Bạc Việt Minh không thể tin được nhìn người trước mặt, cảm thấy đối phương còn chói mắt hơn bất cứ thứ gì mình vừa nhìn thấy.
Hắn tưởng Bùi Ý sẽ chấp nhận đoạn tình cảm này từng chút một dưới sự tấn công của hắn, đồng thời hắn cũng phải tính toán đến trường hợp xấu nhất là đối phương sẽ lựa chọn rời đi.
Nhưng Bạc Việt Minh không nghĩ tới ——
Bùi Ý bí mật chuẩn bị sinh nhật cho hắn, sau đó vội vàng thổ lộ trước khi hắn mở miệng.
—— Bạc Việt Minh, em thích anh.
—— Anh có muốn làm bạn trai của em không?
Lời nói chân thành mà ấm áp không mang theo một chút tạp chất, nặng trĩu mà đè nặng lên trái tim Bạc Việt Minh.
Lần đầu tiên, hắn hiểu bốn chữ "Chúc mừng sinh nhật" không phải lời nói hời hợt, mà là một trong những thứ có thể lấy mỹ diệu mà hình dung trên thế giới này.
Bùi Ý nhận thấy Bạc Việt Minh hồi lâu không trả lời, cuối cùng lấy lại can đảm lùi lại: "Nhị ca?"
Bởi vì những tổn thương và đả kích mà cậu đã trải qua từ nhỏ, cho dù sự nghiệp Bùi Ý như cá gặp nước đến đâu, cậu vẫn là một tờ giấy trắng về mặt tình cảm.
Kể từ khi nói rõ tình cảm của mình với Bạc Việt Minh, Bùi Ý liền nghĩ mình phải chọc phá lớp giấy cửa sổ không thể nhìn xuyên qua này, mà sinh nhật chính là cơ hội tốt nhất.
Đây là lần đầu tiên Bùi Ý thổ lộ với người khác, cậu không có chút kinh nghiệm nào, vừa rồi bầu không khí đã tới lúc, nên cậu coi như đương nhiên mà nói ra, nhưng tại sao Bạc Việt Minh lại không có chút phản ứng nào?
Yết hầu Bùi Ý hơi lăn, lộ ra chút khẩn trương không xác định: "Bạc Việt Minh, anh, anh không muốn sao?"
"Nguyện ý!"
Bạc Việt Minh hít sâu một hơi, lặp lại lần nữa: "Bạn trai hay người yêu cũng được, trong tương lai vô luận là xưng hô nào, anh đều nguyện ý."
Bùi Ý khó được nghe thấy người trước mắt vội vàng trả lời lại thành khẩn như vậy, khẩn trương lùi lại, tươi cười liên tục: "Nhị ca, vậy quà sinh nhật này coi như anh đã ký nhận? Vừa lòng không?"
"Vừa lòng."
Bạc Việt Minh khẽ hôn lên trán cậu: "Đã ký nhận, cảm ơn mèo con."
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cậu nghe được xưng hô này từ trong miệng đối phương, nhưng Bùi Ý vẫn là run rẩy đến nỗi bong bóng nổi khắp người, cậu thừa dịp niềm hạnh phúc không thể kiểm soát này——
Từ thử thận trọng, đến lớn mật, nhón chân lên.
Bùi Ý ngửa đầu khẽ hôn lên môi mỏng của Bạc Việt Minh, lỗ tai đỏ bừng mà lẩm bẩm: "Như vậy mới tính ký nhận thành công."
"..."
Hơi thở của Bạc Việt Minh nhất thời hỗn loạn, giống như bị phá vỡ được xích sắt giam cầm: "Muốn mệnh."
"Hả?"
Bùi Ý nghe thấy hắn nghiến răng mơ hồ nói nhỏ, chưa kịp hiểu thì đột nhiên mất trọng lực——
Bạc Việt Minh một tay ôm ngang cậu lên, bước nhanh đến "bãi đậu xe tạm thời" ngoài bìa rừng.
"Chờ đã, từ từ!"
Bùi Ý theo bản năng ôm chặt lấy Bạc Việt Minh, như một con koala bám lên người hắn: "Nhị ca, chúng ta không ngắm sao nữa hả?"
Bạc Việt Minh trả lời: "Quá muộn cũng quá lạnh, trở lại xe mở cửa trời vẫn có thể nhìn thấy."
Chỉ trong vòng một phút, hai người đã quay trở lại xe việt dã.
Bạc Việt Minh ôm Bùi Ý đi thẳng đến cửa sau, không ra tay ý bảo: "Mở cửa."
Giọng điệu có chút gấp gáp khó tả.
Bùi Ý nhất thời không nghĩ ra giọng điệu này, ngoan ngoãn làm theo.
Cửa xe mở ra.
Bạc Việt Minh không biết kỹ thuật giảo hoạt của mình đến từ đâu, đầu tiên hắn ngồi ở hàng ghế sau quay lưng lại, sau đó linh hoạt xoay người sang một bên, vững chắc ôm Bùi Ý vào trong lòng ngực.
Đầu gối hai bên chạm vào ghế xe, Bùi Ý giật mình nhận ra mình đang ngồi trên đùi Bạc Bạc Minh.
Tư thế này "quá mức" khiến cậu nhất thời cảm thấy choáng váng, giãy giụa muốn dịch ngồi vào bên rìa.
——bộp!
Tay Bạc Việt Minh vòng qua đột nhiên đóng cửa xe lại, sau đó đổi hướng sờ gáy người trong ngực: "Đừng cử động."
Bùi Ý ngừng giãy giụa, mẫn cảm co rúm cổ lại: "Sao anh luôn thích sờ gáy em vậy? ngứa quá."
Bạc Việt Minh thành thật trả lời: "Bởi vì có nốt ruồi nhỏ."
Rất đáng yêu, cũng rất mê người.
Đây là lần đầu Bùi Ý biết chuyện này, không chịu thua kém: "Vậy em cũng muốn sờ anh."
Chủ đề rất đứng đắn, nhưng lại thoáng chứa một tia s@c tình.
Tầm mắt Bùi Ý đi xuống, đầu ngón tay lạnh lẽo dừng ở yết hầu gợi cảm đánh vòng, như đang thử nghiệm: "Một giây, hai giây, ba giây..."
"Nhị ca."
Bùi Ý cười khẽ đưa ra đáp án: "Chỉ có ba giây, yết hầu của anh hồng đến đặc biệt rõ ràng, ngứa sao?"
"..."
Bạc Việt Minh nắm chặt ngón tay nghịch ngợm của cậu, lưng cứng đờ, nặng nề thở ra: "Bùi Ý."
Đây không phải là lần đầu tiên, từ ban đầu điều chỉnh cà vạt vô tình chạm vào, cho đến tò mò chơi đùa khi đang "ngủ" - mỗi lần đầu ngón tay vuốt v e, cọ cọ yết hầu, sự tự chủ đều buông lỏng sụp đổ.
"Làm sao vậy?"
Bùi Ý thuận miệng truy hỏi, ngước mắt một lần nữa đối diện ánh mắt tối đen không biết khi nào của hắn, đột nhiên ý thức được cái gì: " Em..."
"Vừa mới là anh ký nhận, không tính."
Bạc Việt Minh đánh gãy lời nói của cậu, lòng bàn tay vuốt v e ở phía sau cổ hơi dùng một chút lực: "Đêm nay sinh nhật anh mới là nhân vật chính, phải để anh nhận mới được."
Nụ hôn, lại một lần hạ xuống.
Chiếm lấy hơi thở, trực tiếp tấn công môi răng, khơi dậy những cảm xúc sắp trào dâng trong lòng.
Từ khiếp sợ và kinh ngạc ban đầu cho đến khi Bùi Ý đồng ý đáp lại, đến tiếng r3n rỉ xin tha, toàn bộ chiếc xe đều bị bọn họ ôm hôn sinh ra nhiệt.
Một lúc lâu sau, cửa sổ hai bên mở ra một khe nhỏ, luồng khí ùa vào mang theo cái lạnh của mùa đông, hóa giải cái nóng hầm hập trong xe.
Rõ ràng vào đông trên đỉnh núi đã là đêm khuya, nhưng thể xác và tinh thần của hai người đều nóng đến kỳ cục.
Bùi Ý cởi khăn quàng cổ dưới sự giúp đỡ của Bạc Việt Minh, nhưng dù th ở dốc thế nào cậu đều cảm thấy đầu óc choáng váng đến lợi hại: "Nhị ca."
Hơi thở của Bạc Việt Minh vẫn còn loạn: "Hửm?"
Dưới ánh đèn xe mờ ảo, làn da của Bùi Ý trắng nõn, giống như dầu thơm nhúng vào nhụy h0a màu đỏ, thoáng nhéo, cọ một cái, chạm một chút đều có thể dính lên một vị ngọt ngào đến động tâm.
Bạc Việt Minh nhịn không được, lại hôn l3n chóp mũi đỏ bừng của cậu: "Làm sao vậy?"
Đầu óc Bùi Ý loạn thành một đoàn hồ nhão, rầm rì không mạch lạc: " Em...em không phải là say độ cao rồi đi.
"..."
Bạc Việt Minh ngẩn ra, sau đó không tiếng động cười ngã trên vai nhóc mèo con nhà mình.
Bùi Ý cảm nhận được hắn cười run, chậm nửa nhịp mà hiểu mình đang nói mê sảng.
Với độ cao của Yến Sơn, làm sao có thể cao đến như vậy?
Cậu đây là hôn môi còn chưa đủ thành thạo, thiếu oxy mới dẫn đến choáng váng.
"Không được cười lời nói em." Mặt Bùi Ý vẫn còn nóng bừng, nhưng không cảm thấy xấu hổ: "Đêm nay mới lần thứ hai em hôn sâu, không kinh nghiệm là rất bình thường, về sau luyện nhiều sẽ biết."
Hôn giống như chơi một trò chơi để rèn luyện kỹ năng, thử nhiều sẽ thành thạo.
Bạc Việt Minh chộp lấy từ ngữ nấu chốt: "Lần thứ hai?"
"Đúng."
Bùi Ý gật đầu nói với hắn: "Lần anh "giả vờ bị trúng chiêu" tính là một lần, vừa nãy em hôn anh không tính, cái này còn đây không phải tính là lần thứ hai sao?"
Bạc Việt Minh nghe Bùi Ý tính toán, dùng đầu ngón tay vuốt v e đôi môi mềm mại của người yêu, cảm thấy hưng phấn khó tả——
Màu môi ửng đỏ dính chút nước là kiệt tác của hắn.
"Mèo con, không phải lần thứ hai." Bạc Việt Minh nhớ tới cái gì, sửa lại: "Là lần thứ ba."
Bùi Ý khó hiểu: "Cái gì?"
Bạc Việt Minh buồn khụ một tiếng, hướng người trong lòng ngực thẳng thắn: "Lúc ở Ôn Thành, buổi tối ngày hôm đó em uống say, anh cũng hôn em."
"..."
Bùi Ý mộng bức mà chớp chớp mắt, sau đó mới nhận ra: "Vậy hoá ra đó không phải mơ?"
Bạc Việt Minh hỏi: " Em nhớ rõ?"
Bùi Ý gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Ngay từ đầu không nhớ rõ, nhưng khi ngủ lại có hình ảnh mơ hồ, nhớ không rõ lắm, em còn tưởng là nằm mơ."
Cậu đơn giản giải thích hai câu, lại vòng trở lại cái chủ đề này: "Chậc chậc, ngày thường ngụy trang đứng đắn như vậy, hoá ra là lén hôn trộm em?"
Bạc Việt Minh nhất thời đuối lý, nhưng nhớ tới thân phận hiện tại của hai người, liền chọc cậu: "Ai bảo em uống sau lưng anh? Hơn nữa..."
Bùi Ý cắn câu: "Hơn nữa cái gì?"
Bạc Việt Minh biết chính xác: "Một lần ở biệt thự Ôn Thành, tuần trước ở trên sân thượng lại một lần, em muốn lén hôn trộm anh cũng không ít."
Bùi Ý đưa tay lên bịt miệng hắn: "Được được, kết thúc ở đây thôi."
Muốn trộm thân nhưng không thành công, chuyện cũ vẫn đừng nên nói ra, nhiều ít vẫn có điểm mất mặt.
Bạc Việt Minh một lần nữa lại nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu: "Sao vẫn lạnh như vậy? Lạnh không?"
Bùi Ý lắc đầu, lại nói: "Anh giúp em giữ ấm."
"Được."
Hai người ôm nhau mặt đối mặt trên xe, vẫn có chút lao lực, Bùi Ý rời khỏi đùi Bạc Việt Minh ngồi cạnh hắn.
Cửa sổ trời mở ra, qua kính vẫn có thể nhìn rõ những ngôi sao lập loè trên bầu trời.
Bùi Ý nghiêng đầu dựa vào vai Bạc Việt Minh: " Nhị ca, khi trở thành người yêu nhất định phải thành thật với nhau, đúng không?"
Bạc Việt Minh nắm chặt tay cậu, hiểu ý nhưng không ép hỏi: "Không cần sốt ruột, chờ em muốn nói thì nói."
Bùi Ý nghiêng đầu đối diện ánh mắt của hắn, sắp xếp lại lời nói: "Em có một bí mật, nhưng vẫn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào."
Mọi thứ cậu trải qua đều quá phức tạp.
Dù là chuyện xuyên sách hay quá khứ trưởng thành của cậu, không phải dăm ba câu là có thể giải thích rõ ràng.
Hơn nữa, Bạc Việt Minh thật sự đã sống ở thế giới này 26-27 năm, làm sao có thể dùng một câu "người trong sách" để khái quát, khiến đối phương hiểu và chấp nhận?
Bạc Vuệt Minh hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"
Bùi Ý lắc đầu, chỉ nghiêm túc mà bổ sung một câu: "Bạc Việt Minh cho em thêm một chút thời gian, sớm muộn gì có một ngày em sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện."
Bạc Việt Minh trả lời rất dịu dàng, cũng rất có kiên nhẫn: "Được, anh chờ em."
Mặc dù không thể tiết lộ hết mọi chuyện nhưng Bùi Ý vẫn chủ động bộc lộ một số suy nghĩ trong lòng mình: "Nhị ca, anh không tò mò tại sao trước đây em lại có thái độ như vậy với tình cảm sao?"
Cậu thở dài, tự hỏi tự đáp: "Bởi vì em đã chứng kiến quá trình một cặp đôi ở bên nhau nhiều năm, cho đến khi chia tay trong bi thảm, từ đó trở đi em cảm thấy——"
"Dù ban đầu mọi chuyện có tốt đẹp đến đâu, hai người có thể ở bên nhau bao lâu thì cuối cùng cũng không thể tránh khỏi hai chữ "thay đổi"".
Nếu tình cảm của cậu đã được định sẵn sẽ kết thúc trong ảm đạm, vậy tốt hơn hết là đừng bắt đầu.
Bạc Việt Minh đoán được quan điểm tình cảm của Bùi Ý, hỏi: "Vậy tại sao bây giờ em lại thay đổi?"
Bùi Ý rút ra bàn tay được Bạc Việt Minh sưởi ấm, thay vào đó là mười ngón tay đan vào nhau: "Bởi vì người này là anh."
"Lần trước chị Ương đã nói với em, nếu không lựa chọn bắt đầu vậy sẽ không bao giờ có kết thúc."
Bùi Ý nhớ lại cuộc thảo luận về tình cảm với Lâu Ương ngày hôm đó, đại khái nói sơ bộ cho Bạc Việt Minh.
"Nói thật với anh, cho tới bây giờ em cũng không dám xác định, hai chúng ta có thể ở bên nhau bao lâu, nhưng em có thể khẳng định ——"
"Em muốn hai ta ở bên nhau, thử nắm tay tiếp tục bước đi về phía trước."
Cảm xúc của Bạc Việt Minh càng dâng cao trước lời nói chân thành này.
Hắn đứng thẳng lên nhìn về phía Bùi Ý, hắn có ngàn lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Nhị ca?"
"Bùi Ý, anh biết mới vừa ở bên nhau liền hứa hẹn " cả đời" nghe có vẻ viển vông, cũng rất trống rỗng."
Bạc Việt Minh nghiêng người thân mật cọ chóp mũi cậu: "Vậy thì chúng ta một ngày qua một ngày, một tháng qua một tháng, một năm qua một năm, mới tính, được không?"
Nắm chắc được từng ngày yêu nhau, mới có thể thực sự chân chính mong đợi quãng đời còn lại.
Bùi Ý cười khẽ: "Được."
Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi một câu của Bạc Việt Minh luôn mang cho cậu một cảm giác an toàn mãnh liệt, mà đây chính là điều mà sâu trong nội tâm cậu yêu cầu nhất.
Hai người lại trao nhau một nụ hôn ngắn.
Bạc Việt Minh hỏi: "Em mệt sao? Ghế xe này có thể ngã về phía sau, có thể biến thành một cái giường tạm thời, nhét chăn gối vào trong là có thể ngủ được."
Thay vì quay lại nơi công cộng như khu cắm trại, chiếc xe riêng này mang lại cảm giác riêng tư hơn.
Bùi Ý lúc này không kén chọn: "Vâng."
Hiện tại đã quá muộn, Bạc Việt Minh lái xe xuống núi cũng không an toàn.
Bạc Việt Minh lại nói: "Vậy anh lấy đồ vệ sinh cá nhân trong cốp xe? Chúng ta thu dọn một chút."
Bùi Ý gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, kéo cổ tay hắn nói: "Còn có một chuyện anh nhớ giúp em, không thể quên."
"Cái gì?"
"Sáng mai trước khi lái xe xuống núi, em phải mang những ống pháo hoa đã dùng xong đi." Bùi Ý nghiêm túc dặn dò: "Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mọi người."
Mặt mày lãnh đạm thường ngày của Bạc Việt Minh hoàn toàn bị nhiễm ý cười.
Bàn tay vốn đang đặt trên cửa xe, lại vòng trở về, một lần nữa hôn lên đôi môi như được phết lên một lớp mật ông kia.
Đợi đến khi lý trí của Bùi Ý lại lần nữa tan rã, choáng váng mà dựa trên ghế xe, mới nghiêm túc trả lời.
"Được, anh thay em nhớ kỹ, bên ngoài lạnh lắm, đừng xuống vội."
Cửa xe mở ra rồi đóng lại.
Cơn gió lạnh ùi vào đến khiến Bùi Ý tỉnh táo lại đôi chút, cậu theo bản năng mà mím môi, tàn dư nụ hôn kịch liệt vẫn còn sót lại hơi nóng thừa và tê dại, còn mang theo một chút buồn bực nho nhỏ——
Đây là lần đầu tiên yêu đương, vì sao kỹ năng hôn của Bạc Việt Minh lại tốt như vậy? Quả nhiên nếu muốn trở thành một phản diện xuất sắc, cho dù là "nhân vật phản diện", tất cả các điểm kỹ năng đều kéo cao?
Cửa cốp xe mở ra.
Bùi Ý xoay người nhìn Bạc Việt Minh đang tìm đồ đạc được xếp ngăn nắp trong cốp xe, dư vị sau nụ hôn lại cuồn cuộn quay trở lại, thậm chí còn có chút không thoả mãn.
Nếu có thể hôn lại một lần nữa thì tốt.
"..."
Bùi Ý nhận ra mình đang nghĩ gì, xấu hổ đến mức áp trán vào lưng ghế——
Σ(°ロ°).
Hóa ra hôn còn gây nghiện hơn cả uống rượu!
...
Hai người để hở khe hở để xe thông gió, đồng thời bật hệ thống sưởi tuần hoàn trong xe, dù ở trên đỉnh núi trong mùa đông lạnh giá nhưng ngủ cả đêm cũng không thấy lạnh.
Bùi Ý đang mơ màng ngủ liền nghe thấy tiếng động ở bên cạnh.
Cậu cố hết sức mà nâng nâng mí mắt: "Nhị ca?"
Bạc Việt Minh đối diện ánh mắt buồn ngủ của, có chút tự trách: "Có phải đánh thức em không?"
"Không."
Bùi Ý vốn dĩ khó có thể ngủ ở một nơi xa lạ, dù trong xe bố trí thoải mái đến đâu thì vẫn luôn khác với chiếc giường lớn mà cậu thường ngủ.
May tối hôm qua Bạc Việt Minh ở bên cạnh cậu, cậu miễn cưỡng còn có thể ngủ an ổn trong chốc lát.
Đèn xe mỏng manh.
Bùi Ý nhìn bên ngoài xe vẫn là một mảnh đen nhánh, mơ mơ màng màng: "Giờ nào rồi?"
Bạc Việt Minh trả lời: "Mặt trời sắp mọc."
Bùi Ý lên tinh thần: "Mặt trời mọc?"
Bạc Việt Minh nhìn thấy trong mắt cậu lóe lên tia sáng nhạt, hỏi: "Muốn đi xem không?"
"Muốn."
Giọng mũi Bùi Ý mềm mại, nhưng câu trả lời lại sạch sẽ lưu loát.
Kể từ khi cậu bắt đầu làm nhà thiết kế trò chơi, việc thức khuya viết bản thảo là chuyện bình thường, hơn nữa ngày thường ngủ nướng, một năm 365 ngày cũng không có ngày nào có thể bò dậy xem mặt trời mọc.
Cơ hội này là cơ hội hiếm có, hơn nữa người bên cạnh là Bạc Việt Minh, cho nên không thể lãng phí được.
...
Cơn gió lạnh thổi bay đi chút buồn ngủ cuối cùng của Bùi Ý.
Hai người họ đơn giản rửa mặt thu dọn một phen.
