Lại tới thời gian tan làm.

Bùi Ý cần thận xem lưu lượng trung bình của 《 Mạt Vụ 》kể từ khi ra mắt cho đến nay, cảm thấy mọi thứ phát triển theo mong đợi của mình mà khẳng định.

"Tốt hơn nhiều so với dự kiến, đúng rồi, việc xây dựng thành phố trên trời thế nào rồi?"

Thân là tổ trưởng tổ kỹ thuật Hướng Nam Sinh việc công xử theo phép công mở miệng: "Đã tiến vào giai đoạn thử nghiệm cuối cùng, có thể khởi động một đợt quảng cáo PV mới vào tháng 10."

Mọi thứ đang từng bước tốt hơn, Studio cũng đã phát triển hơn rất nhiều.

Bùi Ý đóng tài liệu lại: "Được rồi, việc kiểm tra nội bộ vẫn cần phải được kiểm soát cẩn thận."

"Chúng ta phải đảm bảo rằng không có sai sót nào trong "sản phẩm" sau khi được đăng lên mạng, ngoài ra, còn có những nâng cấp về đạo cụ phải theo kịp."

"Đã hiểu."

"Cũng sắp tan làm rồi, hôm nay nói chuyện đến đây thôi, vất vả rồi."

đã đến giờ thì Bùi Ý cũng dừng, có thể không cho nhân viên tăng ca vậy thì tận lực không cho tăng ca.

Một nhóm nhân viên kỹ thuật do Hướng Nam Sinh đứng đầu nối đuôi nhau bước ra, văn phòng ngay lập tức trở nên rộng thoáng.

—— tư tư.

Trên máy tính truyền đến kế hoạch kịch bản mới nhất của tổ kịch bản.

Bùi Ý vừa bấm nhận, tiếng gõ cửa văn phòng lại vang lên.

Bùi Ý cũng không ngẩng đầu lên: "Vào đi."

Lê Vu An tựa vào cánh cửa, cười hỏi: "Ý tổng, cậu làm việc xong chưa? Đêm nay có thời gian không?"

Bùi Ý nhận ra âm thanh của bạn tốt, ngẩng đầu lên: "Cái gì?"

"Một người bạn cùng lớp đại học với tôi đã lâu không liên lạc đã mở một quán bar, rủ tôi ghé qua chơi khi có thời gian."

Lê Vu An lập tức đi đến: "Tôi nghĩ cậu là người duy nhất thích uống rượu, sao chúng ta không cùng đi? Vừa lúc sau khi cậu từ Hải Thị trở về, hai chúng ta cũng không nói chuyện nhiều."

Bùi Ý nghe thấy lời mời uống rượu, hứng thú tức khắc tăng lên.

Cậu ngay lập tức gác lại công việc xét duyệt văn án, nói: "Được, tan làm rồi đi ngay nhé?"

Lê Vu An cong môi: "Không cần phải báo với vị kia nhà cậu hả? Anh ta cho cậu uống rượu sao?"

Bùi Ý nghĩ đến sự "trừng phạt" của Bạc Việt Minh, trong lòng có chút chột dạ, nhưng ngoài miệng không thừa nhận.

"Cùng cậu uống rượu mà thôi, cần gì phải thông báo? Hơn nữa anh ấy ở nhà đều nghe tôi."

Nói xong, cậu còn vứt vấn đề trở về: "Yến Sầm cho cậu đi hả?"

Sau vài tháng hẹn hò, Lê Vu An đề cập đến Yến Sầm không còn như trước nữa, câu trả lời của y cũng mang theo hương vị cậy sủng mà kiêu.

"Anh ấy cũng quản không được tôi."

Bùi Ý nhướng mày: "Lợi hại."

Lê Vu An cười trả lời: "Cũng thế cũng thế, tôi về văn phòng thu dọn một chút, chờ lát nữa đi."

"Được."

Còn năm sáu phút nữa là tan làm, hai người cũng không chủ động về sớm.

Nhưng khi bóng dáng Lê Vu An biến mất, Bùi Ý lập tức cầm điện thoại trên bàn lên, ngoan ngoãn gõ chữ:

"Nhị ca, tối nay em không về nhà ăn tối, em ra ngoài ăn với Lê Vu An, tầm 10 rưỡi em sẽ về nhà, được không?"

Bên ngoài cứng rắn, bên trong thành thật.

...

Chớp mắt một cái đã đến giờ tan làm.

Bùi Ý và Lê Vu An cùng nhau đi đến bãi đậu xe, không đợi bọn họ đến gần chỗ đậu xe của mình, một giọng nói nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai người.

"Triệu tổng! Ông nhìn lại đi, hạng mục của tôi rất có triển vọng!"

"Tôi cần mười phút của ông thôi! Mười phút là đủ rồi! Ông cho tôi một cơ hội đi!"

Bùi Ý và Lê Vu An đồng loạt dừng lại, nhìn về hướng nguồn âm thanh——

Cách đó không xa, Bùi Hoán đã lâu không gặp, mặc một bộ vest rẻ tiền.

Trong tay cậu ta vẫn đang cầm một tập tài liệu, đang trông minh đi theo một ông chủ trung niên ăn mặc xa xỉ, người sau cau mày, như thể chán ghét sự truy đuổi bám riết không tha này.

Hai người bước đến ô tô trị giá trăm vạn.

Ông chủ trung niên không kiên nhẫn mà ném tài liệu Bùi Hoán đưa xuống đất, lùi nửa bước: "Bùi Hoán tiên sinh, tôi đã cho cậu đủ mặt mũi rồi!"

"Tôi không có hứng thú với dự án của cậu, cậu muốn tìm ai cũng được, đừng trì hoãn công việc của tôi!"

Nói xong ông nhanh chóng lên xe đóng sầm cửa lại.

Bùi Hoán bị từ chối, vừa xấu hổ vừa tức giận bất lực đứng yên tại chỗ.

Tài liệu trong tay rơi xuống đất, sau khi ông chủ trung niên khởi động xe, lốp xe cứ như thế cán qua mấy tờ giấy tài liệu không thương tiếc.

"..."

Bùi Ý và Lê Vu An vô tình nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhìn nhau.

Hai người còn chưa kịp hành động, Bùi Hoán đã nhận ra sự hiện diện của bọn họ.

Ánh mắt hai bên chạm nhau giữa không trung, bầu không khí đột nhiên ngưng tụ.

Vẻ mặt Bùi Hoán hơi thay đổi, sỉ nhục trong mắt từng chút hiện ra, nhưng cậu ta rất nhanh nhớ tới cái gì, ba bước đi lên.

Lê Vu An cho rằng Bùi Hoán sẽ làm hại Bùi Ý, không chút nghĩ ngợi mà đứng trước mặt bạn tốt.

"Lê Viên!"

Bùi Ý cũng sợ Bùi Hoán sẽ gây bất lợi cho Lê Vu An trở tay cản lại, thay đổi vị trí của hai người.

Bùi Hoán chỗ nào mà không nhìn ra là hai người họ đang bảo vệ lẫn nhau, đột nhiên dừng lại cách bọn họ nửa mét, ý vị không rõ mà hừ cười một tiếng.

Bùi Ý ánh mắt nheo lại, chủ động lên tiếng: "Đã lâu không gặp."

Bùi Hoán nghe thấy giọng điệu bình thường đến lạ thường của cậu, hít một hơi thật sâu: "Hoá ra từ trước tới giờ cậu luôn ngụy trang!"

Bùi Ý thờ ơ với "lời buộc tội" của cậu ta: "Nếu không có chuyện gì khác, vậy chúng tôi đi trước."

"Từ từ!"

Bùi Hoá vội kêu lên, tiến lên một bước.

Cậu ta như là nghiến răng nghiến lợi, cũng như đang cầu xin: "Cậu có thể đừng để Bạc Việt Minh nhắm vào tôi nữa không! Tôi không còn là Bùi Hoán của nhà họ Bùi nữa, còn có thể gây cản trở gì cho mấy người?"

"..."

Bùi Ý sửng sốt hai giây: "Cái gì?"

Bùi Hoán nén giận: "Đừng ở đây mà giả vờ vô tội, Bạc Việt Minh lợi dụng quyền lực của tập đoàn Bạc thị để gây áp lực cho tôi, hiện tại không có công ty lớn nào ở Đế Kinh tuyển dụng tôi."

Tất cả sơ yếu lý lịch của cậu ta đều như đá chìm đáy biển, không có tin tức.

"Mấy người phải ép tôi nhảy vực, mới bằng lòng tha cho tôi, có phải không?"

Bùi Hoán run rẩy, lại nhìn Lê Vu An: "Còn mày! