Hôm Nay NPC Đã Hết Cầu Cứu Chưa?

CHƯƠNG 1: PHÓ BẢN 1 - DINH THỰ WILLIAMS


2 tháng


Lăng Anh mở mắt ra, phải mất một lúc thì cơn váng đầu do dịch chuyển không gian mới biến mất. 

Cô ngước nhìn bối cảnh trước mặt, sừng sững trước mặt cô là một tòa dinh thự theo phong cách trung cổ nằm ẩn mình giữa núi rừng. Nó có bốn tòa tháp cao đỉnh nhọn ở bốn góc, hình thành một khuôn viên kín kẽ hình chữ nhật hoặc cũng có thể là hình vuông. Kết cấu này khiến cô cảm thấy hơi bức bối, kết hợp với tường gạch đã bám đầy rêu xanh theo năm tháng làm cô cảm thấy nơi này chẳng khác nào một tòa dinh thự bị ma ám.

Chẳng lẽ phó bản lần này theo chủ đề kinh dị thời trung cổ à?

Thế là cô không khỏi cúi đầu quan sát cách ăn mặc của mình, thấy vẫn là quần áo kiểu hiện đại nên cô có thể loại trừ khả năng phó bản này đang ở tuyến thời gian trung cổ. 

Vì mỗi lần tới các thế giới để làm nhiệm vụ, người chơi sẽ được hệ thống sắp xếp cho một thân phận ở thế giới đó, có thể hiểu nôm na như nó là một thân phận “tạm trú” nên hoàn cảnh xung quanh, cách ăn mặc… Đều cung cấp cho người chơi mới bị đưa đến đây rất nhiều thông tin. 

Việc sắp xếp thân phận cũng giúp Cục quản lý thời không quản lý được các trường hợp nhập cư không gian trái phép. Thường thì những thế giới mà họ tới để làm nhiệm vụ là những thế giới cấp thấp, có trình độ khoa học kỹ thuật chưa đủ tiên tiến nên sự xâm nhập trái phép của một ai đó rất dễ khiến thế giới đó đi lệch quỹ đạo ban đầu, dẫn đến sụp đổ.

Vào lúc Lăng Anh còn đang suy nghĩ thì bỗng dưng lên tai vang lên một giọng nói hoang mang của một chàng trai trẻ tuổi:

- Ở đây là đâu vậy?

Cô lập tức quay đầu lại, thấy sau lưng là một chàng trai trẻ, tuổi tác tầm mấy cậu sinh viên vừa mới ra trường chưa bao lâu. Ấn tượng đầu tiên của cô về cậu ta là gương mặt chữ điền và đôi lông mày rậm, trông có vẻ thật thà chất phác. 

Có vẻ như cậu ta cũng chú ý đến sự có mặt của Lăng Anh, cậu ta hỏi trước:

- Chào chị, chị có biết đây là đâu không? Tại sao đột nhiên chúng ta lại ở đây?

Lăng Anh không trả lời ngay mà nhìn cậu ta với vẻ nghiền ngẫm, cỏ vẻ như cậu ta là người mới nên mới hỏi những câu ngô nghê như thế. 

Vào lúc cô định lên tiếng trả lời thì xung quanh họ lại có thêm ba người nữa xuất hiện. Sự xuất hiện của ba người này cũng thu hút sự chú ý của chàng trai kia.

Người thứ nhất là một người đàn ông cao to vạm vỡ, khuôn mặt bặm trợn. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, anh ta đã khiến Lăng Anh liên tưởng đến một diễn viên ở Trái Đất tên là Dwayne Johnson vì cái đầu trọc lốc và những cơ bắp cuồn cuộn. 

Người thứ hai là một cô gái tóc đen da ngăm, có gương mặt chuẩn các nét châu Á nhưng lại mang sức hút nóng bỏng theo kiểu châu Âu. 

Người cuối cùng là một người đàn ông có nước da trắng đeo kính gọng vàng trông rất học thức. Thế nhưng không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt dưới cặp mắt kính đó, Lăng Anh cứ có cảm giác rất quái lạ như mình bị nhìn thấu hết mọi thứ.

- Anh Phó! - Chàng trai đến đây đầu tiên reo lên khi thấy người vừa xuất hiện.

Hóa ra cậu ta quen với người đàn ông đeo kính gọng vàng. Vừa hô xong là cậu ta chạy thẳng tới bên cạnh người đàn ông đó. Cậu ta hỏi:

- Sao anh cũng ở đây? Chẳng phải chúng ta đang trên đường áp giải phạm nhân hay sao?

