Idol Xuyên Không Rồi!

Chương 1: Bắt đầu - Kết thúc.


2 tháng


“Diễn viên xuất sắc của năm nay là…”, người đàn ông mặc bộ vest xám, mang cà vạt đen tôn lên vẻ chững chạc. Tay cầm micro, đôi mắt hiện rõ sự bất ngờ nhìn tờ giấy ghi tên người nhận thưởng, gã mỉm cười hô lớn rằng:”Xin chúc mừng, diễn viên Lý Thiên đã một lần nữa đạt được giải cao nhất trong năm nay!”

Mọi người đồng loạt vỗ tay cho người tên “Lý Thiên” đó. Lúc này, một chàng trai trẻ tuổi mặc bộ vest trắng, dung mạo của đối phương cứ như thần tiên hạ phàm, đôi mắt phượng đen huyền làm bật lên vẻ đẹp của cậu. Đối phương chậm rãi rời khỏi chiếc ghế bước đến sân khấu để nhận lấy chiếc cúp ngôi sao vàng, chàng trai mang vẻ ngoài ưu tú ấy không ai khác chính là Lý Thiên - một ngôi sao sáng giá của Sân Khấu Điện Ảnh. Mỗi bước chân của cậu đều thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của diễn viên nữ, điều đó khiến không ít những diễn viên nam khác cũng cảm thấy ghen tị.

Mặc dù, họ rất ghen tị với thành công của Lý Thiên nhưng chính bản thân họ cũng không thể nào không thừa nhận được rằng tài diễn xuất của cậu rất giỏi đến mức những người đã từng diễn chung với Lý Thiên cũng phải hết lời khen ngợi. 

Lý Thiên đứng trên sân khấu nhìn mọi người dưới khán đài, mọi ánh đèn trên sân khấu đều hướng về cậu trong sự kiện tối nay. Trước tràn vỗ tay chúc mừng, Lý Thiên nhận lấy chiếc cúp ngôi sao vàng từ tay nhà tổ chức sau khi nhận chiếc cúp trong tay, người dẫn chương trình lập tức đưa cho cậu chiếc micro ngụ ý muốn cậu hãy bày tỏ cảm xúc của bản thân với mọi người.

Lý Thiên nở nụ cười dịu dàng nhận lấy chiếc micro, cậu âm thầm hít sâu một hơi, tay phải nắm chặt micro, giọng nói nhẹ nhàng được cất lên:”Tôi không biết bày tỏ cảm xúc như thế nào khi một lần nữa đạt được giải thưởng này! Nhưng tôi chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho Lý Thiên tôi. Đặc biệt, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến người quản lý của Lý Thiên tôi và công ty giải trí Diệp Ninh đã giúp tôi đi đến ngày hôm nay!”

“Thật sự rất chân thành cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ cho Lý Thiên tôi!”, sau câu nói ấy của cậu là một tràng vỗ tay ở phía khán đài vang lên. Cảnh tượng này lại gợi cho Lý Thiên cậu hồi ức lúc trước, lần đầu tiên cậu nhận được cúp ngôi sao vàng cũng là lần đầu tiên bản thân cậu đứng trên sân khấu nhìn mọi người phía dưới vỗ tay chúc mừng thành công của mình.

Cuối cùng kết thúc sự kiện trao giải bằng ca khúc nằm trong top các ca khúc hot nhất trên mạng gần đây, cũng là sáng tác của nữ ca sĩ mới nổi danh - Diệp Hoa. Lý Thiên ngồi nhìn thiếu nữ mặc chiếc váy lộng lẫy đứng ánh đèn sân khấu hát. Chất giọng nhẹ nhàng nhưng lại không quên mang theo đúng cảm xúc của bài hát khiến cảm xúc của bài hát lan tỏa khắp hội trường. Chưa kể đến nội dung của ca khúc lại là một sự ngưỡng mộ trung thành đối với một idol, điều này làm lay động cảm xúc bên trong những người có mặt ở hội trường.

Lý Thiên ngồi gần trung tâm khán đài đưa mắt nhìn Diệp Hoa đang hết lòng bày tỏ cảm xúc trên sân khấu qua ca khúc của chính mình sáng tác, trên khuôn mặt cậu bất giác nở nụ cười ấm áp và xen lẫn với đó là một sự tự hào dành cho đối phương. Lúc này đây, giọng nói phụ nữ khá nghiêm túc vang lên bên cạnh liền cắt ngang cảm xúc trên khuôn mặt Lý Thiên, cậu lập tức đưa mắt nhìn sang người quản lý của mình nhẹ giọng hỏi:”Chị Uyển Thư không thích ca khúc này sao?” 

Cô gái tên Uyển Thư lắc đầu đáp lại lời Lý Thiên nói, tay cô đẩy nhẹ chiếc mắt kính ôn tồn bảo rằng:”Không phải là không thích! Chỉ là sau sự kiện này, cậu còn phải đến Tập đoàn công nghệ hàng đầu Chu thị để lấy thông tin sản phẩm sắp tới ra mắt!”

Lý Thiên nghe xong những lời này cũng chỉ biết thở dài đưa mắt nhìn người trên sân khấu, cậu đáp lại lời người quản lý của mình:”Dù sao thời gian còn dài, chị không phải lo lắng đâu! Em muốn nghe hết ca khúc này của cô ấy rồi chúng ta rời đi cũng không muộn!”

Uyển Thư cũng không nói gì thêm như một lời đồng ý âm thầm, cô tựa lưng vào ghế, tay cầm chiếc điện thoại chờ đợi người bên cạnh nghe hết ca khúc. Lý Thiên nhìn Uyển Thư giây lát rồi tiếp tục cảm nhận ca khúc của Diệp Hoa. 

Khoảng năm phút sau, Diệp Hoa cuối cùng kết thúc màn biểu diễn của bản thân cũng là lúc Lý Thiên đứng dậy rời đi với người quản lý Uyển Thư. Ánh mắt của cô hướng đến chỗ Lý Thiên cậu đang chuẩn bị rời đi như một sự mong chờ rằng đối phương sẽ biểu lộ chút hành động đối với bài hát của cô. Lý Thiên đưa mắt nhìn Diệp Hoa đứng trên sân khấu mỉm cười, cậu giơ chiếc điện thoại của bản thân lên như lời nhắc nhở rằng cô nhớ kiểm tra điện thoại.

Diệp Hoa nhìn thấy lời nhắc nhở của Lý Thiên dành cho mình liền nắm chặt chiếc micro trong tay, đôi mắt cô sáng lên hiện rõ sự vui mừng và mong chờ. Nội tâm của cô lúc này nhường như muốn bùng nổ, không thể nào kìm lòng được muốn chạy đi mở điện thoại lên xem. Nhưng phải biết làm sao khi bản thân cô cũng là một ngôi sao trong làng giải trí, không thể vì chút chuyện này mà làm mất hình tượng trước mặt tất cả mọi người. 

Diệp Hoa ngay lập tức điều chỉnh cảm xúc sau đó nói ra lời cảm ơn chân thành, cuối cùng Diệp Hoa trao chiếc micro về cho người dẫn chương trình. Cô cố gắng che giấu cảm xúc hào hứng trên từng bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển của mình, nhưng khi đến chỗ người quản lý thì cô không kìm lòng mà thúc giục người quản lý đưa chiếc điện thoại cho mình. Diệp Hoa tức tốc mở điện thoại lên, đập vào mắt cô đầu tiên là dòng tin nhắn của Lý Thiên. 

[Cảm ơn cô vì bài hát. Giai điệu rất hay, tôi rất thích nó, mong rằng một ngày nào đó Lý Thiên tôi có thể nghe nhiều bài hát hay do cô sáng tác. Và chúc mừng cô đã đạt được mong muốn của mình, tôi rất vui khi nhìn thấy cô có thể tỏa sáng trên sân khấu.]

Diệp Hoa đọc xong dòng tin nhắn của idol gửi cho mình trong điện thoại, cảm xúc của cô lúc này liền bùng nổ, thật sự rất muốn hét lên một cách sung sướng. Nhưng vì hình tượng của bản thân, Diệp Hoa buộc phải kiềm chế lại cảm xúc của mình, hai đầu ngón tay trái của cô tức khắc bật tốc độ gõ phím cực nhanh khiến người quản lý ngồi bên cạnh cũng phải kinh ngạc trước tốc độ gõ phím của Diệp Hoa.

°

Một tiếng “Ting” vang lên, Lý Thiên ngồi trên xe chầm chậm mở điện thoại lên nhìn, tin nhắn của cậu gửi cho Diệp Hoa đã được đối phương hồi đáp. Khóe môi Lý Thiên bất giác cong lên nở nụ cười ôn hòa khi đọc tin nhắn của Diệp Hoa gửi cho mình. Uyển Thư ngồi bên cạnh cậu lại không mấy quan tâm đến điều đó, cô ngồi xem và sắp xếp thời gian làm việc của Lý Thiên qua chiếc ipad trên tay. 

“Đợt quảng cáo sản phẩm lần này của Chu thị là một bước khởi đầu cho một tương lai hiện đại phải không chị Uyển Thư?”, Lý Thiên bất ngờ cất lời hỏi. Ngón tay của Uyển Thư cũng theo đó mà ngừng lại, cô đưa mắt nhìn sang cậu nói:”Có thể xem là như vậy! Tại sao em lại hỏi như vậy?”

“Không có gì đâu chị! Chỉ là em cảm thấy sản phẩm của họ tạo ra rất có triển vọng.”, Lý Thiên nói xong liền ngã đầu về phía sau, ánh mắt của cậu nhường như chứa một sự mệt mỏi. Uyển Thư nhìn thấu được tâm tư của người bên cạnh cũng không nói gì, cô cúi đầu tiếp tục công việc của mình. Lý Thiên nghiêng đầu đưa mắt nhìn phong cảnh đang chuyển động thay đổi bên ngoài qua cửa xe.

Khi xe đang di chuyển đi qua ngã tư, Lý Thiên chợt nhíu mày khi nhìn thấy một xe ô tô màu đen đang lao thẳng đến chỗ cậu với tốc độ rất nhanh. Không những không giảm tốc độ, hình như đối phương cố tình đạp ga lao thẳng đến chỗ mình, Lý Thiên chợt biến sắc lập tức quay sang ôm lấy Uyển Thư cúi người xuống.

Uyển Thư bị hành động của Lý Thiên làm cho kinh ngạc, cô định nói gì đó thì đột nhiên bên tai vang lên âm thanh va chạm cùng với tiếng vỡ kính, đầu Uyển Thư bất ngờ va chạm mạnh vào ghế phụ đằng trước bị choáng nhẹ. Đến khi những tạp âm đó không còn chỉ còn âm thanh khá nhỏ của động cơ xe, cô chậm rãi rời khỏi vòng tay Lý Thiên xoa nhẹ phần đầu đau nhức. 

Ánh mắt của Uyển Thư lúc này dời lên người Lý Thiên, đối phương vì bảo vệ cô khỏi va chạm mà bị thương nặng. Uyển Thư nhìn khung cảnh xung quanh lập tức dìu cậu rời khỏi xe, sau đó cô quay lại đánh thức người tài xế trung niên bị ngất sau vụ tai nạn vừa rồi. Uyển Thư thúc giục người nọ rời khỏi chiếc xe, đối phương lập tức nghe theo lời cô rời khỏi xe cùng cô dìu Lý Thiên bị thương nặng đến vào lề đường. 

Ba người họ vừa bước vào lề đường thì chiếc xe bỗng nhiên phát nổ, vô số mảng vỡ nhỏ văng ra nhưng may mắn không đến chỗ họ. Uyển Thư nhìn chiếc xe đang bốc cháy lại nhìn sang Lý Thiên đang thoi thóp nằm trong lòng mình, cô lo lắng liên tục gọi tên đối phương:”Lý Thiên…! Em mau tỉnh lại đi! Đừng làm mọi người sợ!”

“Cậu ấy bị thương rất nặng, cô mau gọi xe cấp cứu đến đây đi!”, Uyển Thư lập tức móc chiếc điện thoại trong áo ra gọi cho xe cấp cứu. Lúc này, Lý Thiên yếu ớt tỉnh lại mờ mịt nhìn Uyển Thư đang gọi điện cho ai đó rồi nhìn sang người tài xế trung niên ngồi bên cạnh, cậu nhìn thấy họ không bị làm sao liền mỉm cười nói rằng:”Mọi người không bị làm sao! Thật tốt…!”

Nói xong, Lý Thiên liền ngất đi khiến chú tài xế hoảng hốt cố gắng gọi cậu tỉnh lại:“Cậu Lý Thiên, cậu mau tỉnh lại đi!!”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play