Ngủ một giấc dậy mà trời đã tối rồi.
Ta sờ sờ cái bụng đói meo rồi kêu người dọn bữa tối lên.
Thịt thăn, thịt ngựa, vi cá mập, vịt bát bảo.
Được rồi, nể mặt chỗ đồ ăn này mà ta sẽ cố gắng sống thêm một ngày nữa.
Cơm chiều ăn hơi nhiều nên bụng ta no căng, lúc ta đang đi bộ trong viện để tiêu thực thì đại thái giám bên người cẩu hoàng đế là Tô công công liền tới nói với ta là đêm nay cẩu hoàng đế sẽ không tới.
Ta: “Ồ.”
Tới hay không gì chả được.
Tô công công có hơi xấu hổ, chớp mắt một cái rồi nói: “Nương nương thứ lỗi, do Thánh Thượng lo lắng chuyện quốc sự chứ không phải cố ý không tới gặp nương nương.”
“Ồ.”
Liên quan quái gì đến ta.
Tô công công lại cho rằng ta không vui nên lúc rời đi mặt mày xám xịt.
Hệ thống nhân cơ hội nói đây là một cơ hội để lấy lòng cẩu hoàng đế, bảo ta đi đưa một chén canh để tranh thủ tạo thêm ấn tượng tốt.
Ta lắc đầu từ chối, đồng thời uy hiếp hệ thống phát cho ta xem hai tập phim truyền hình.
Hệ thống bảo ta đừng có nằm mơ giữa ban ngày.
Ta cởi dây lưng quần xuống rồi bắt đầu treo dải lụa lên trên xà nhà.
Cuộc sống này quá chán chường, tạm biệt!
Hệ thống lập tức bùng nổ rồi phát ra âm thanh bén nhọn: “Xuống dưới đi, ngươi phải sống tiếp chứ, ta chiếu cho ngươi xem là được chứ gì.”
Ta xem hai tập phim đầy máu chó rồi vui vẻ đi ngủ.
Tốt ghê, từ giờ sẽ không có ai gọi điện thoại bắt ta phải sửa kế hoạch vào lúc nửa đêm nữa.