Bạc Việt Minh từ trong xe lấy ra bình giữ nhiệt và khăn quàng cổ, hắn vặn ra đưa cái ly cho Bùi Ý: "Uống chút nước ấm đi, miễn cho trúng gió cảm lạnh."
Nói xong, còn không quên quàng khăn cho Bùi Ý.
Bùi Ý phá lệ hưởng thụ sự quan tâm của người yêu, ực ực mà uống hai ngụm nước ấm, cậu nhìn lên không trung một lát liền thở ra khói trắng, có chút gấp không chờ nổi.
"Chúng ta đi thôi."
Bạc Việt Minh dắt tay cậu, nhưng vẫn tăng tốc độ phối hợp với nhóc mèo con nhà mình.
Cả hai một lần nữa trở lại đài quan sát, vô cùng ngạc nhiên khi thấy phía xa có một đám mây lớn, tuy rằng đến không được trắng như biển mây đồ sộ, nhưng so với tối hôm qua xem pháo hoa từ trên cao thì bây giờ cũng có một cảnh tượng đẹp để bọn họ chứng kiến.
"Nhị ca, chúng ta qua bên kia xem."
Bùi Ý lôi kéo Bạc Việt Minh đi lên tảng đá nham thạch.
Hai người tìm được một vị tương đối an toàn, lẳng lặng chờ đợi mặt trời mọc ——
Mặt trời cuối cùng cũng mọc lên từ đường chân trời ở phía xa, ánh sáng vàng rực rỡ xuyên qua mọi chướng ngại vật, phân tán đều trên những đám mây phía trên.
Không lâu sau, sương mù tiêu tán, nơi xa thành phố một lần nữa trở lại trong tầm nhìn bọn họ.
"Thật đẹp."
Bùi Ý từ đáy lòng phát ra tiếng cảm thán: "Đây là lần đầu tiên em ngắm bình minh trên núi."
Bạc Việt Minh đáp lại: "Anh cũng vậy."
Bùi Ý nhìn sang, trong lòng tràn ngập một loại cảm giác hạnh phúc chưa từng trải qua: "Hình như chúng ta đã mở khóa được một điểm chung khác?"
Bạc Việt Minh không buông tay ra: "Về sau còn sẽ mở khóa nhiều hơn nữa."
Bọn họ sẽ cùng nhau quên đi mọi điều không thoải mái trong quá khứ, chữa khỏi vết thương cho nhau, tạo nên những ký ứng thuộc về riêng bọn họ.
Cho đến khi mặt trời hoàn toàn xuyên qua tầng mây, xua đi cái lạnh trên người, Bạc Việt Minh nhìn thời gian nói: "Không sai biệt lắm, muốn xuống núi không?"
"Muốn."
Bạc Việt Minh lôi kéo cậu đứng dậy, nhớ kỹ lời nói tối qua của cậu: "Chờ một chút, anh đi lấy ống pháo hoa lại đây."
Bùi Ý thiếu chút nữa đã quên việc này, cười trộm: "Được."
Bạc Việt Minh nhặt lên ống pháo hoa, rõ ràng có thể chờ Bùi Ý đi trở về, nhưng hắn vẫn lựa chọn đường vòng về tới bên cạnh nhóc mèo con nhà mình.
Bùi Ý nhìn thân ảnh Bạc Việt Minh càng đi càng gần, hoảng hốt lại nhớ tới những lời đau khổ khàn cả giọng của ba Dung.
Chỉ là lúc này đây, cậu không còn mê mang, bất an và sợ hãi như xưa nữa——
Có thể một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ mất đi tất cả trong tình yêu.
Nhưng vậy thì thế nào?
Ít nhất tại thời khắc này, cậu đã chiến thắng Bạc Việt Minh.
Bùi Ý chủ động nắm lấy tay Bạc Việt Minh đi cùng, mười ngón tay đan xen: "Nhị ca."
"Sao vậy?"
"Có thể cùng anh ở bên nhau." Bùi Ý chủ động tới gần, ngửa đầu hôn yết hầu hắn: "Em rất vui vẻ."
Cảm giác tê dại từ yết hầu lan đến đầu quả tim, hoàn toàn chiếm giữ toàn bộ trái tim.
Bạc Việt Minh lại một lần nữa bị người yêu bất thình lình hôn lên không kịp đề phòng, hắn mỉm cười hôn lên tóc cậu, đồng thời đáp lại: "Có thể cùng em ở bên nhau, anh cũng rất vui vẻ."
"Đi thôi, xuống núi ăn sáng, em đói quá."
"Được."
Cũng may mắn hôm nay là chủ nhật nên hai người đều không phải vội vã mà chạy trở làm việc, ăn sáng nhàn nhã rồi còn dạo chơi ở thị trấn dưới chân núi.
Bùi Ý nhìn trúng vài mẫu động vật nhỏ đan thủ công bằng cỏ, một hai phải mua chúng về làm quà cho Tham Trường.
Ăn trưa xong, Bạc Việt Minh khởi động xe, lái về Đế Kinh.
Hắn thấy Bùi Ý đang chơi với con bướm đan bằng cỏ mà hắn mua, nhìn ra được một số manh mối: "Tham Trường sẽ không thích những thứ này, còn không bằng chuẩn bị một ít đồ ăn vặt cho nó."
"Cái này không phải rất đáng yêu sao? Giống như gậy chọc mèo á."
Bùi Ý yêu thích không buông tay mà chọc chọc, vẫn lôi mèo nhà mình ra lấy cớ: "Anh không hiểu, Tham Trường khẳng định sẽ thích, mèo con đều mê chơi cái này đó."
Bạc Việt Minh tràn ra một tiếng cười, ý có điều chỉ, "Đúng vậy, mèo con đều mê chơi cái này."
"..."
Bùi Ý nghe ra trêu chọc đè dưới ý cười của hắn, lại lấy người khác làm cái cớ: "Lúc ở Ôn Thành Kiều Đông nói với em, cậu ấy chỉ chơi những thứ này khi còn nhỏ, anh trai cậu ấy đều tự làm, cái gì có thể làm đều làm ra hết."
Khi đó Bùi Ý nghe vậy liền rất hâm mộ, nhưng cậu cất giấu không nói chính là ——
Khi còn nhỏ ở cô nhi viện, cậu không thích chơi đùa cùng những đứa trẻ khác, mà thích đứng ngốc bên lan can cửa hông.
Có một ngày, Bùi Ý nhìn thấy một thợ thủ công đi ngang qua lan can sân, đối phương nhìn anh bằng ánh mắt trông mong nhìn mà đáng thương, vì thế đã tặng cậu một con châu chấu cỏ.
Đó là món đồ chơi đầu tiên của Bùi Ý từ khi còn nhỏ, cậu cũng không khoe ra ngược lại đặc biệt quý trọng, sợ có người khác giật mất nhưng kết quả vẫn không giấu được——
Sau lại có một đứa bé mập muốn "mượn" để chơi, nhưng cậu biết rằng "mượn" chỉ là một lý do nghe có vẻ đàng hoàng.
Bùi Ý quật cường không chịu đưa, kết quả là đứa bé mập dựa vào chiều cao và thể lực của mình, trực tiếp giật con châu chấu cỏ trong tay cậu và giẫm nát.
Bùi Ý lần đầu tiên trong đời đánh nhau chính là bởi vì sự việc này.
Sau đó cậu và đứa bé mập đều bị thương mặt mũi bầm dập, còn bị hiệu trưởng chẩn đốn phê bình, đến cuối cùng cậu chỉ có thể cầm con châu chấu bị giẫm nát, trốn trên giường trộm khóc.
"Bùi Ý?"
"A?"
Bạc Việt Minh phát giác người bên cạnh thất thần: "Say xe không thoải mái sao?"
"Không có."
Bùi Ý nhét con bướm cỏ nhỏ vào mép dàn âm thanh trên ô tô, nhìn đôi cánh của nó run lên.
Bạc Việt Minh tiếp tục chủ đề trước đó: "Kiều Đông có anh trai làm cho cậu ta, em lần này trở về cũng bảo Tần tổng làm cho em?"
Bùi Ý tưởng tượng thấy bộ dáng Tần Dĩ Thuấn nghiêm trang cầm ngọn cỏ dài đan đồ, phì cười: "Trước kia tay anh em đều là cầm đao, súng, bom, chắc hẳn anh ấy sẽ không làm được cái này."
Bạc Việt Minh thuận lý thành chương mà nói tiếp: "Vậy anh học làm cho em."
Bùi Ý chỉ nghĩ hắn đang nói lời vui đùa: "Được nha."
Nhưng nói như vậy, Bùi Ý thực sự có một điều phải lo lắng: "Nhị ca, tết Nguyên Đán và Tết Âm Lịch năm nay sắp gần tới rồi, nếu có rảnh anh có thể cùng em tới nhà cùng mọi người trong nhà ăn cơm, được không?"
Ngoài việc muốn chính thức giới thiệu Bạc Việt Minh với người thân là "người yêu", Bùi Ý còn muốn tìm một lý do thích hợp để giải thích tình huống của mình——
Xuyên thư và nguyên chủ không có biện pháp thẳng thắn hoàn toàn, nhưng ít ra muốn cho bọn họ biết "Bùi Ý" hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, không cần phải lo lắng cậu bị ức hiếp hoặc là tổn thương.
Bạc Việt Minh ngầm hiểu: "Được, em tìm thời gian, anh đi cùng em."
"Vâng."
"Về đến nhà phải mất hai tiếng, lát nữa sẽ xuống đường cao tốc, giao xe cho đám người Lão Phó, em có thể chợp mắt một lát?"
Bùi Ý thật sự có điểm mệt rã rời, giọng mũi hừ hừ.
Hai giờ lái xe đã kết thúc.
Vừa mới trở lại biệt thự, chú Khải đã mỉm cười bước ra đón: "Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh, các cậu đã về rồi? Hôm qua thế nào?"
Bạc Việt Minh bắt gặp ánh mắt quan tâm của chú Khải, nói: "Tốt lắm."
Trong đời hắn chưa bao giờ có một sinh nhật vui vẻ hơn ngày hôm qua, mà tất cả những điều này đều là Bùi Ý mang đến.
"A ——
Bùi Ý ngáp một cái, vẫn chưa rũ bỏ cơn buồn ngủ: "Chú Khải, tối nay cháu ăn cơm muộn nhé, cháu lên trên ngủ một lát."
Tối qua đi ngủ muộn, hôm nay dậy sớm, hơn nữa còn ngủ trên xe, tinh thần hưng phấn vừa qua, mỏi mệt ngăn không được mà ập tới.
Bùi Ý đầu nặng chân nhẹ mà chạy lên tầng, vừa mở cửa nhìn thấy căn phòng nhỏ của mình, cậu chết lặng——
Tất cả chăn ga gối đệm trên giường đã biến mất, thay vào đó được biến thành một thư phòng nhỏ phù hợp cho công việc gõ chữ.
"..."
Bùi Ý chớp chớp mắt, thiếu chút nữa tưởng mình buồn ngủ quá xuất hiện ảo giác.
Bạc Việt Minh đi theo lên: "Bùi Ý."
Bùi Ý xoay người, "Nhị ca, tại sao phòng của em lại thay đổi?"
Bạc Việt Minh dẫn cậu trở lại phòng ngủ chính, nói: "Kể từ hôm nay anh và em sẽ ngủ chung."
"Meo ô ~"
Tham Trường từ trên nhà cây cho mèo nhảy xuống, ngay cả ổ mèo nhà leo trèo của nhóc cũng được chuyển đến góc phòng ngủ chính, rõ ràng là đã được đưa vào trước đó.
Bùi Ý gật gật đầu, lại không xác định mà lắc lắc đầu: "Chúng ta...như này là tính sống chung sao?"
Bạc Việt Minh hỏi lại: "Chúng ta không phải luôn sống chung sao? Chỉ là sau khi xác nhận quan hệ, chúng ta có thể thân mật hơn một ít."
Không cần ngủ hai giường riêng, cũng không viện cớ để ngủ chung.
Tuy rằng đặt trên các cặp đôi bình thường, tiến độ "sống chung" này có phần quá nhanh, nhưng bọn họ đã ở chung hơn nửa năm, vô hình chung đã hình thành một số ăn ý và thói quen.
Ví dụ như Bùi Ý quấn tay chân quanh lên người hắn khi ngủ.
"..."
Bùi Ý nghe thấy từ thân mật như sống chung, nghĩ lung tung, đầu tiên nhìn khuôn mặt của Bạc Việt Minh, sau đó liếc nhìn dáng người của đối phương, và cuối cùng dừng lại ở đâu đó.
Trước khi cơn buồn ngủ dừng lại, trong lòng Bùi Ý liền hiểu sai phương hướng.
"A?"
Âm thanh của một từ, đã có chút hoảng loạn thẹn ngùng, lại mang theo điểm mê man bất định ——
Có nghĩa nếu một cặp đôi ngủ cùng nhau thì có thể làm được chuyện đó phải không? Nhưng cậu còn chưa tra qua tư liệu của phương diện kia, lỡ như thành công thì làm sao bây giờ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT