Các học sinh vừa va vào Sơ Trừng thấy ‘bãi chiến trường’ mình gây nên cho thầy nên liên tục xin lỗi: “Xin lỗi thầy Sơ, nhanh lên, lấy khăn giấy đi.”

Nước xúp mùi thịt đã thấm hoàn toàn vào vải nên càng chà xát càng ố màu, mấy học sinh ban đầu cố gắng hết sức nhưng sau đó phải bỏ cuộc.

“Không lau được…”

“Bọn con không cố ý đâu thầy, hay là thầy đổi áo với con?”

“Có ai trong lớp mình còn dư áo khoác không?”

Tình huống nho nhỏ ở hàng ghế đầu khiến một số người đứng xem, một số học sinh ngồi trên khán đài cao cũng đứng dậy nhìn xung quanh.

“Ngồi xuống và giữ an toàn.”

Dụ Tư Đình nhận thấy cả đội đều kì lạ thì lập tức thẳng thừng mắng mỏ, sau đó hắn nhấc chân đi mấy bước lại gần Sơ Trừng; nhìn thấy vết bẩn trên áo khoác của cậu, hắn quay lại nhìn Lộc Ngôn.

“Con có mang dư đồ không?”

“Dạ có.” Vì đi mưa không tránh khỏi bị ướt nên Lộc Ngôn đã mang theo một chiếc áo khoác đồng phục để thay. Cậu nhóc mở cặp đưa áo cho Sơ Trừng.

Dụ Tư Đình vẫn đang duy trì trật tự lớp: “Đừng lảng vảng ở đây, không phải việc của mấy đứa. Các thành viên trong đội diễu hành kiểm tra lại đồ đạc của mình, qua khu vực chờ chuẩn bị đi.”

Các học sinh nghe lời tiến về phía sân khấu theo từng nhóm nhỏ, Sơ Trừng đợi cho đến khi phần lớn mọi người trong lớp đã đi hết rồi mới thay quần áo.

“Á, thầy ấy đang mặc áo lớp!” Trên khán đài không có nhiều học sinh nhưng vẫn có một số bạn tinh mắt chú ý ngay đến sự việc này.

“Ôi, nhanh chụp hình lại đi, biết ngay thầy Sơ là fan số một mà.” Cô học sinh phụ trách giữ đồ đạc trong lớp hào hứng vỗ vai bạn cùng lớp và giục bạn mình nhanh chóng lấy điện thoại.

Dụ Tư Đình bị âm thanh thu hút nên đưa ánh mắt nhìn về phía đó.

Khoan nói đến việc khuôn mặt của Sơ Trừng rất dễ nhận biết, chiều cao và đôi chân dài của cậu cũng đã khá bắt mắt.

Lưng thẳng gợi cảm, eo ‘thắt’ lại bởi quần jean đen khiến cậu trông gầy đến kinh ngạc, đến mức dường như không thể ôm nổi. Dọc theo đường nét cơ thể đẹp là cặp mông săn chắc được vải ôm trọn, trông rất hợp với đôi chân thẳng và gầy như đôi đũa.

Cùng là áo lớp nhưng cách cậu mặc và cách học sinh mặc là hoàn toàn khác nhau.

Động tác của Sơ Trừng có vẻ miễn cưỡng, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Dụ Tư Đình, cậu càng thẳng lưng vì không muốn mất đà.

Cậu mặc ‘áo fandom’ của một giáo viên chủ nhiệm nào đó rồi nói với khuôn mặt không biến sắc: “Thầy nhìn cái gì? Chưa từng thấy ai hoà mình với học sinh hả?”

Dụ Tư Đình nhìn chằm chằm cậu trong bộ áo lớp, lừa mình dối người phớt lờ sức hút độc nhất của người này: “Chưa thấy ai con nít như thầy, lỡ đang mặc đồng phục mà rớt vào đám học sinh là không tìm ra.”

Sơ Trừng dùng các ngón tay trái tạo thành số bảy, sau đó dùng tay phải chạm vào và biến số đó thành số tám như ảo thuật.

Ý tứ ở đây là chúc mừng thầy Dụ đạt được thành tựu độc mồm độc miệng với cậu tám lần trong tuần này.

Gì mà trẻ con vậy.

Dụ Tư Đình liếc cậu một cái với vẻ mặt phức tạp mà không nói gì.

Màn trình diễn diễu hành kéo dài một lúc thì hiệu trưởng phát biểu khai mạc, đến khi mỗi lớp về chỗ ngồi treo khẩu hiệu với biểu ngữ của mình thì hội thao chính thức bắt đầu.

[Yêu cầu các vận động viên các khối lớp tham gia vòng loại tiếp sức 400 mét nam, 200 mét nữ và 4×200 mét đến khu vực check-in để làm công tác chuẩn bị.]

Âm thanh thông báo hạng mục dụ thi vang vọng khắp sân vận động, các học sinh tham gia bộ môn điền kinh buổi sáng bắt đầu chuẩn bị.

“An toàn là trên hết, thi đấu chỉ là thứ hai thôi.” Sơ Trừng xuống khỏi khán đài giúp kiểm tra số phía sau từng người một và dặn dò cần thận.

“Thầy yên tâm, vòng loại thôi mà, qua vòng này dễ lắm.” Các ‘vận động viên’ lớp 7 nhảy lên nhảy xuống bậc thềm để khởi động, tự tin trấn an giáo viên phó chủ nhiệm rồi chạy đến khu vực check-in.

Mở đầu hội thao là nội dung chạy 400 mét nam do Giang Chi Bác tự nguyện đăng kí. Đường chạy không dài cũng không ngắn, lại lượn một vòng cho tất cả các khán giả xem; điều này thoả mãn mong muốn được người khác ‘chiêm ngưỡng’ của cậu nhóc.

Nhưng hóa ra cậu nhóc mắc hội chứng tuổi teen này chẳng hề khoe khoang chút nào, thể lực của cậu đúng là tốt hơn nhiều so với các bạn cùng lứa.

Ở nội dung 400 mét, Giang Chi Bác đã giành chiến thắng ở ngay vòng chạy đầu tiên. Cậu dẫn đầu ngay khi mới bắt đầu, dáng người trẻ trung, nhiệt huyết chạy nhanh nhưng lại thoải mái và không để ai thừa dịp vượt mặt.

Khi chạy qua lớp 7, cậu nhận được sự reo hò cổ vũ từ các bạn cùng lớp. Dù chạy hết tốc lực về vạch đích nhưng anh chàng này vẫn không dừng lại mà chạy thẳng về khu vực ghế ngồi của lớp.

Các tình nguyện viên ở vạch đích gọi cậu từ phía sau: “Đợi chút, chặng đầu tiên tôi còn chưa nhớ biển số của cậu!”

Giang Chi Bác cởi đ ồng phục lớp quay lại lớn tiếng trả lời: “Lớp 11/7! Ngoan xinh yêu của thầy Dụ Tư Đình.”

Đại ca đứng một bên nghe vậy thì cau mày.

Thật sự không biết mấy đứa này chui từ đâu ra.

Sau khi học sinh năng khiếu thể dục dễ dàng giành được hạng nhất, những học sinh tham gia 200 mét nữ và 4×200 mét hỗn hợp của lớp 7 cũng bước vào trận chung kết với thứ hạng xuất sắc.

“Đúng là một vụ thảm sát.” Các học sinh trên khán đài chỉ có thể dùng những lời này để than thở về phát súng mở đầu quá xuất sắc này.

Như để xoa dịu bầu không khí nóng bức, trời bắt đầu rơi xuống cơn mưa phùn.

Các học sinh cầm dù tiếp tục theo dõi trận đấu, đường đua như là sân nhà của các học sinh trung học phổ thông. Ngay cả khi không có ai trong lớp mình thi đấu, mọi người vẫn hết sức quan tâm đ ến người thắng kẻ thua.