- Tôi cũng không biết. Tôi chỉ nhớ trước khi chúng ta tới đây thì chiếc xe áp giải phạm nhân của chúng ta gặp tai nạn giao thông. Tôi bị đập đầu dẫn tới hôn mê, đến khi mở mắt ra thì thấy mình xuất hiện ở đây rồi.

- Ồ, vậy hai người là người mới rồi. - Cô nàng da ngăm nói.

- Người mới? Ý cô là sao? - Chàng trai trẻ hỏi ngược lại.

- Nơi này là một thế giới khác. Chúng ta tới đây để làm nhiệm vụ. - Lần này là người đàn ông vạm vỡ nói.

- Làm nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì cơ? - Chàng trai trẻ tiếp tục hỏi.

- Trước khi giải thích cho hai người họ, chúng ta có thể trao đổi tên và tuổi tác để tiện xưng hô hơn được không? Tôi là Lăng Anh, 24 tuổi. - Đúng lúc này, Lăng Anh xen vào rồi tự giới thiệu trước.

Thế là mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía cô, nhưng không có ai phản đối. Người tự giới thiệu tiếp theo là người đàn ông vạm vỡ, anh ta nói:

- Tôi là Quan Quốc Hưng, 36 tuổi.

- Matsuda Shizu, 27 tuổi. - Cô nàng da ngăm nói.

- Tôi là Trang An Tiêu, nhỏ nhất ở đây, mới 22 tuổi. - Chàng trai trẻ kia giới thiệu.

- Tôi là Phó Trạc Thanh, 31 tuổi. - Người đàn ông đeo kính nói.

Sau khi mọi người giới thiệu tên tuổi với nhau thì Quan Quốc Hưng mới lên tiếng giải thích cho Phó Trạc Thanh và Trang An Tiêu:

- Có vẻ như hai cậu là người mới nên tôi sẽ giải thích đơn giản thôi. Những người đang có mặt tại đây đều là những người đang rơi vào tình trạng nguy kịch ở thế giới mà mình sống, và để có thể vượt qua tình trạng đó thì chúng ta phải làm nhiệm vụ cho Cục quản lý thời không để tích lũy năng lượng sống lại. Mỗi khi đến một thế giới, chúng ta sẽ được giao cho một nhiệm vụ cố định, nếu hoàn thành thì chúng ta sẽ được thế giới này thưởng cho năng lượng, tích lũy đủ rồi thì chúng ta có thể vượt qua tình trạng nguy kịch, quay về thế giới cũ.

- Chờ đã! Ý là tôi đang trong tình trạng nguy kịch đấy hả? - Trang An Tiêu hoảng hốt.

- Đúng thế, từ những gì cậu và anh Phó Trạc Thanh này nói ban nãy thì có vẻ như hai người đang trong tình trạng nguy kịch vì gặp tai nạn giao thông. - Shizu trả lời.

- Sao lại có chuyện khó tin như thế này được? Cứ như phim khoa học viễn tưởng ấy! - Trang An Tiêu vẫn không tin nổi.

- Cậu không tin cũng vậy, vì bây giờ cậu đã ở đây rồi. - Quan Quốc Hưng nói.

Trang An Tiêu cứng họng, cậu ta không biết phải phản bác thế nào. Đúng lúc này, Phó Trạc Thanh nói ra nghi vấn của mình:

- Thế làm sao để xác định được bản thân cần bao nhiêu năng lượng để “hồi sinh”? Và mỗi một phó bản được nhận bao nhiêu năng lượng?

Lăng Anh nhìn anh một cái, trả lời:

- Anh chỉ cần nghĩ thầm trong đầu là trước mặt anh sẽ tự động xuất hiện một màn hình ảo, nó cũng giống như đang chơi game vậy. Trên đó sẽ ghi lại hết thông tin của anh, số năng lượng cần tích lũy, những thông tin cơ bản về nhiệm vụ phó bản… Còn việc nhận được bao nhiêu năm lượng ở mỗi phó bản là ngẫu nhiên. 

- Ngẫu nhiên?

- Đúng. Anh và cậu An Tiêu này mở bảng hệ thống lên đi, tôi sẽ giải thích cho hai người dựa vào bảng cho dễ hình dung.

Theo hướng dẫn của Lăng Anh, hai người thầm nghĩ trong đầu. Không ngờ ngay sau đó thật sự có một màn hình ảo xuất hiện trước mặt họ, ngoài những thông tin cá nhân thì nó còn có thông tin cơ bản về nhiệm vụ đang thực hiện, cấp độ phó bản, tổng mức năng lượng cần để sống lại, bảng tổng hợp những nhiệm vụ đã làm… Lăng Anh lại tiếp tục giới thiệu:

- Mỗi nhiệm vụ đều được hệ thống đánh giá độ khó theo từng cấp để phân phối cho người đủ khả năng hoàn thành. Hiện tại có 5 cấp bậc là S, A, B, C và D, với S là nhiệm vụ có độ khó cao nhất và D là nhiệm vụ dễ nhất. Ví dụ như trong phó bản này, hai người có thấy nó được đánh giá là cấp C không? Thường thì cấp D và C là cho những người mới làm quen, mức độ phức tạp và nguy hiểm của nhiệm vụ không cao. 

Lăng Anh nói tới đây thì dừng một chút, quay sang nhìn  Trang An Tiêu và Phó Trạc Thanh xem họ có hiểu không. Thấy họ vẫn tỏ vẻ bình thường nên cô tiếp tục nói:

- Bên cạnh chỗ đánh giá cấp bậc có ghi một con số, đó chính là tổng năng lượng chúng ta có thể lấy được nếu hoàn thành nhiệm vụ. Như trong phó bản lần này chúng ta sẽ được 12.000 điểm năng lượng, tuy nhiên đây là số điểm tổng, thực tế được bao nhiêu thì phải xem đánh giá sau khi kết thúc nhiệm vụ. Hệ thống sẽ tổng kết tỷ lệ đóng góp hoàn thành nhiệm vụ của mỗi người và trích điểm năng lượng theo tỷ lệ đó. Tức là nếu hai người chỉ góp sức 10% thì chỉ nhận được 1.200 điểm thôi.

- Thế tiêu chuẩn để đánh giá tỷ lệ là gì? - Phó Trạc Thanh hỏi.

- Tôi không biết, cái này không được quy định cụ thể. - Lăng Anh trả lời.

- Theo kinh nghiệm của tôi thì chúng được xét dựa trên hành động của người chơi. Ví dụ như nếu nhiệm vụ của phó bản là tìm ra chân tướng gì đó, thì tìm được càng nhiều thông tin và bằng chứng sẽ nhận được càng nhiều điểm. - Lần này là Shizu lên tiếng.

Phó Trạc Thanh đứng khoanh tay sờ cằm như đang suy nghĩ về những thông tin với vừa được nghe. Còn Trang An Tiêu thì trái ngược lại với anh, cậu ta trông có vẻ hơi lo lắng. Trang An Tiêu nói:

- Tôi không giỏi mấy trò suy luận thế này, kêu tôi đánh đấm còn được, chứ kêu tôi động não thì tôi chịu thua. Kiểu này biết tới ngày tháng năm nào tôi mới tích đủ năng lượng chứ.

- Cậu yên tâm đi, tôi cũng không giỏi động não nhưng chẳng phải tôi vẫn vượt qua các phó bản trước hay sao? Dù sao chỉ cần tích lũy đủ năng lượng là chúng ta sẽ được hồi sinh ngay tại thời điểm chúng ta rời khỏi thế giới của mình, vậy nên chỉ cần sống sót và hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có ngày rời khỏi đây thôi. - Shizu nói.

- Sống sót? Ý cô là chúng ta vẫn có khả năng sẽ chết à? - Trang An Tiêu hoảng sợ.

Shizu đáp lại với vẻ thản nhiên:

- Tất nhiên. Trong lúc cậu làm nhiệm vụ thì nhớ phải cẩn thận một chút. Mặc dù ở đây trông giống game nhưng nó không phải là game đâu, cậu chỉ có một mạng thôi. Nếu cậu chết vì bất cứ lý do gì trong phó bản thì cậu cũng sẽ chết luôn ở hiện thực đấy.

Trang An Tiêu nghe vậy thì mặt mũi tái mét, hai chân run rẩy, phải dùng tay bám lên cánh tay Phó Trạc Thanh mới đứng vững được. Phó Trạc Thanh nhìn cậu ta một cái rồi lại hỏi những người khác:

- Vậy chúng tôi còn cần chú ý điều gì nữa không? 

- Tạm thời thì không. Tôi nghĩ là hai người nên đọc thông tin nhiệm vụ lần này đi, nếu có thắc mắc gì trong quá trình làm nhiệm vụ thì hỏi sau cũng được.

Phó Trạc Thanh và Trang An Tiêu gật đầu, sau đó nhấn vào đọc thông tin nhiệm vụ mà hệ thống cung cấp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play