyên mẹ rồi đưa mẹ về nhà được sao?]
[Giám đốc Kim: Hôm nay không xuất hiện trước mặt hai mẹ con được, lát nữa cậu còn có cuộc họp nữa; thư kí cậu đặt khách sạn gần bệnh viện cho mẹ con rồi, trước mắt cứ vậy đi.]
[Trời sắp tối rồi thì cậu họp ở đâu?]
[Cậu ơi, con nên làm gì đây?]
[Cậu đừng lơ con mà…]
Sơ Trừng liên tiếp gửi ba tín hiệu cấp cứu nhưng trong hộp trò chuyện không có phản hồi mới.
Vừa nói người này đáng tin cậy thế mà ông đã đem con bỏ chợ rồi.
Sơ Trừng đành phải đặt điện thoại xuống và nhìn mẹ vẫn đang ngồi trò chuyện với thầy Dụ.
Cậu vốn sinh ra trong một gia đình cởi mở, từ nhỏ dù có nghịch ngợm đến đâu thì vẫn sẽ được khoan hồng, thế nhưng chuyện nói dối lẫn không biết quý trọng sức khoẻ chính là những điều tối kị của mẹ cậu.
Với khả năng tư duy và ngôn ngữ của giáo sư Kim, bà không cần lớn tiếng khiển trách cũng khiến người ta phải xấu hổ đến tột cùng. Sơ Trừng không nói không rằng mà phẫu thuật, cộng thêm việc hợp tác với ông Kim để lừa dối bà, hai việc này chắc chắn bà sẽ không khoan nhượng. Kim Hằng cũng biết rõ chuyện này nên mới trốn đi mà không nể tình cậu cháu.
Mẹ bị hai người lừa gạt nên tức giận đến đây, vừa đến lại bị sốc, hẳn bà cũng ngại răn dạy con trai trước mặt người khác nên mới phớt lờ Sơ Trừng để trò chuyện với thầy Dụ; có lẽ khi Dụ Tư Đình đi về, cậu sẽ phải gánh đủ phần trách phạt của hai người.
Sơ Trừng lúc này đang ngồi một bên như cam chịu, cậu cảm thấy bất an nhưng không thể trốn được.
Cuối cùng bầu trời ngoài cửa sổ cũng tối dần, thầy Dụ chuẩn bị đứng dậy chào tạm biệt.
Khi người đàn ông đang nghiêng người về phía giường, Sơ Trừng đưa tay ra lặng lẽ nắm lấy góc áo của hắn.
Dụ Tư Đình đột nhiên cảm thấy lưng bị kéo mạnh, toàn thân hắn cứng đờ.
Trước mặt là Giáo Sư Kim trước mặt tao nhã lịch sự, phía sau là người nào đó lén lút ra tay – bầu không khí giữa hai mẹ con có gì đó kì lạ.
Khi Dụ Tư Đình giằng co với lực kéo phía sau, hắn nhớ đến sáu tập sách của thầy Sơ.
Ông là một người ba rất thương con, mặc dù từ nhỏ ông luôn lo lắng cho ‘Mặt Trời Nhỏ’ nhưng ông chưa bao giờ tức giận, thay vào đó ông lại chiều cậu đến tận nóc, sau đó ghi chép lại để bày tỏ với người ta.
Nếu trong nhà không có một người ‘nắm quyền’ thì công tử nhỏ Sơ Trừng chắc chắn sẽ chẳng chịu sự kèm cặp và leo thẳng lên nóc nhà. Khắc tinh duy nhất của cậu có lẽ thì chính là giáo sư Kim trước mặt.
Vì vậy đây chính là một tiếng kêu cứu.
Dụ Tư Đình bình tĩnh lấy góc áo nhăn ta khỏi bàn tay độc kia, quay lại mỉm cười với cậu: “Ngày mai thầy không cần đến trường nên cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé. Cô lo cho thầy nên đi đường xa thế này, hai người cứ nói chuyện thêm mấy câu.”
Sơ Trừng: …
Tự nghe xem mình đang nói cái gì?!
Dụ Tư Đình nhìn bệnh nhân nào đó nở nụ cười gượng gạo rồi nói tiếp: “Việc trong lớp tôi sẽ lo, thầy không cần phải vội về vì sức khỏe quan trọng hơn nhiều.”
“Được rồi…” Sơ Trừng chấp nhận số phận nên không còn mong đợi ai cứu mình ra khỏi biển lửa, cậu chỉ mong Giáo sư Kim thương cậu đang bệnh mà bớt mắng một câu.