“Đặt cược một trăm hạt dưa tách vỏ bằng tay, mọi người đoán hai số được giải, cả hai người đều sai thì coi như hòa.”

Giang Chi Bác và Bạch Tiểu Long vừa rồi trên sân bừng bừng khí thế, nhưng bây giờ bọn họ phải thi đấu với bạn cùng lớp rồi.

Sơ Trừng nhìn thấy một đám nhóc ngồi xổm dưới những chiếc dù sặc sỡ thỉnh thoảng lại phá lên cười thì không khỏi bước lên đó.

Một học sinh thua liền bốn ván, tuy đã ‘nợ nần chồng chất’ nhưng vẫn chưa phục và còn muốn chơi tiếp.

Giang Chi Bác giả vờ bỏ đi: “Ông tách vỏ ba trăm hạt dưa ông nợ tôi trước đi, nếu không tôi không chơi nữa đâu.”

“Thêm ván nữa, nếu thua thì tôi lột cho ông cả buổi chiều cũng được! Tôi không tin.” Linh hồn đối phương đã đốt cháy ngọn lửa cờ bạc nên túm lấy quần áo của vận động viên không chịu buông ra.

Nhóm đua 400 mét đúng lúc đang chuẩn bị về ‘sân nhà’ của lớp 7 để chuẩn bị thi đấu.

Giang Chi Bác không thể thuyết phục được thì đành phải nói: “Rồi rồi rồi, cho ông chọn trước.”

“Số sáu, cơ bắp trên người cứ phải gọi là chắc nịch.”

“Số hai mươi, hai mươi, vừa rồi chẳng phải cậu ta về nhất hai trăm mét à?”

“Tôi nghĩ là số mười một vừa cao vừa chân dài ấy.”

Trò chơi này về cơ bản là đặt cược ba phần mắt nhìn người, bảy phần may mắn. Các học sinh tụ tập xung quanh đều đưa ra các ý kiến của mình nhưng bọn họ không thể thống nhất quan điểm được.

Tiếng trống xa xa ngày càng dồn dập, trận đấu sắp bắt đầu.

Cậu nhóc tham gia trò chơi cá cược đưa ra quyết định: “Vậy tôi đoán số sáu và số hai mươi.”

Giang Chi Bác nheo mắt một lúc rồi lạnh lùng vẫy tay nói: “Số bốn.”

Cậu vừa dứt lời thì súng hiệu lệnh vang lên, vận động viên số bốn trên sân lao ra như một mũi tên bắn khỏi dây cung. Hơn nữa cậu ta chạy càng lúc càng nhanh, ngay sau khi xuất phát là anh ta đã bỏ xa người đứng thứ hai hàng chục mét.

“Tại sao?!”

Kết cục đã được định đoạt, học sinh tham gia cá cược ôm đầu gục xuống: “Haiz, cược nhỏ thì vui chứ cược to hại thân quá! Các bạn, tôi bán đứt cho ông ấy rồi, từ nay tôi là nô lệ tách hạt dưa.”

Sơ Trừng quan sát hồi lâu không thấy manh mối gì cũng hơi tò mò: “Sao con lúc nào cũng thắng vậy? Cái này hẳn không phải may mắn.”

“Con được khai sáng lúc tham gia khoá đào tạo hai ngày trước.”

Giang Chi Bác xòe lòng bàn tay hào phóng đưa hạt dưa cho thầy ăn, sau đó cậu nhóc nhìn về phía bên kia sân chơi rồi chậm rãi nói: “Thầy nhìn các bạn học sinh nhé, mấy bạn trên áo có hình tam giác ngược – đó là logo của Đội tuyển Điền kinh trường mình đó. Từ hồi thi vào cấp ba xong là mấy đứa nó đã được huấn luyện rồi, toàn là ‘thú’ cả thôi, đứa tệ nhất cũng là vận động viên cấp hai quốc gia nên tỉ lệ thắng chắn chắn phải cao, còn thằng này nó chỉ đoán mò.”

Sau đó nô lệ tách vỏ hạt dưa mới hiểu được sự thật, cậu nhóc vừa bóc hạt dưa vừa hét lên trong nước mắt: “Giang Chi Bác ông đúng là vô liêm sỉ, chấp nhận ‘app’ chống lừa đảo của tôi đi!”

“Á, ông dám đánh tôi! Chân, chân, chân, đừng đá chân, đây là thứ mang lại vinh dự cho lớp 7. Đại ca ơi cứu con với!”

Đoàn Thanh tra trường học vừa đi qua, mọi người đều vui mừng khôn xiết.

Sơ Trừng không ngăn được niềm vui gần như tràn ngập không khí.

Cậu mỉm cười nhìn cuộc vui và cảm thấy ở cạnh mấy đứa này mang lại sức sống vô cùng. Hiện tại công việc này đem đến cho cậu sự thoả mãn mà trước đây cậu chưa từng mong đợi.



Mặt sân trơn trượt sau cơn mưa, vì lí do an toàn nên nhà trường tạm thời thay đổi thứ tự tổ chức một số nội dung thi đấu, dời các nội dung điền kinh căng thẳng hơn ra sau.

Vì vậy phần lớn thời gian còn lại của hội thao vào buổi chiều là ném lao, ném tạ và nhảy cao; sân thi đấu ở rất xa nên có khi mọi người nhìn không tới, vậy là các lớp đều tự giải trí trong lúc chán chường.

Dụ Tư Đình bị Thanh tra gọi vào mở một cuộc họp ngắn. Trong trường hợp giáo viên chủ nhiệm vắng mặt, giáo viên phó chủ nhiệm sẽ đảm đương trách nhiệm sinh hoạt khuấy động bầu không khí trước khán đài.

Cậu chọn ngẫu nhiên một hoạt động nhỏ mà mọi người đã nghĩ ra: “Chơi ‘Tôi có, Bạn không’ để cảm nhận sự chênh lệch trên cõi đời này nhé.”

Khác với phong cách sôi nổi của các lớp khác, giọng nói của Sơ Trừng vốn đã dễ nghe, khi truyền qua micro thì sự lười biếng và nhàn nhã trong giọng nói của cậu lúc này càng được khuếch đại.

Cậu tựa lưng vào ghế, giải thích các quy tắc một cách rõ ràng, chậm rãi: “Nói một cách đơn giản thì mọi người duỗi mười ngón tay ra và lần lượt theo thứ tự chỗ ngồi nói những điều mà chỉ mình họ mới làm, nếu ai chưa làm được thì phải bỏ một ngón tay xuống, bỏ hết mười ngón coi như bị loại.”

“Tốt nhất là không nên nói những gì quá riêng tư, chẳng hạn như thứ hạng trong một năm học, đã từng thi môn nào, đến được bao nhiêu địa danh cụ thể, ngày nào tháng nào năm nào ăn món gì mẹ nấu… Chơi vậy thì chán lắm, mấy đứa hiểu chưa?”

Trong số những tiếng ‘hiểu rồi’ vẫn sẽ có những âm thanh trái chiều xen lẫn.

Các học sinh ngồi hàng sau cố tình hét lên: “Con không hiểu, thầy Sơ phải làm mẫu mới hiểu được.”

Sơ Trừng hiểu ý muốn thu hút sự chú ý của cậu học sinh nên lập tức đưa micro lên miệng: “Này dễ mà? Thầy không coi thường gì con đâu, để thầy nói mấy việc người lớn hay làm hằng ngày.”

“Ví dụ thầy đã học đại học, học cao học, đậu CET-4 và CET-6, máy tính quốc gia cấp hai, tiếng Quan thoại cấp A, giảng dạy Ngữ văn nâng cao, có chứng chỉ hành nghề giáo viên và bằng lái xe của nước Cộng hoà Nhân dân Trung Quốc…”

Giọng điệu của cậu lười nhác nói hẳn chín điều ‘tầm thường’ trong một hơi nhưng chẳng liên quan gì đến việc học cấp ba, cậu còn đùa thêm: “Thông tin của thầy với con hoàn toàn không bình đẳng, con nghĩ sao mà muốn cạnh tranh cùng hàng với thầy?”

“Hahahaha!” Tiếng cười không ngừng vang lên từ cả lớp.

Cậu học sinh réo tên thầy Sơ bị đánh cho một phát chí mạng bị ôm ngực ngã xuống, những người xung quanh ồn ào xoa vai và vỗ lưng cậu.

“Đừng hèn nhát như thế Mục Nhất Dương, tôi sẽ không để ông ngã xuống.”

“Thầy ấy nói chín để lại cho ông một hơi thở đấy, đánh trả đi!”

Giữa tiếng hò reo của đám đông, cậu học sinh Mục Nhất Dương có chút hưng phấn cầm lấy micro và bướng bỉnh nói: “Thầy ơi, con có bạn gái rồi.”

Xung quanh vang lên những tiếng la hét và huýt sáo. Những chiếc lightstick vốn dùng để cổ vũ cho các vận động viên giờ đây đã được mang ra để cổ vũ chàng trai dũng cảm này.

Mục Nhất Dương hỏi: “Thầy ơi, thầy có hiểu lầm gì về ‘mấy việc người lớn hay làm’ không?”

Thật dũng cảm.

Sơ Trừng mỉm cười, cậu đang định đầu hàng thì một giọng nói trầm thấp nhưng nguy hiểm vang lên.

“Nói cụ thể hơn đi.” Dụ Tư Đình nghiêng người qua loa, nghiêng đầu: “Thầy thích nghe.”

Mọi người đều tập trung chơi nên không ai để ý đến đại ca.

Cứu với! Khi nào anh ấy quay lại?!

Mục Nhất Dương sợ đến ớn lạnh, cậu nhóc lo lắng đến mức nói lắp: “Đại ca, không…”

“Không cái gì mà không?” Dụ Tư Đình tiếp tục hỏi: “Con bé học lớp nào? Tìm người dắt lại đây thì thầy không tranh cãi với con nữa.”

Mục Nhất Dương vội vàng rút lại lời nói ban nãy: “Không mà đại ca ơi, tha cho con đi! Con hứng quá thôi mà.”

Nhưng những học sinh khác xung quanh lại hét lên: “Đừng hèn như thế, cứ đi đi, cũng kế bên thôi mà.”

“Ồ, nhà kế bên à?” Dụ Tư Đình nắm lấy thông tin mấu chốt rồi hỏi: “Lớp 6 hay lớp 8?”

Mục Nhất Dương nghiến răng nghiến lợi thấp giọng cảnh cáo người bạn đang cười đến run rẩy: “Im đi… Người ta đang muốn trấn tôi đó.”

Đám đông hóng hớt bắt đầu giả ngu hoặc im lặng, hoặc ho, hoặc bắt đầu chiến thuật tác chiến ‘thầy hỏi con không biết gì hết’.

Raw là 一问三不知 (Nhất vấn tam bất tri), dịch nôm na có nghĩa là không biết gì hết. Mọi người đọc thêm giải thích ở đây.

Dụ Tư Đình không ‘bức cung’ nữa, hắn thấy vừa đủ thì dừng và để lại một lượng đe doạ vừa phải.

Sơ Trừng đưa micro cho Từ Uyển Uyển ở bên cạnh rồi nhìn cô nhóc.

“Theo quy tắc của trò chơi thì khoe khoang cũng không được tính.” Thành viên lớp có EQ cao lập tức nhận trách nhiệm tiếp tục tổ chức trò chơi, thành công chuyển chủ đề.

Khúc nhạc đệm qua đi và bọn nhóc lại vui vẻ trở lại, Sơ Trừng lặng lẽ rút lui mà bước đến phía Dụ Tư Đình dưới tán dù.

“Tổ chức sinh hoạt thôi mà cũng phải để tôi phải bất ngờ à?” Dụ Tư Đình nghiêng đầu nhìn cậu.

Sơ Trừng mỉm cười: “Này là không may rớt vào phó bản mới nhỉ?”

“Ừ, bình thường có tra tấn ép hỏi thì chưa chắc đã hỏi được đâu, tôi cũng ngưỡng mộ tài năng nói chuyện này ra chuyện khác của thầy.”

Dụ Tư Đình lấy chai nước trên bàn rồi vặn ra uống hai ngụm rồi nói: “Trong buổi họp phụ huynh lần trước ba Mục Nhất Dương đã lôi tôi ra nói chuyện rất lâu, ba nghi ngờ con trai mình lại yêu sớm.”

“Lại hả?” Sơ Trừng bắt được từ khoá thì cau mày.

Dụ Tư Đình gật đầu: “Nó là kẻ tái phạm. Hồi cấp hai nó từng bày ra cái vẻ ‘cả người đầy vết thương, đóng cửa trái tim mình’, lên lớp mười lại bị đình chỉ vì lí do tương tự.”

“Thà nó yêu chơi chơi đi, thế nhưng lần nào nó cũng hết lòng hết dạ, mà cứ mỗi lần như thế thì thành tích học tập của nó lại tụt dốc; nó là điển hình kiểu người thích chơi nhưng lại chơi dở tệ.”

Giọng điệu thầy Dụ hơi khó hiểu như thể không rõ trong đầu bọn trẻ này có ý nghĩ kì quái ngớ ngẩn gì.

“Vậy phải làm thế nào?” Sơ Trừng suy nghĩ: “Nếu chuyện đã vậy rồi thêm phụ huynh yêu cầu giải quyết, nếu nhà trường không xử lí ngay thì cũng không được.”

Dụ Tư Đình không gấp, hắn còn rảnh rỗi trêu chọc giáo viên phó chủ nhiệm: “Chẳng phải lúc nãy thầy không có bạn gái nên mới nói không lại nó sao? Thầy muốn tôi cho thầy một cơ hội ăn miếng trả miếng không?”

“Thầy Dụ.” Sơ Trừng hiếm khi đáp lại những câu nói đùa độc địa của đại ca, nhưng lần này cậu bất đắc dĩ phải tỏ rõ thái độ: “Tôi đúng là một con chim non nớt nhưng mong thầy tin tưởng tôi có sứ mạng và trách nhiệm cốt lõi của một giáo viên.”

“Tôi biết chứ.” Dụ Tư Đình mỉm cười, sau đó nhìn về phía xa xa học sinh đang chơi đùa: “Nhưng nếu thằng nhóc này cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng có vấn đề.”

“Thầy cần tôi làm gì?” Sơ Trừng đang đợi giáo viên chủ nhiệm chỉ đạo công tác.

Dụ Tư Đình hơi cúi xuống và ngoắc ngón tay.

Thầy Sơ phối hợp lắng nghe. Nghe đối phương trầm giọng nói vài câu thì hai mắt cậu chợt trợn to đầy vẻ khó tin.

?

Có thể nghĩ ra một chiêu độc ác như vậy thì có sẵn sàng nhận lấy hậu quả không?

Dụ Tư Đình trở lại tư thế đứng thẳng, thản nhiên nói: “Đến lúc đó nó tìm thầy khóc lóc thì thầy cứ đóng vai người tốt nhẹ nhàng an ủi nó, còn tôi đóng vai ác.”

Sơ Trừng vẫn ngơ ngác hồi lâu không có phản ứng, cậu ngẩn ra ngửi mùi nước mưa lành lạnh, thơm ngát từ người bên cạnh mình.

Điều cậu đang nghĩ trong lòng là Dụ Tư Đình ấy à, không nên trêu chọc tên này.



Tác giả có lời muốn nói

Thầy Sơ: Lúc ấy có lẽ tôi đã học được cái mà đại ca gọi là ‘quy tắc’.

Dụ Tư Đình: Ra ngoài thì đừng nói anh dạy em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play