ARMAS

chương 3


2 tháng


Bên trong cái kén ấy vậy mà không phải một loài động vật nào, mà thay vào đó lại là một con người, một cậu thiếu niên bận một bộ áo kì lạ, thật ra cũng không hẳn đó là một bộ áo trắng dài qua cả đầu gối, đôi tay và chân lộ ra có thể thấy một nước da trắng mịn dường như không một tia ánh sáng nào có thể chạm vào nên nó mới trắng như vậy, thân hình lại mãnh khảnh có thể thấy đây là một thanh niên kén ăn, trên vị trí đáng lẽ sẽ có một gương mặt giờ nó lại bị che đi bởi chiếc mặt nạ. 

Dunkel nghĩ thật kì lạ khi một người không có thức ăn và nước uống lại như vậy, hắn nghĩ cậu phải chỉ có da bộc xương mặt dù nhìn có da có thịt nhưng cũng không đáng kể lắm, đặc biệt nhất có lẽ là mái tóc bạc của cậu ta nó gần như trong suốt trong thật lạ nhưng lại có nét bí ẩn. 

- Vãi, là một con người. 

- Con người á. 

- Có thiệt là con người không vậy. 

Nhìn thấy bên trong cái kén là con người khiến tất cả mọi người ở đây điều khá bất ngờ vì tính từ lúc tìm thấy cái kén này cũng hơn 200 năm rồi. 

Lúc này tiến sĩ Diên kích động kêu lớn. 

- Mau, mau đi lấy dụng cụ lại đây đo xem cậu ta còn sống không Siau. 

- Vâng tiến sĩ. 

Sau khi kiểm tra xong Siau liền nói với tiến sĩ Diên. 

- Tiến sĩ cậu ta còn sống, mà đặc biệt còn rất khỏe mạnh. 

vào lúc họ đang nói truyện bỗng một giọng nam lên tiếng. 

- Này,..... Hình như tôi thấy con mắt trên chiếc mặt nạ đang chớp. 

Đó là Dunkel người đang im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, câu nói của anh liền khiến tiến sĩ Diên chú ý. 

Đúng thật là chiếc mặt nạ ấy đang chuyển động, đôi mắt trên chiếc mặt nạ dần mở ra, lộ ra bên dưới là một đôi đồng tử màu đỏ như máu làm tăng lên nét bí ẩn xen lẫn chút quyến rũ, nhưng lúc mọi người vừa bất ngờ chước đôi mắt ấy thì giống như có một lớp gì đó che đi đôi mắt ấy thay vào đó nó hiện mra một đôi mắt giống như là của các con robot. 

Tiến sĩ Diên chưa kịp vịt hẫn thì mọi người thấy cậu thiếu niên đó chống tay rồi dậy, cái đầu nhỏ quay qua quay lại, đôi mắt robot cũng liếc lên liếc xuống sau đó nó dừng lại trước Dunkel, Dunkel nhìn vào đôi mắt robot đó, bỗng tất cả mọi người liền thấy một hiện tượng lạ. 

Đôi mắt robot bỗng hiện lên hình trái tim, một cảm giác bất ổn ập đến khiến Dunkel cảnh giác, đứng lúc này một giọng nói dễ nghe và phấn khởi của cậu thiếu niên vang lên. 

- Chồng !!. 

Nghe câu nói của cậu thiếu niên tất cả mọi người đều đứng hình đặc biệt là Dunkel. 

Hàng chục ánh mắt đổ dồn về anh đặc biệt là ánh mắt của tiến sĩ Diên nhìn anh như thể anh đã cướp đi của cải trắng nhà ổng. 

- Tôi không biết truyện gì hết.
Một người vốn lạnh lùng như hắn giờ lại phải lúng túng trước tình thế này. 

- Bé con, ta là cha của con nè. 

Một giọng nói bỉ ổi vang lên, không ai khác ngoài tiến sĩ Diên. 

- Không thể nào, tui lớn tủi hơn ông nhiều, sao ông có thể làm cha tui được. 

Nụ cười trên mặt tiến sĩ Diên cứng lại, lúc này một tiếng ho nhẹ vang lên. 

- Khụ! Được rồi, trước hết tôi không phải chồng cậu và cậu tên gì. 

- Không thể nào chẳng phải cô gái kia nói người đẹp trai đều là chồng mình sau. 

Nói rồi cậu liền chỉ vào một cô gái, đôi mắt robot cũng biểu thị nghi ngờ, nhìn đáng yêu vô cùng. 

Cô gái bị chỉ lúc này chỉ biết ngại ngùng chuồn xuống phía sau lưng bạ. 

Nhưng đúng lúc này Dunkel lại lên tiếng với vẻ mặt nghiêm trọng. 

- Cậu nghe thấy chúng tôi nói gì sao. 

- đúng thế, tui nghe hết á. 

Đôi mắt robot nhắm hiếp lại đủ thấy chủ nhân của nó đang rất hãnh diện. 

Nhưng với sự hãnh diện của cậu mọi người ở đây lại thấy ớn lạnh, cậu ta nghe thấy họ nói chuyện như vậy những bí mật quốc gia họ thảo luận cậu điều biết hết. 

- Được rồi, tạm bỏ qua chuyện đó đi chúng tôi nên gọi cậu là gì. 

- Ể, không phải mấy người hay gọi tôi là 002 đấy sao. 

Nghe thấy câu hỏi của hắn cậu liền nghiêng nghiên cái đầu, đôi mắt robot cũng biểu thị nghi ngờ. 

- đó là số hiệu, bộ cậu không có tên sau. 

- Có chứ, nhưng chồng hỏi tên vợ thì chồng cũng phải nói trước chứ. 

- ..... Tôi không phải chồng cậu, hiaz. 

Lần đầu tiên hắn biết thế nào là bất lực, hắn cảm thấy nếu cho mình đi đánh bọn Inder còn tốt hơn. 

- Tôi là Dunkel, 125 tuổi. 

- a vậy sao tên chồng thật đẹp, ơ mà sao tuổi của chồng còn nhỏ thế, vậy là anh không thể làm chồng em rồi, anh vẫn còn quá nhỏ, haiz. 

Nghe vậy hắn và mấy người ở đây có chung suy nghĩ 125 tuổi tuy còn khá trẻ so với nức tuổi thọ của hiện tại nhưng cũng chẳng ít mà. 

- ha, được rồi vậy cậu tên gì bà bao nhiêu tuổi mà lại nói tôi nhỏ. 

- À để anh nói cho nhóc nghe nhé. 

Hiện tại tất cả đều có chung một suy nghĩ, đổi cả cách gọi luôn rồi à. 

- Anh tên là Layt, còn tủi hả huwmmmmm 

- hình như là hơn 200 vạn rồi, sống lâu quá cũng không nhớ gõ, à mà tui có quà tặng mọi người nè hihi.( 1vạn = 10000 ) 

Nghe thấy anh nói tuổi Dunkel và mọi người ở đây đều không tin, quần què sống gì mà dai vậy được, nhưng sự thật vả mặt, tất cả đều thấy cậu giơ tay lên hư không lấy ra hơn chục quả trứng. 

- Hihi cái này là trứng của mấy bé khủng long á, hồi đó lấy ăn giờ để lâu quá nên nó nở hơi nhiều, nhưng mà may ghê nó đẻ trứng xiu nhiều nên lấy một ít tặng mọi người. 

Nhìn thấy quả trứng bự ấy mọi người đều nán tính bán nghi đặc biệt là tiến sĩ Diên, thì lúc này một quả trong số các quả trứng nở ra, quao họ điều thấy đây không phải là khủng long Mosasaurs quái vật biển đây sao. 

- Á xin lỗi mọi người nó nở tiêu rồi để tui đổi lại cho.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play