Dụ Tư Đình đã đi tới cửa phòng bỗng dừng lại, quay sang hỏi mẹ Sơ: “Giáo sư Kim đến Đình Châu mấy ngày có chỗ ở chưa? Nhà thầy Sơ hình như hơi xa bệnh viện.”
Mẹ Sơ trả lời: “Cậu của nó đặt khách sạn cho cô rồi, chắc là cũng gần đây thôi.”
“Để con đi với cô qua đó.” Dụ Tư Đình tiếp lời: “Bên ngoài trời tối rồi, cô lại không quen đường sá, thầy Sơ di chuyển khó khăn nên để con giúp cho.”
Giáo sư Kim ngập ngừng và không trả lời ngay.
Hai đứa nhóc này vừa trò chuyện bằng ánh mắt trước mặt bà, làm gì có chuyện bà không thấy hay đoán không ra.
Chẳng qua thằng con nghịch ngợm của bà biết mình sẽ bị mắng nên đã tìm người bảo vệ, mà người này mấy ngày nay không màng vất vả để chăm sóc con, với tư cách là người lớn trong nhà thì bà cũng không thể nào không giữ thể diện cho hắn.
Giáo sư Kim cuối cùng cũng không từ chối thiện ý mà đứng lên: “Vậy là cô lại làm phiền con.”
“Làm gì có.” Dụ Tư Đình ra hiệu cho bà ra ngoài trước
“Con nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mọi người lo lắng cho con nữa.” Trước khi rời đi, Giáo sư Kim nhìn con trai rồi ném cho cậu ánh mặt ‘không được tái phạm’.
–
[Dụ Tư Đình: Sắp xếp xong rồi.]
[Dụ Tư Đình: Nhà khó như vậy mà thầy cũng dám quậy đục nước.]
Nửa giờ sau khi thầy Dụ đưa Giáo sư Kim đi, điện thoại của Sơ Trừng nhận được thông báo mới..
Nhìn tin nhắn đối phương gửi đến, Sơ Trừng không khỏi tò mò gõ phím hỏi.
[Thầy biết từ khi nào? ]
[Dụ Tư Đình: ‘Khi nào’ cái gì?]
Sơ Trừng nhắc lại.
[Thầy gọi mẹ tôi là ‘Giáo sư Kim’, hình như tôi chưa bao giờ nhắc đến nghề nghiệp của mẹ tôi với thầy.]
Tin nhắn trả lời của Dụ Tư Đình mấy phút sau mới gửi tới.
[Dụ Tư Đình: À tôi biết lâu rồi, chắc cùng lúc với cán sự của thầy.]
[Sao thầy không bao giờ nói với tôi?]
[Dụ Tư Đình: Có cần thiết không?]
Sơ Trừng đang nhìn cậu trả lời của hắn, đang suy nghĩ sâu xa thì lại có một tin nhắn mới hiện lên.
[Dụ Tư Đình: Lớp phó chủ nhiệm của tôi, người giúp tôi quản lí lớp, giải quyết công tác thường ngày, thực hiện công tác dạy học là thầy Sơ chứ đâu phải bối cảnh nhà người ta.]
Xuất thân của Sơ Trừng vốn không phải là điều đáng xấu hổ, cậu giữ im lặng chỉ vì không muốn mới đi làm mà đã bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác. Câu trả lời của thầy Dụ đã chứng tỏ hắn hiểu hết tâm tư của thầy Sơ. Cậu thực sự không cần phải nói thêm gì nữa.
Sơ Trừng mỉm cười, cậu bấm vào màn hình để gõ thêm vài chữ.
[Dù sao thì cũng cảm ơn đại ca.]
[Dụ Tư Đình: Thầy định cảm ơn tôi thế nào?]
Ừ nhỉ, cảm ơn thế nào đây?
Mời đi ăn, tặng quà hay thậm chí viết thư khen ngợi nặc danh dường như không có giá trị thực tế.
Sơ Trừng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng nghĩ ra một việc cậu phải đích thân làm.
[Trong kì thi cuối kì, tôi sẽ cố gắng không để điểm Ngữ văn của lớp 7 xếp thứ 9 toàn khối.]
Giao diện nhắn tin im lặng một lúc mới thấy Dụ Tư Đình gửi tin nhắn trả lời.
[Dụ Tư Đình: Ừ, nghỉ ngơi đi.]
Nghỉ ngơi đi?
Sơ Trừng nhìn đi nhìn lại ba từ này mà không đoán ra hàm ý của hắn.
Ý là cậu nên tắm rửa rồi đi ngủ hả?
Hắn không tin hay là không hài lòng?
–
Tác giả có lời muốn nói
Đại ca: Bốc trúng trai thẳng tưng trong truyền thuyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT