Bạc Việt Minh trở về phòng, Bùi Ý vẫn đang cuộn tròn trong chăn nhỏ, chỉ lộ ra một chút nhúm tóc ngốc, Tham Trường vừa tắm xong cũng đang nằm hình chữ X trên chăn ——

Hai bé mèo một lớn một nhỏ, đang ngủ ngon lành.

Bạc Việt Minh bước chân chậm lại, đi tới, vốn là muốn để người yêu ngủ thêm một lát, nhưng Bùi Ý lại tự mình xoay người, phát ra một thanh âm rầm rì.

Bạc Việt Minh nhanh chóng tiến lại gần: "Tỉnh rồi sao?"

Bùi Ý mơ hồ ngước mắt lên: "Mấy giờ rồi?"

Bạc Việt Minh thành thật trả lời: "Đã bốn giờ chiều, em có muốn ngủ thêm một lát không?"

Bọn họ làm loạn đến 4-5 giờ sáng mới kết thúc, ngủ đến 11-12 giờ mới miễn cưỡng bò dậy ăn cơm trưa, rồi lại một hơi ngủ cho tới bây giờ.

Bùi Ý nghe thấy thời gian này, chậm nửa nhịp mà phản ứng lại, phát ra một tiếng đại biểu cho "phủ nhận".

Không ngủ nữa.

Nếu tiếp tục ngủ, chỉ sợ buổi tối sẽ không ngủ được mất.

Bùi Ý ỷ lại dịch tới bên cạnh Bạc Việt Minh, cảm thấy toàn thân có một cảm giác mệt mỏi khó tả.

Bạc Việt Minh nhỏ giọng hỏi cậu: "Đầu gối em còn đau không?"

Bùi Ý mê mang chớp mắt: "Hả?"

"Anh thấy đầu gối của em hồng đến phát sưng, còn chút bầm tím, phỏng chừng tối hôm qua ở trên thảm dùng sức quá."

Bạc Việt Minh cách lớp chăn xoa xoa đầu gối cho cậu: "Giữa trưa lúc em ngủ, anh có lấy rượu thuốc xoa cho em."

Bên dưới những lời nói nghiêm túc đó ẩn chứa sự nhiệt liệt gần như hủy diệt trời đất đêm qua.

Bùi Ý nhớ lại Bạc Việt Minh giam cậu trong phòng thay quần áo để cậu quỳ trên thảm, ở trước gương lộ ra sự điên cuồng, làm cậu xấu hổ đến mức cả người đỏ như quả cà chua, đột nhiên có điểm hối hận ——

Đáng lẽ tối qua nên uống ít rượu, ước gì có thể cắt luôn mấy đoạn đó cũng được!

Bạc Việt Minh lại hỏi: "Còn đau không?"

Bùi Ý hỏi ngược lại: "Nếu em nói đầu gối đau, vậy lần sau anh có thể dừng lại được không?"

Mỗi lần chọc ghẹo đều nói " em đều cho anh", nhưng khi kết thúc lại hối hận đến mức không nhận ra gì cả.

Bạc Việt Minh cắn lỗ tai cậu trả lời: "Có thể đổi tư thế, nhưng tiểu tiên sinh đêm qua tựa hồ rất thoải mái."

"..."

Bùi Ý kéo chăn qua đầu, nhưng hình ảnh 18 + vẫn còn trong đầu cậu.

Bằng không thì sao?

Đi sâu vào như vậy, cả hồn cũng đều l3n đỉnh.

Bạc Việt Minh sợ cậu khó chịu, nên kéo chăn ra: "Được rồi, không làm phiền em nữa."

Bùi Ý cố chịu đựng cơn đau nhức quen thuộc, ngồi dậy: "Nhị ca, đưa máy tính cho em, em xem kiểm tra số liệu."

Hôm qua bọn họ đã công bố đợt thử nghiệm vòng đầu tiên cùng với video của《 Mạt Vụ 》, với tư cách là người lập kế hoạch chính, cậu phải chú ý đến mức độ phổ biến của trò chơi.

Bạc Việt Minh đứng dậy cầm laptop, không quên kéo người yêu vào trong lòng ngực: "Anh cũng muốn xem."

Bùi Ý tìm một tư thế thoải mái tựa vào trong ngực hắn, tìm kiếm tài khoản weibo chính thức của trò chơi 《 Mạt Vụ 》.

Cho đến nay, số lượng fans đã vượt quá 20 vạn.

"Từ ngày hôm qua đến bây giờ đã có thêm 7-8 vạn fans." Bùi Ý nhướng mày, có chút ngoài ý muốn: "So với em tưởng tượng còn nhiều hơn."

Suy cho cùng, đây là một trò chơi trong nước vẫn chưa được phát hành, studio YWY của bọn họ cũng không phải là một nhà sản xuất nổi tiếng, lúc này có được một số lượng fans như vậy cho một trò chơi đã là không tồi rồi!

"Meo~"

Tham Trường tỉnh dậy, đến bên cạnh Bùi Ý làm nũng mà cọ cọ.

Bùi Ý một tay vuốt v e bé mèo nhà mình, một tay lướt xuống giao diện web trên máy tính. Đoạn video được ghim lên trên cùng là đoạn CG giới thiệu trò chơi đăng vào lúc 5 giờ chiều ngày hôm qua——

Khung cảnh mở đầu là một cánh đồng hoang vu, một con bướm bị gãy cánh đậu trên ngọn cỏ khô dưới gốc cây chết.

Đột nhiên, gió thổi cỏ lung lay.

Con bướm ở phía trên không kịp chạy thoát đã bị một bàn tay đầy máu trải đầy gân xanh bóp nát.

Ống kính di chuyển theo đầu ngón tay, kèm theo đó là hiệu ứng âm thanh "rầm".

Bàn tay kia đột nhiên chạm vào "ống kính", trong nháy mắt, một khuôn mặt tang thi phóng to đáng sợ đột nhiên xuất hiện trước "ống kính" vỡ vụn.

Ống kính nhanh chóng lùi về sau rồi lại bay lên, hình ảnh hoàn chỉnh cuối cùng cũng được hiển thị——

Đằng sau tang thi dẫn đầu là hàng ngàn hàng vạn tang thi với hình thái khác nhau, đang chen trúc xô đầy tiến về phía trước!

Và vùng đất hoang tưởng chừng như rộng lớn này thực ra lại bị chia cắt bởi một vết nứt trên mặt mặt đất, sâu không lường được.

Giây tiếp theo, vết nứt dường như được hình thành một cách tự nhiên đột nhiên phản chiếu một màn hình bảo vệ giống như sóng ánh sáng của máy tính.

Mà bên dưới là thành phố ngầm số 1 Hoa Quốc, những người ở đây hao phí gần 30 năm mới xây dựng lên thành phố này!

Ống kính giống như máy bay, vượt qua cổng bảo vệ của rào cản ánh sáng, một đường đi xuống thành phố dưới lòng đất, hiển thị từng chút một cơ sở vật chất kết cấu của thành phố trước mắt mọi người.

Liên tiếp có năm tầng bảo vệ, các loại trang bị xếp theo thứ tự được treo trên giá, hai tầng tiếp theo là cơ sở nghiên cứu khoa học, trong các phòng thí nghiệm lớn nhỏ thậm chí còn có cả tang thi sống vừa mới bắt được đang nằm trên bàn mổ.

Dưới sự bảo vệ của quân đội và khoa học kỹ thuật, đây mới là khu vực sinh sống ổn định của những người dân bình thường.

Video hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một thành phố tràn nhập tang thi, trên màn hình có hai dòng chữ lớn trôi qua bay lại ——

"Những người nhận nhiệm vụ xin vui lòng trở về nhà kịp thời."

"Thành phố ngầm số 1 Hoa Quốc,  《 Mạt Vụ 》sắp ra mắt vào ngày 6 tháng 6!"

Đoạn giới thiệu dài chưa đầy một phút, mỗi một khung hình được tạo ra gần giống với chất lượng của mấy bộ phim điện ảnh, khu vực bình luận bên dưới đã vượt quá 1 vạn——

"Vãi! Đây chỉ là một đoạn giới thiệu trò chơi thôi sao? Tôi còn tưởng đây là một loại phim bom tấn về ngày tận thế đấy!"

"Meo meo mặt bự làm thật sự rất cuốn, tui rất thích! Cuối cùng tui cũng tìm được một studio nghiêm túc làm trò chơi trong nước rồi, trò chơi này nhất định tui phải có!"

"Trò chơi sinh tồn ngày tận thế nguyên bản ở trong nước, các khu dân cư trong video đều là những khung cảnh quen thuộc! Hơn nữa nhìn thấy những cư dân bình thường được quân đội và khoa học kỹ thuật bảo vệ, không biết tại sao, mũi tôi lại cảm thấy ê ẩm."

"Tôi không tham gia được vòng thử nghiệm đầu tiên, có ai có tài khoản dùng thử không? Nói cho tôi biết chất lượng của trò chơi như thế nào đi!"

"Tôi tôi tôi! Mọi người trong nhà yên tâm, trải nghiệm của tôi với trò chơi thật sự rất tuyệt! Tạo hình nhân vật quá đẹp trai! Tôi đã chơi bản thử nghiệm từ 12 giờ trưa đến tận bây giờ, căn bản không thể dừng lại được!

"Mẹ kiếp, nhìn thấy mà thèm, trở về chơi bản 1.0 cho đỡ ghiền!"

...

Bùi Ý nhìn những lời khen ngợi dưới phần bình luận, không khỏi quay đầu khoe với Bạc Việt Minh: "Nhị ca, thế nào? Có phải giống với mọi người nói không?"

Bạc Việt Minh hầu như không chơi trò chơi, nhưng sau khi xem đoạn video CG, cũng có chút tò mò: "Rất không tồi, giống như mọi người nói, đoạn video này có chất lượng như một bộ phim điện ảnh."

Vẻ mặt Bùi Ý hiện lên một tia đắc ý: "Đương nhiên là kịch bản do em tự viết, chị Ương tự mình kiểm tra, đồng thời chị ấy còn nhờ bạn cũ giúp đỡ nữa."

Những đoạn video CG như vậy tốn rất nhiều tiền, kinh phí do studio chi ra lúc đầu là không đủ, thậm chí Bùi Ý còn phải tự bỏ tiền túi ra bổ sung một chút.

"Nhị ca, thành phố ngầm chỉ là trạm dịch chuyển của bản đồ thứ nhất, trong tương lai sẽ có những trạm dịch chuyển của bản đồ mới như thành phố trên không và tàu ngầm dưới biển sâu, đều sẽ có thông báo CG như vậy."

"Hơn nữa, bọn em còn sản xuất các đoạn video riêng biệt cho các nhân vật trong trò chơi, bảy phiên bản của bảy nhân vật."

"Còn nữa, cuối cùng hai câu nói —— chúng ta chính là " nhân vật chính ", tỉnh lại ở các khu vực bỏ hoang, đều ở trong trạng thái mất trí nhớ, nhiệm vụ chính: trong vòng mười ngày phải trở lại thành phố ngầm..."

Khi nhắc đến sự nghiệp đầy náo nhiệt của mình, Bùi Ý cảm thấy mình tràn đầy năng lượng, cơ thể không còn đau nhức, đầu cũng không còn choáng váng nữa.

Cậu đem tất cả toàn bộ nội dung nói nói cho người yêu ở phía sau, cuối cùng mới ngước mắt khẳng định: "Nhìn xem, G.M các anh lúc trước lựa chọn trò chơi của bọn em để đầu tư, có phải rất giá trị hay không?"

Bạc Việt Minh khẽ hôn lên trán người yêu: "Ừm, rất giá trị."

Mặc dù vẫn luôn biết rằng Bùi Ý rất ưu tú trong công việc, nhưng đối phương vẫn luôn dùng hành động để chứng minh ——cậu còn có thể càng ưu tú hơn nữa.

Bùi Ý bật cười: "Em và Lê Vu An đã nói, trong vòng hai năm《 Mạt Vụ 》sẽ chiếm một vị trí trong ngành công nghiệp trò chơi trong nước."

"Em có thể làm được." Bạc Việt Minh khẳng định: "Vô luận em muốn làm gì, anh đều sẽ ở phía sau đều ủng hộ em."

Trong lòng Bùi Ý vui như nở hoa, đầy mật ngọt. Tuy trước đây cậu cũng là một người cuồng công việc, nhưng chưa bao giờ cậu thỏa mãn và an tâm như bây giờ.

Bởi vì Bùi Ý biết, chính mình đang dùng thực lực của mình để sóng vai cùng người yêu bước đi từng chút một.

Bùi Ý thu hồi suy nghĩ tràn ngập trong mình, ngoài miệng cố ý làm nũng: "Chỉ là lúc đầu em bận quá, đôi khi cũng cảm thấy hơi mệt."

Bạc Việt Minh ôm chặt lấy cậu: "Anh thấy em còn chưa thuê trợ lý? Có cần anh bảo Lâm Chúng giúp em tìm một người không?"

Bùi Ý lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng nhạt: "Không cần, em đã sớm tìm xong rồi, hai ngày nữa sẽ về studio."

Bạc Việt Minh nghe thấy có gì đó không bình thường: "Đã sớm tìm người rồi? Ai vậy?"

Bùi Ý quay đầu lại nhìn, ngầm kiểm tra hiểu biết của hắn: "Anh đoán xem?"

...

Ba ngày sau, sân bay trung t@m Đế Kinh.

Lúc này mới hơn tám giờ sáng, Bùi Ý hiếm khi dậy sớm, đang đợi ở cổng đón khách sân bay.

Bạc Việt Minh và Lâm Chúng cùng đi đến, hai người yên lặng nhìn nhau.

Một lúc sau, Lâm Chúng nhịn không được tò mò: "Tiểu tiên sinh, trợ lý của cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?"

Lại có thể tự mình dậy sớm tới đón? Không phải là nhân vật nổi tiếng trong ngành sản xuất trò chơi đi?

Vừa dứt lời, Bùi Ý liền chú ý đến bóng người đang đi ra: "Đây rồi, bọn tôi ở đây!"

Tại cổng đón khách sân bay A2, một bóng người trẻ tuổi thân hình mảnh khảnh bước ra.

Đối phương đang cầm trong tay một chiếc vali cỡ lớn nhất, đang nhìn xung quanh tìm kiếm cái gì, bước đi rất chậm rãi.

Bùi Ý lập tức xuống xe, phát hiện sự có mặt của cậu ấy: "Kiều Đông, bên này!"

Lâm Chúng lập tức phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Kiều Đông?

Đứa nhỏ mà bọn họ đã giúp đỡ ở Ôn Thành? Tiểu tiên sinh hoá ra lại lén liên hệ với cậu ấy?

Kiều Đông nhìn thấy bóng dáng của Bùi Ý và chiếc xe sang trọng phía sau, vừa câu nệ vừa kích động bước tới: "Tiểu, tiểu tiên sinh, đã lâu không gặp!"

Lâm Chúng theo lệnh của Bạc Việt Minh xuống xe: "Kiều Đông? Thật sự là cậu, chân đã lành chưa?"

Tinh thần của Kiều Đông rõ ràng đã tốt hơn nhiều so với lúc ở Ôn Thành, "Anh Lâm, đã lâu không gặp."

Cậu ấy nhẹ nhàng giậm bàn chân bị thương của mình xuống đất hai lần, cảm thấy có chút vui sướng khi lần đầu tiên bước vào một thành phố lớn: "Đã khỏi hẳn rồi, có thể chạy nhảy lại, không có gì đáng ngại."

Lâm Chúng vẫn cảm thấy kỳ quái: "Làm sao cậu với tiểu tiên sinh... Ý tôi là, sao cậu lại trở thành trợ lý của tiểu tiên sinh?"

Bùi Ý nhướng mày: "Tôi lúc ấy nhìn Kiều Đông cảm thấy cậu ấy rất thông minh, có tiềm lực."

Vì vậy, trước khi rời Ôn Thành, cậu đã từng một mình nói với Kiều Đông——

Nếu đối phương vẫn còn kỳ vọng vào tương lai của mình, sau khi đã xử lý xong chuyện trong nhà, đăng ký một khóa học quản lý chuyên nghiệp.

Khi đã nắm vững kiến ​​thức cơ bản thì có thể liên hệ với cậu.

Khi đó Kiều Đông mặc dù rất kinh ngạc với Bùi Ý ngụy trang, nhưng cậu ấy càng hiểu rõ Bùi Ý là đang cho mình một cơ hội.

Vì thế, sau khi Bùi Ý và những người khác rời khỏi Ôn Thành, Kiều Đông đã ngay lập tức dùng số tiền tiết kiệm được của mình để đăng ký lớp học chuyên nghiệp, sau đó mới liên lạc với Bùi Ý vào một tuần trước.

Kiều Đông từ đáy lòng cảm ơn: "Cảm ơn tiểu tiên sinh."

"Đều là công việc, sao còn gọi tôi là tiểu tiên sinh?"

Ánh mắt Bùi Ý ra hiệu cho Lâm Chúng giúp cậu ấy chuyển vali lên xe, chủ động khoác tay lên vai Kiều Đông: "Tôi lớn hơn cậu một chút, từ nay về sau cứ gọi anh Ý là được."

Từ lúc biết Kiều Đông chuẩn bị đến Đế Kinh, Bùi Ý định bao vé máy bay, nhưng đối phương không chịu để cậu tiêu thêm tiền, chỉ mua chuyến bay rẻ hơn rồi vội vàng bay tới.

Bùi Ý sợ cậu ấy không quen nơi này nên cố ý đến đây đón.

Kiều Đông gật đầu: "Cảm ơn anh Ý."

Bùi Ý cười hỏi: "Cậu mệt chưa? Lát nữa phải trực tiếp đến studio, chỗ ở không cần lo lắng, cứ ở nhà như Lâm Chúng là được."

Nhà họ Bạc làm ăn lớn, dễ dàng có nhiều mối quan hệ, chú Khải và Lâm Chúng cũng quen thuộc với Kiều Đông, quan trọng nhất là thuận tiện giao việc công việc hàng ngày.

Kiều Đông biết giá thuê nhà ở Đế Kinh không hề rẻ, cậu ấy do dự một lúc rồi chấp nhận lòng tốt của Bùi Ý.

"Tuy nhiên, tôi phải nhắc nhở cậu trước——"

"Kiều Đông, tôi ở nơi làm việc không dễ nói chuyện, lần này tôi cho cậu thử việc một tháng, nếu cậu có thể thích ứng với công việc và hiệu quả công việc đạt yêu cầu, studio sẽ chính thức ký hợp đồng với cậu."

"Nếu năng lực hoặc thái độ không đủ tốt thì..."

"Em hiểu rồi!" Kiều Đông tích cực trả lời: "Em nhất định sẽ cố gắng ở lại!"

Bùi Ý biết Kiều Đông quý trọng cơ hội này, vỗ vỗ cậu ấy vai nói: "Cố lên."

Ba người quay lại xe.

Lúc này Kiều Đông mới nhận ra Bạc Việt Minh vẫn ngồi ở hàng ghế sau, vô thức lại căng thẳng: "Bạc...Bạc tổng."

"Căng thẳng cái gì? Cậu là trợ lý của tôi, tôi trả lương cho cậu, cậu không cần sợ anh ấy." Bùi Ý vui đùa để xoa dịu sự căng thẳng của Kiều Đông, phân phó: "Lâm Chúng lái xe, cậu ngồi ở ghế trước đi. "

Kiều Đông ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, anh Ý."

Bạc Việt Minh nghe thấy câu xưng hô này, không dấu vết mà thoảng qua vị chua, chờ đến khi Bùi Ý ngồi vững bên cạnh hắn, hắn nhanh chóng đóng lại vách ngăn điện tử giữa hàng trước và hàng sau.

Bùi Ý sửng sốt: "Nhị ca?"

Bạc Việt Minh không nói lời nào, chỉ đặt tay cậu vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng nhéo nhẹ thưởng thức.

Bùi Ý mới ý thức được cái gì, dở khóc dở cười mà ghé sát lại gần hắn, nhỏ giọng nói:  "Bạc tổng, em có cảm giác trong xe toàn mùi chua lè?"

"Không phải trước đó em đã nói với anh rằng, em đã tìm được trợ lý mới rồi sao? Anh lúc trước cũng đoán ra được là cậu ấy."

Để tránh cho Kiều Đông nghe thấy, Bùi Ý cố tình giữ giọng rất thấp.

Bạc Việt Minh thề thốt phủ nhận: "Anh biết, anh không chua."

Bùi Ý không nhịn được cười: "Em muốn thuê anh làm trợ lý, nhưng lương theo giờ của anh cao quá, em thực sự thuê không nổi."

Bạc Việt Minh nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của người yêu, trả lời còn rất nghiêm túc: "Anh có thể làm miễn phí."

Bùi Ý bật cười, nếu không phải cậu đang thắt đai an toàn, có lẽ cậu sẽ cười ngã vào vòng tay người yêu mất."Nhị ca, anh đáng yêu thật đấy."

"..."

Đây là lần đầu tiên trong đời Bạc Việt Minh được khen đang yêu, hắn sửng sốt vài giây rồi nói: "Đừng nói bừa."

Bùi Ý cố tình cao giọng: "Đáng yêu là đáng yêu!"

Bạc Việt Minh bất lực chặn miệng người yêu lại: "Tiểu tiên sinh, được rồi, không được náo loạn nữa."

Cho dù hắn có chua cũng chỉ là một chút, cũng không đến mức không thể chịu đựng được Kiều Đông.

Bùi Ý lôi kéo đai an toàn, nghiêng người hôn Bạc Việt Minh: "Nhị ca."

"Sao thế?"

"Không có ai có thể thay thế được vị trí của anh, em thích anh nhất."

...

YWY Studio.

Bùi Ý mang theo Kiều Đông bước vào đại sảnh văn phòng, không ít tầm mắt nhân viên nhìn qua, hiển nhiên rất tò mò về người này.

Kiều Đông không phải thông qua tuyển dụng của studio, được tuyển vào, nhưng Bùi Ý không có ý định giấu giếm.

Cậu nói với tổ trưởng nhân sự trước mặt mọi người: "Chị Linh, tôi trực tiếp thuê một trợ lý, phiền chị giúp tôi lấy tư liệu thực tập cho cậu ấy."

Tổ trưởng nhân sự nên quyết đoán nói: "Vâng."

Bùi Ý lại nhìn chung quanh một vòng: "Tiêu Tiêu."

"Ý tổng."

Cô gái được gọi ngay lập tức đứng dậy, cô ấy là trợ lý mà Lê Vu An đã thuê cách đây không lâu, năng lực làm việc rất mạnh.

Bùi Ý nói ngắn gọn: "Lát nữa cô giới thiệu đại khái quy trình làm việc với Kiều Đông, tuần này phiền cô hướng dẫn cậu ấy."

Tiêu Tiêu lập tức đáp: "Không thành vấn đề."

Bùi Ý không giải thích thêm gì nữa mà chỉ im lặng đưa cho Kiều Đông một ánh mắt, người sau hiểu ánh mắt cổ vũ của cậu, áp căng thẳng xuống đáy lòng.

Kiều Đông vốn dĩ đều đã tốt nghiệp đại học, năng lực học tập cũng không tệ, lúc trước cậu ấy còn cố ý học lại các môn mình kém nhất.

Tuy rằng không có kinh nghiệm làm trợ lý, nhưng năng lực thích ứng vẫn rất mạnh, không đến ba ngày, cậu ấy đã hòa nhập được với môi trường làm việc cường độ cao của YWY.

Đảo mắt đã đến buổi chiều thứ bảy.

Sau khi kết thúc cuộc họp hàng tuần, Bùi Ý bước ra khỏi phòng họp, quay sang Kiều Đông dặn dò: "Trước khi tan làm, đem nội dung cuộc họp hôm nay sửa lại rồi gửi cho từng tổ."

"Đúng rồi, nhớ gửi một bản cho Tiểu Lê tổng nữa."

Lê Vu An từ trước đến nay không bao giờ vắng cuộc họp trên công ty, hiếm khi xin nghỉ, gọi điện hỏi cũng nói thân thể không thoải mái.

Kiều Đông nghiêm túc đáp: "Vâng."

Tư tư.

Điện thoại của Bùi Ý rung lên, cậu nhìn rõ tên người gọi, nhanh chóng quay lại văn phòng của mình: "Alo, Cố tiên sinh."

"Cần gì phải gọi Cố tiên sinh khách sáo như vậy?" Giọng nói của Cố Tiệm Thâm truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại: "Xin chúc mừng, vòng thử nghiệm đầu tiên của 《 Mạt Vụ 》thành công, còn kéo được rất nhiều fans."

Chỉ trong một tuần, trò chơi đã đứng đầu trong bảng xếp hạng được mong chờ của các cửa hàng ứng dụng lớn.

Bùi Ý uống một ngụm nước: "Nếu lúc trước không phải anh đồng ý giúp đỡ, để cấp trên của Vi Dịch âm thầm điều tra, phía tôi cũng không có khả năng thuận lợi như vậy."

Cố Tiệm Thâm khẽ cười một tiếng, cũng không đi chệch khỏi trọng tâm của cuộc gọi này: "Đúng rồi, hôm nay tôi có chuyện quan trọng cần bàn với cậu."

Bùi Ý nhướng mày: "Anh nói đi."

Cố Tiệm Thâm nói thẳng không cố kỵ: "Lãnh đạo cấp cao của Vi Dịch đã cho phép đầu tư vào trò chơi điện ảnh, Ý tổng, chúng ta bàn chuyện hợp tác đi?"

Bùi Ý đoán trước việc này sẽ xảy ra: "Chắc chắn muốn hợp tác với YWY chúng tôi?"

Cố Tiệm Thâm không chút do dự nói: "Nói chính xác là muốn hợp tác, tuy nhiên, chúng tôi bên này có thể tiếp nhận nguồn vốn đầu tư từ hai bên hợp tác, lãi lỗ cuối cùng sẽ được tính toán theo tỷ lệ."

Trong mắt Bùi Ý lóe lên tia giảo hoạt, hỏi lại: "Các anh dự tính phân như thế nào?"

Cố Tiệm Thâm không ngờ cậu sẽ nói thẳng như vậy, cười than: "Ý tổng, cậu thật sự rất thẳng thắn."

Anh ấy dừng lại một chút: "Chúng tôi bên này có thể chấp nhận 1:2."

Là một công ty trò chơi lớn, Vi Dịch cũng có nhiều mối quan hệ khác nhau trong lĩnh vực điện ảnh, điều mà studio YWY ngày nay không thể sánh được.

Theo ý nghĩ của cấp trên bọn họ, loại hợp tác "lớn nhỏ" này đương nhiên sẽ chiếm phần lớn phần.

Bùi Ý không hề động tâm khi nghe câu trả lời này.

Cậu bình tĩnh đặt cốc nước trở lại bàn, vừa điên cuồng vừa nắm chắc: "Muốn hợp tác cũng có thể, nhưng tôi chia 4:6."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play