Sau hai ngày hai đêm tranh tài quyết liệt, hội thao và gala văn nghệ đã kết thúc thành công tốt đẹp.

Bất kể là hạng mục nào thì 11/7 đều thể hiện rất tốt. Sau khi tính điểm xếp hạng bình chọn, Dụ Tư Đình lại có thêm một đống cúp lẫn bằng khen để đặt trên bàn làm việc không còn chỗ trống của mình.

Không khí học đường trở lại như ngày thường.

Khi đã có thói quen dậy sớm và nghỉ ngơi, Sơ Trừng gần như không bao giờ đi làm muộn nữa, thậm chí đôi khi cậu còn đến sớm để giúp đỡ đại ca.

Tiếng chuông tiết tự học buổi sáng vang lên hai lần, có tiếng loạt xoạt trong hành lang yên tĩnh – Mục Nhất Dương mang một chiếc dép và một chiếc giày thể thao lê lết bàn chân bị thương vào lớp học.

“Ôi anh Mục đến rồi, tôi tưởng ông không rời giường được ấy.” Cậu nhóc ngồi cùng bàn nhìn thấy ‘bệnh nhân’ trở lại nên vừa thân thiết chào hỏi, vừa dọn đồ đạc bừa bộn trên bàn: “Đừng gấp, tôi nhường chỗ cho ông ngay đây.”

Dụ Tư Đình đứng trên bục giảng gấp sách lại, hắn bước đôi chân dài xuống quan tâm hỏi cậu: “Chân con sao rồi?”

Mục Nhất Dương bỏ cặp nhìn xuống mắt cá chân bị bó chặt của mình: “Dạ không sao, con bị thương ở cơ chứ không ảnh hưởng tới xương, cứ từ từ dưỡng thương là được.”

“Ừ.” Dụ Tư Đình đưa mắt nhìn một vòng ở hàng ghế sau, hắn thản nhiên kéo chiếc ghế cạnh lối đi: “Nếu chân không tiện thì đừng ngồi trong, con ngồi đây đi.”

Vị trí này vốn thuộc về Trương Hi.

Người ngồi cùng bàn là Từ Uyển Uyển – Uỷ viên Hội Học sinh lớp 7. Lúc này cô nhóc đang ngồi yên lặng chép từ vựng tiếng Anh, khuôn mặt xinh đẹp xinh đẹp tràn đầy vẻ tập trung, không hề bị môi trường xung quanh làm phiền.

“Dạ thầy.” Mục Nhất Dương không phản đối, cậu khó nhọc lê hai bước về phía ghế ngồi.

Dụ Tư Đình nhìn học sinh ngồi xuống thấp giọng nói: “Khoẻ lại cũng không cần đổi về chỗ cũ đâu, bạn ngồi sau thấp nên con che bảng của người ta.”

“Hả?” Lý Thịnh ngồi hàng thứ hai từ dưới đếm lên bỗng bị ‘cue’, cậu nhóc nói với vẻ mặt ngơ ngác: “Con thấy… Được ạ.”

Dụ Tư Đình chỉ liếc sang rồi phớt lờ cậu, sau đó hắn quay lại bảng đen để tiếp tục phát đề cương buổi sáng.

Có việc cần làm, các học sinh dần dần bình tĩnh lại, âm thanh duy nhất còn sót lại trong lớp học là tiếng lật trang và tiếng viết sột soạt.

Thời gian tự học trôi qua thật chậm.

Với tiếng chuông vang lên ngắt quãng, thầy Dụ đang đọc sách ở hàng cuối nói mà không ngẩng đầu lên: “Mấy đứa không cần nộp bài cho thầy, các cặp cùng bàn sửa với giảng bài cho bạn.”

Lời nói của hắn giống như ân xá vậy, các học sinh đang vắt óc mà không tìm được câu trả lời thầm thở phào nhẹ nhõm.

Điểm toán của Mục Nhất Dương luôn thuộc top lớp, những câu hỏi lắt léo này không quá khó đối với cậu.

“Nè.” Cậu tự tin rút tờ giấy viết chữ ‘Mục’ rồi đặt ở góc bàn.

Từ Uyển Uyển đáp ‘ừ’ nhưng mắt vẫn dán vào tập của mình.

Vì chân không thoải mái nên Mục Nhất Dương không thể lao ra ngoài như thường lệ, cậu buồn chán nhìn quanh thì phát hiện ra bạn cùng bàn mới có vẻ đang nhíu mày trước những đề bài sáng nay.

Cậu nhìn lướt qua: “Nhìn qua là thấy sai rồi đó.”

“Sai ở đâu?” Ánh mắt dịu dàng của Từ Uyển Uyên cuối cùng cũng nhìn vào người bạn cùng bàn, cô còn có ý khiêm tốn xin lời khuyên.

Mục Nhất Dương cầm lấy bút ngồi lại gần: “Bà xem chỗ này…”

Lớp học của Dụ Tư Đình luôn khuyến khích phương pháp học tập thảo luận, vậy nên vào giờ giải lao, khắp lớp đều là những học sinh tụ tập thành từng cặp hoặc nhóm ba người.

Hòa trong tiếng thảo luận, Sơ Trừng ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc lắc nhẹ đôi vai cứng đờ vì chấm bài.

Khi ngước lên, cậu chợt nhận thấy một cô gái lạ đang đứng ở cửa sau đang nhìn thẳng vào một nơi nào đó trong lớp học.

Ánh mắt thầy trò giao nhau, Sơ Trừng chưa kịp phản ứng thì cô học sinh đã vội vàng quay người biến mất khỏi tầm mắt của cậu.

Gì? Trông mình đáng sợ đến vậy à?

Sơ Trừng tự hỏi trong giây lát, khi cậu nhìn ra ngoài lần nữa thì cô nhóc kia đã biến mất dạng; cậu nghĩ cô bé học lớp khác đến đây tìm bạn nên không để ý nữa.

Tiết đầu tiên vào thứ Hai vốn là tiết Ngữ văn, các học sinh đã chuẩn bị sẵn tập sách nhưng vẫn chưa có ai lên bục giảng.

“Thầy Sơ, tới giờ làm việc rồi.”

“Không tích cực giảng bài, tư tưởng có vấn đề quá đi.”

“Thầy chỉ có thể dành bốn mươi lăm phút vui vẻ với lớp thôi đó, sao thầy không nhanh chóng chạy về phía trước nắm bắt cơ hội?”

Với một giáo viên có tính cách hiền lành và thu hút thì học sinh tự nhiên thích nói cười, giờ đây tất cả đều quay lại ra hiệu cho thầy lên dạy học.

Sơ Trừng bị mấy đứa nhóc nhiều chuyện này chọc cười, cậu nói đùa: “Đừng la hét nữa, thầy bị ‘sa thải’ rồi.”

Thế mà các học sinh cũng chẳng lấy lời cậu nói làm nghiêm túc: “Không thể nào! Thầy phải đi dạy thêm mấy chục năm nữa, có khi thầy về hưu mà trường vẫn mời thầy về dạy, người trẻ không nên mơ mộng viễn vông như vậy.”

Mọi người đang trò chuyện rôm rả thì khi tiếng chuông cuối cùng trước giờ vào lớp vang lên, một gương mặt mới bất ngờ xuất hiện trong phòng học lớp 11/7.

Thầy giáo mới đến nhìn cũng trẻ, dáng người cao gầy, khuôn mặt trắng với kính gọng đen mang lại dáng vẻ hiền lành và dè dặt.

Lâm Kỳ, tân giáo viên phó chủ nhiệm lớp 11/5, cũng là sinh viên mới ra trường với bằng cấp mới tinh. Sơ Trừng từng gặp cậu ta khi đang lên kế hoạch hợp tác cho gala văn nghệ.

Cậu nhìn lên lịch học trên bảng đen, nói với thầy Sơ bằng giọng điệu không chắc chắn: “Đây là tiết của tôi à?”

Sơ Trừng thân thiện gật đầu: “Ừ, thầy Lâm.”

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Để con chống mắt lên xem ai có đủ khả năng để thay thế thầy S… Ủa khoan, sao con thấy thầy quen quen? Thầy dạy tiếng Anh hả?” Đám học sinh vừa ồn ào thì đã bình tĩnh lại ngay lập tức khi có manh mối.

Thầy giáo mới nghe thấy học sinh bảo vệ giáo viên phó chủ nhiệm của lớp thì nhanh chóng lên bục giải thích cho mọi người.

“Ừ, thầy dạy tiếng Anh, vì cô Thẩm thầy Chu Cẩn xin nghỉ để làm đám cưới nên nhà trường tạm thời điều chỉnh một tiết học. Thầy họ Lâm, trong tuần sau thầy sẽ tạm thời phụ trách môn tiếng Anh của lớp mình; mong là chúng ta sẽ có một tuần làm việc hiệu quả và vui vẻ.”

“Thầy Chu cô Thẩm đang đi hưởng tuần trăng mật hả thầy?”

“Cô Thẩm nói sẽ đãi tụi con kẹo cưới.”

“Chào thầy Lâm ạ, đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt nên thầy có ‘tài lẻ’ gì để trình diễn không?”

Các học sinh vốn đã quen thói lại bắt đầu rộn ràng cả lên, những đứa nhỏ nghịch ngợm sẽ không bỏ lỡ cơ hội chọc thầy giáo còn non và xanh này.

“Phải mở miệng yêu cầu thì mấy đứa mới cất sách Ngữ văn, lấy sách tiếng Anh ra à?” Một giọng nói nghiêm nghị và lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía sau mọi người.

Dụ Tư Đình ở ngoài cửa nghe hồi lâu cũng không thấy lớp bắt đầu học hành nghiêm túc, thế là hắn nhịn không được mà phải ra mặt áp dụng biện pháp trừng phạt.

Hắn đứng ở cửa thản nhiên lấy một cuốn sách giáo khoa mỏng cuộn thành ống và đánh Lộc Ngôn đang cầm đầu nhóm nghịch ngợm này ba cái, sau đó hắn nói: “Đứng lên.”

Quên mất rằng giờ này đại ca không có lớp, khó chịu ghê.

“… Con sai rồi.” Lớp trưởng Lộc Ngôn đứng lên đẩy ghế xuống gầm bàn.

Dáng vẻ giết gà doạ khỉ khiến cả lớp im lặng trong giây lát.

Cô giáo chủ nhiệm lớp 11/5 bên cạnh là một cô giáo tính tình hiền lành, dù tức giận thì cô cũng chỉ nói mấy câu rồi thôi. Vì vậy phó chủ nhiệm Lâm chưa bao giờ thấy kiểu chưa nói mà đã hành động thế này, nụ cười vừa xuất hiện trên khuôn mặt cậu đã đông cứng.

Thầy Lâm bình tĩnh lại rồi vào đúng trạng thái: “Nào, mấy đứa lật sách bài tập trang bốn mươi, tiết này mình ôn lại ngữ pháp.”



Vì có đại ca trấn áp nên trật tự của cả lớp tiếng Anh tốt đến bất ngờ, ngay cả giáo viên dạy thay cũng bị bầu không khí nghiêm túc này hạn chế một chút, khi giảng bài thầy cũng cảm thấy không tự tin.

Cuối cùng buổi học cũng kết thúc.

Sau buổi học đầu tiên, thầy Lâm muốn giải trình một số thứ với giáo viên chủ nhiệm 11/7. Sau một hồi trao đổi ngắn gọn, thầy Dụ bày tỏ rằng thầy Lâm vất vả theo đúng ‘thủ tục’ rồi lấy tài liệu giảng dạy chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

Nhìn Dụ Tư Đình rời đi, thầy Lâm thở phào nhẹ nhõm; cậu thu dọn đồ đạc trở lại văn phòng trên lầu với Sơ Trừng, khi ấy cậu vô tình bộc lộ cảm xúc thật của mình.

“Xét thành tích thì lớp tôi đã không đọ lại rồi, đúng là lớp của Ác Quỷ, dạy thôi mà khó quá.”

“Hả?” Thầy Sơ nghe xong tò mò nhìn cậu ta.

Vì cả hai đều là giáo viên mới nên tự nhiên bọn họ sẽ dễ thân thiết hơn, trong giọng điệu của thầy Lâm thậm chí có xen lẫn sự thông cảm: “Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, chủ nhiệm lớp này cũng khó thân quá; tôi chỉ dạy thay thôi, lúc nãy đứng giảng mà không dám nói gì nhiều luôn ấy.”

Sơ Trừng nghe vậy chợt mỉm cười: “Tính thầy Dụ như vậy đó, tuy độc mồm độc miệng nhưng lại rất lí trí, quen rồi thì thấy dễ hơn nhiều.”

Suy cho cùng thì bất kể ai nhìn hắn cũng không có ấn tượng tốt đẹp, thế nhưng Sơ Trừng vừa dứt lời thì cậu nhận ra một điều khá thần kì.

Cách đây không lâu, Giám đốc Dương cũng đã nói với Sơ Trừng điều tương tự; cậu thở dài, không biết từ bao giờ mình lại trở thành người vô thức bênh vực thầy Dụ.

“Nói chung tôi cũng được trải nghiệm cái cảm giác lạnh sống lưng…” Lâm Kỳ cầm sách giáo khoa chậm rãi bước đi, cậu ta muốn nói thêm gì đó nhưng ánh mắt lại bỗng chú ý đến bóng dáng một học sinh ở trong góc.

Ở phía bên kia cầu thang đối diện họ, một cô gái cao bước vào phòng tiện ích cạnh phòng lấy nước. Theo sát phía sau là hai cậu nhóc đang đỡ nhau, một cậu có miếng gạc dày quấn quanh chân.

“Đó là con bé Đinh Tuệ lớp tôi, còn hai đứa phía sau là lớp thầy nhỉ?” Giọng Lâm Kỳ đầy nghi ngờ, hiển nhiên cậu ta đã phát hiện ra một tình huống cần đặc biệt chú ý.

Sơ Trừng nhìn theo ánh mắt của cậu ta.

Thầy Sơ nhận ra cô gái tên Đinh Tuệ chính là người lang thang trước cửa phòng học lớp 7 vào buổi sáng, còn ‘người khuyết tật’ với dáng đi hơi buồn cười đương nhiên là Mục Nhất Dương.

Hai người này?

Sơ Trừng ngẫm nghĩ trong đầu rồi hiểu ra.

Mặc dù cậu với thầy Dụ đã lường trước việc này nhưng ai ngờ nó lại đến nhanh như thế.

“Thầy Lâm…” Cậu đưa tay ngăn cản người đồng nghiệp bên cạnh đang định bước tới tìm hiểu, vẻ mặt có phần ý nhị: “Tôi nghĩ mình có thể giải thích sơ sơ cho thầy.”



“Nói xem cậu với Từ Uyển Uyển là thế nào?”

Trong phòng chứa đồ đạc bừa bộn, Mục Nhất Dương vốn chờ đợi một cậu an ủi của bạn gái, thế mà cậu lại nhận được một câu hỏi sặc mùi ghen tuông như thế.

“Tôi với cậu ấy?” Mục Nhất Dương thực sự bối rối trước tình huống bất ngờ này, cậu nhóc còn không biết chủ đề này từ đâu mà ra.

“Giờ tự học buổi sáng đó, tôi thấy hết rồi.” Đinh Tuệ đi thẳng vào vấn đề để giúp cậu ‘giác ngộ’.

Mục Nhất Dương quan sát vẻ mặt nghiêm túc của bạn gái thì nhận ra cô không hề nói giỡn.

Cậu nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện sau khi đến trường hôm nay, nhưng anh vẫn cảm thấy oan ức: “Có gì đâu… À, tôi có chỉ cho người ta làm bài tập hàm số?”

Thái độ thờ ơ như vậy khiến Đinh Tuệ không hài lòng: “Sao cậu phải giảng bài cho nó?”

“Bọn tôi ngồi gần nên cậu ấy hỏi bài thôi, cậu không vui hả?” Mục Nhất Dương tựa hồ cuối cùng cũng hiểu được đối phương tức giận vì điều gì, nhưng cậu lại không thể gật đầu cho qua: “Lúc đó cả hai giáo viên đều ở trong lớp thì tôi làm được gì bây giờ?”

“Sao tôi không biết cậu thích thảo luận bài tập với người khác nhỉ?” Đinh Tuệ khoanh tay dựa vào kệ chứa đồ, thái độ của cô từ đầu đến giờ có hơi lạnh lùng.

Mục Nhất Dương bất đắc dĩ cười: “Chân tôi sắp gãy rồi nên không thể ra ngoài chơi bóng rổ nên tiện đường chỉ bài thôi. Cậu không thương tôi mà chỉ biết ghen tuông, với cả bình thường tôi muốn giảng bài cho cậu nhưng cậu có muốn nghe đâu.”

“À, ra là vì tôi không thông minh như nó, điểm không cao bằng nó đúng không?” Đinh Tuệ chế nhạo rồi hỏi với giọng điệu hung hãn.

Gì vậy trời? Oan uổng quá.

Mấy cô gái bắt trọng tâm lạ ghê…

Mục Nhất Dương tức giận đến nhức mắt cá chân, nhưng cậu đành phải hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn dỗ dành: “Được rồi, đừng tức giận, bài tập sáng nay đại ca chưa thu, tôi đi lấy rồi giảng bài cho cậu ngay và luôn được chưa?”

Nói xong, cậu nhóc thuận thế thế ôm lấy Lý Thịnh đang ‘hóng drama’.

Nhưng Đinh Tuệ cau mày đột nhiên lên giọng: “Đừng có làm cái kiểu đó với tôi, rảnh quá thì nói cho rõ ràng đi!”

“Chậc.” Mục Nhất Dương cũng hơi bực mình: “Trong lớp nhiều con gái thì tránh sao được? Chuyện nhỏ nhặt như thế mà cậu lại tranh cãi với tôi à? Lần sau tôi không như vậy nữa là được mà?”

Mức độ tức giận của Đinh Tuệ bị cậu ta đẩy lên cao, lời nói càng trở nên sắc bén hơn: “Cậu đang trốn tránh sự nghi ngờ à? Cậu quên lí do tại sao học kì trước cậu bị đình chỉ rồi sao? Mục Nhất Dương, tôi cho cậu biết, đừng có mà đứng núi này trông núi nọ. Từ Uyển Uyển ấy à, cậu cũng tham vọng quá.”

Lúc này Mục Nhất Dương cảm thấy mình như bị đâm mạnh, cậu bắt đầu bùng nổ: “Không phải chứ, mắc cái gì mà cậu lại nhắc chuyện cũ? Từ khi quen cậu là tôi đã ngừng liên lạc với mấy đứa con gái khác rồi mà? WeChat và QQ của tôi cậu đều đã kiểm tra, với lại chuyện này có liên quan gì đến Từ Uyển Uyển? Tôi với cậu ấy còn chưa thêm bạn bè.”

Đôi vợ chồng trẻ cãi nhau kịch liệt khiến ‘cái nạng’ Lý Thịnh không thể chịu đựng được nữa, cậu nhóc nói: “Đinh Tuệ, cậu nghĩ hơi nhiều rồi, hot girl người theo đuổi trải dài khắp trường nên Từ Uyển Uyển không thích cậu ấy…”

Nói giúp cái kiểu gì thế?

Mục Nhất Dương tức giận trừng mắt: “Cút đi, đừng gây chuyện.”

Đinh Tuệ lạnh lùng nói: “Gì, người ta nói hot girl không thích cậu nên cậu không vui à?”

“Không, tại sao cậu không tin tôi…” Cậu ta chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.

“Mục Nhất Dương, cậu tự lo đi.” Đinh Tuệ nói rồi quay người đẩy cửa ra, đôi bên chia tay mà chẳng vui.

Rõ ràng cậu không làm gì cả nhưng lại bị móc mỉa cũng chẳng vì lí do gì, Mục Nhất Dương tức giận nhìn chằm chằm vào bạn mình và phàn nàn: “Tôi làm gì nên tội chứ? Mới sáng sớm đã bị mắng.”

Lý Thịnh đóng vai hòa giải nhanh chóng động viên cậu: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận. Đó là tài nữ Từ Uyển Uyển của trường Trung học phổ thông số Mười, bạn gái nào mà chịu cho nổi? Ông cứ dỗ với xin lỗi thôi.”

“Má…” Mục Nhất Dương lồ ng ngực nghẹn đến khó chịu, trong lòng tràn đầy oan uổng không có chỗ để trút giận: “Tôi là đàn ông đàn ang mà sáng nay không để ý gì luôn, sao cậu ta lại đưa ra những nhận định chủ quan như vậy?”

Lý Thịnh thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải vì quá khứ huy hoàng của ông… Này, ông đang làm gì đó? Tôi giúp ông, coi chừng té!”

Mục Nhất Dương không muốn nghe nữa, cậu tức giận xua tay khập khiễng đi ra ngoài: “Không cần, tôi ở gần quan nên được ban lộc, đi ngắm hot girl là được rồi chứ gì?”

Rầm!

Cánh cửa phòng tiện ích bị đóng sầm lại một cách giận dữ.

Hiệu quả cách âm của tòa nhà giảng dạy thực sự rất kém, hai giáo viên ở phòng uống nước bên cạnh cũng sốc đến mức nheo mắt.

Sơ Trừng đã tóm tắt toàn bộ sự việc đưa tay xoa d ái tai, cậu liếc nhìn đồng nghiệp đang ngơ ngác và cười đến mức đáng yêu: “Tôi nói thầy nghe chứ bọn tôi đang trong quá trình xử lí rồi.”

Lâm Kỳ nghe được một lượng lớn tin tức trong vòng mấy phút nên nhất thời khó có thể tiêu hóa hết.

Cậu ta mấp máy môi nhưng không biết nên nói cái gì, cuối cùng đáp lại: “Nếu đã vậy thì tôi can thiệp nữa cũng không hay, thôi thì tôi về soạn bài.”

Cái gì mà ‘can thiệp’ chứ? Không được động vào, phải chạy thôi!

Sơ Trừng nhìn bóng lưng thầy Lâm chỉ muốn tránh xa thị phi mà cong môi mỉm cười.

Thôi rồi, lại để lại bóng ma tâm lí cho giáo viên mới, hình tượng của đại ca không còn tẩy trắng được nữa.

Nghỉ trưa.

Vì đàn anh Chu xin nghỉ nên Sơ Trừng mất đi người bạn đồng hành cơm trưa, cậu lười đến căn tin nên chỉ gọi cơm mang về ăn cho qua bữa.

Trên đường đi lấy cơm về, cậu vô tình nhìn lướt văn phòng trên tầng năm đã trống rỗng thì thấy Dụ Tư Đình vẫn đang soạn bài trong văn phòng Tổ Toán.

Cậu đẩy cửa ra, nhẹ nhàng gõ cửa kính: “Sao thầy không đi ăn cơm?”

“Tôi đặt cơm, Lộc Ngôn đi lấy rồi.” Dụ Tư Đình làm xong câu cuối cùng thì đóng sách giáo viên lại.

Sơ Trừng cười hỏi: “Hôm nay hai cậu cháu không ăn ‘healthy’ hả?”

Dụ Tư Đình bắt đầu dọn bàn để nhường chỗ cho bữa trưa, hắn đáp: “Sáng tôi đánh nó rồi la nó trước mặt cả lớp nên nó không vui, nó kêu phải ăn cá nấu dưa chua thì mới vui được; đợi tới sau tiết tự học thì quán đóng cửa rồi.”

Hiếm thấy có lúc thầy Dụ dỗ dành trẻ nhỏ.

Vẻ mặt bất lực và nuông chiều của hắn lúc này khiến Sơ Trừng cảm thấy rất thú vị, vậy là cậu không khỏi trêu chọc hắn nhiều hơn.

“Ra là thế, tôi cứ tưởng thầy Dụ có lỗi vì sắp phá hỏng mối tình trẻ đến mức nuốt không trôi.”

Dụ Tư Đình ngước mắt lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa nụ cười: “Nghe như thể thầy đang lên án tôi vậy.”

“Tôi tưởng thầy nói giỡn thôi, ai mà có dè thầy lại xuống tay thật.” Nghĩ đến chuyện buổi sáng cậu gặp phải ngoài kho chứa đồ, Sơ Trừng bất đắc dĩ nhưng không khỏi thông cảm: “Thầy làm như vậy không sợ nó tổn thương rồi ‘đóng cửa trái tim’ như mấy lần trước hả? Suy cho cùng thì mấy đứa nhỏ tim rung rinh cũng là điều khó tránh mà.”

Dụ Tư Đình mở ngăn kéo lấy tờ bài thi môn Vật lí hồi thi tháng: “Rung động tuổi thanh xuân thì tôi hiểu nhưng cái kiểu não nói yêu tim chẳng đập nhanh thì thôi thà đừng yêu còn hơn.”

Sơ Trừng nhìn bài kiểm tra – tờ bài thi nhìn thảm thương kinh khủng vì bên cạnh cái tên ‘Mục Nhất Dương’ còn có mấy chữ ‘DH’ (Dīng Huì, phiên âm tên Đinh Tuệ) viết nguệch ngoạc bằng bút chì.

Mãi đến sáng nay Sơ Trừng mới biết hai chữ này có ý nghĩa gì.

“Thầy Lý mang đến cho tôi xem, lần này là giáo viên chấm bài nên châm chước chứ lần sau là máy tính chấm, nếu có kí tự linh tinh bên cạnh tên là không điểm.”

Nếu không dạy cho Mục Nhất Dương một bài học nhớ đời thì cậu ấy sẽ cảm thấy mình có thể thống trị cả trường tình và trường học.

Dụ Tư Đình nhìn chằm chằm vào hai chữ được đồ thật đậm này và cau mày, hắn không cần giải thích quá rõ ràng nhưng khi đối mặt với Sơ Trừng thì hắn lại không muốn đối phương hiểu lầm.

“Mục Nhất Dương có thể đạt điểm gần như tuyệt đối ở môn Toán nhưng điểm Tiếng Anh lại thấp, tính tự giác nó cũng không có. Tôi xếp cho nó ngồi cạnh Từ Uyển Uyển học dở môn Toán nhưng giỏi tiếng Anh, lại có đạo đức và kỉ luật học tập tốt; đây là lí luận bình thường của một giáo viên chủ nhiệm thôi. Mấy chuyện có liên quan ấy hả… Tôi đành nói thẳng là cố ý.”

“Xã hội có rất nhiều cám dỗ, khủng hoảng lòng tin tồn tại ở khắp mọi nơi, thầy đã bao giờ chứng kiến ​​tình yêu đích thực nào kết thúc chỉ vì một người ngồi cạnh hot girl trường chưa? Nhìn ra sự thật sớm cũng tốt cho nó.”

Sơ Trừng thực sự không tìm ra vấn đề gì trong cách xử lí của Dụ Tư Đình.

Thầy Sơ im lặng một lúc rồi thở dài: “Nhưng thằng nhỏ oan ức chết mất.”

“Thì tôi đã nói trước là nó sẽ khóc lóc với thầy rồi mà.” Dụ Tư Đình mỉm cười với giáo viên phó chủ nhiệm, khí chất nghiêm nghị thường ngày yếu đi một chút khiến gương mặt hắn càng đẹp trai.

Sơ Trừng: …

Suýt quên mất mình chính là công cụ giải quyết hậu hoạ.

Xem như mình leo lên thuyền cướp biển đi.



Tác giả có lời muốn nói

Thầy Dụ tuyển dụng với nụ cười toe toét như chó: Phân chia công việc rõ ràng, mời mọi người gia nhập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play