Một buổi sáng tràn ngập ánh nắng , nó không gắt gỏng mà ấm dịu , chơi đùa thích thú . Lan Nguyệt thay bộ quần áo học sinh , trên tay chính là món quà cô thức đêm để chuẩn bị cho Hạ Vũ . Người mà cô vẫn ngày đêm yêu
Mẹ , Ba. Con xin phép đi học
Lan Nguyệt nở nụ cười tươi , chào tạm biệt ba mẹ của mình rồi nhanh chân đến trường bằng chiếc xe riêng của gia đình .
Từ xa . Hạ Vũ , 1 cậu ấm đẹp trai , học lực cũng giỏi giang , cậu cũng là con út của tập đoàn Hạ Miên , một tập đoàn có tiếng rất lớn khắp đất nước . Thân hình cao ráo , làn da trắng lạnh toát ra một khí thế lạnh lùng nhưng rất áp đảo người khác . Trong trường người thích anh không hề thiếu , nhưng không ai là không biết Lan Nguyệt thích Hạ Vũ .
Lan Nguyệt bước vào cổng trường , vừa hay bắt gặp bóng dáng anh đang đi trên sân trường , ánh nắng chiếu vào chàng niên thiếu toát lên một vẻ thanh xuân khó tả , đôi mắt giấu kín tâm tư thoắt ẩn thoắt hiện.
Hạ Vũ ! Lan Nguyệt vừa chạy vừa hét lớn , thu hút rất nhiều ánh mắt của bạn học xung quanh , chẳng mấy chốc họ đã dừng lại để xem .
Tối qua anh ngủ ngon không , em đã chuẩn bị cho anh món quà đặc biệt đấy , anh nhận nhé .
Cô vừa nói , ánh mắt toát lên sự dịu dàng , kiều diễm và đáng yêu !
Hạ Vũ vẫn đứng đó , tay chắp vào túi quần , liếc nhìn món quà trên tay Hạ Vũ rồi nói một cách lạnh nhạt : Tôi không cần những thứ này , tôi cũng không cần cô phải làm tặng tôi . Tốt nhất tránh xa tôi ra !
Giọng nói lạnh lùng vừa nói ra không khiến cho Lan Nguyệt lập tức buồn rầu , rõ ràng cô đã quen với sự lạnh nhạt này của anh . Cô vẫn luôn tình rằng , 1 ngày nào đó cô sẽ cảm hoá được trái tim lạnh lùng của anh
Nói xong , Hạ Vũ lập tức quay người đi về lớp, bỏ mặc Lan Nguyệt còn đang lúng túng giữa bao ánh mắt nhìn . Một lúc sau , Lan Nguyệt cũng dần về lớp
Lan Nguyệt , lại bị chàng trai Hạ Vũ từ chối quà rồi sao . Sao cậu cứ phải cố chấp theo đuổi tên mặt lạnh đó chứ , tớ nhìn thấy anh ta như một tảng băng vậy , chẳng có chút dịu dàng nào .
Đó là lời nói của Thẩm Vân , bạn học thân thiết với Lan Nguyệt.
Không sao , tớ chắc chắn sẽ cảm hoá được trái tim của anh ấy thôi . Lát nữa tớ sẽ sang nhờ anh ấy giảng bài . Cậu cứ chờ xem.
Thẩm Vân bất lực nhìn cô bạn của mình. Chẳng mấy chốc tiết học đầu tiên trôi qua nhanh chóng . Tiếng chuông vừa réo , Lan Nguyệt đã cầm ngay tập sách chuẩn bị từ trước chạy ngay qua lớp của Hạ Vũ . Lớp học của anh cách lớp cô không xa , anh học lớp 12 , nhưng cô chỉ mới lớp 11 .
Đứng ngoài cửa lớp học . Lan Nguyệt thận trọng chỉnh sửa lại lọn tóc mái , quần áo phủi phủi rồi cười nhẹ , trong lòng không giấu khỏi sự hồi hộp.
Giường như một ánh mắt trong lớp học đã nhìn thấy cô : “ Chà , em gái , lại đến để tìm Hạ Vũ sao ”
Lời nói của bạn học thu hút ánh mắt của Hạ Vũ . Anh giời mắt về Lan Nguyệt , ánh mắt vẫn không để lộ một cảm xúc khiến người khác cảm thấy gượng gạo . Nhưng Lan Nguyệt thì không , ngược lại cô lại vui tươi chạy nhanh đến chỗ của Hạ Vũ : “ Hạ Vũ , tiết học vừa rồi em không hiểu một vài chỗ, anh giảng giúp em , lát em mời anh đi anh , được không? ”
Hạ Vũ đã nghe được lời nói , mặt vẫn không chút cảm xúc . Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái rồi nói : “ Tôi không có hứng thú ”
Lan Nguyệt bơ phờ đứng một góc , hình như cô cũng có chút e thẹn , xuýt nữa có thể khóc rưng rưng
Một giọng nói không xa vọng đến : “ Lan Nguyệt em mặt thật dày , dám đến tận đây nhờ Hạ Vũ chỉ bài , ý em là các thầy cô không dạy em tận tình sao haizzo ! ” Đó chính là giọng nói của Lâm Tích , học cùng lớp với Hạ Vũ, cô ta cũng rất thích Hạ Vũ
Nghe vậy , vài cô gái khác cũng hùa theo chỉ trỏ Lan Nguyệt, lúc này cô đã rất e ngại, quan sát vẻ mặt anh vẫn không chút biểu cảm. Thấy tình thế như vậy, Lan Nguyệt chỉ biết cúi chào rồi về lớp . Nào ngờ , Lâm Tích vốn mưu mô , cô ta đứng ngay cửa lớp canh chừng lúc Lan Nguyệt vừa đi qua thì ngáng đôi chân dài khiến Lan Nguyệt vấp ngã . Đầu gối cô bị đụng xuống đất nghe một tiếng cộp rất to , khuôn mặt buồn bã dần chuyển sang tái nhợt và nhăn nhó như rất đau đớn , một số bạn nữ bao vây nói lớn : “ Haizzo , sao chẳng chút để ý vậy em gái , em làm vậy để thu hút sự chú ý của Hạ Vũ thôi sao , nhìn xem thật nực cười”
Chẳng một ai để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của Lan Nguyệt. Giường như Hạ Vũ vẫn dửng dưng như chưa có chuyện gì xảy ra . Một lúc sau anh đứng dậy rồi bỏ đi như cố tình không để ý chút chuyện gì
Khuôn mặt Lan Nguyệt dần dần khóc , Hạ Vũ , anh có cần vô cảm với em như vậy không !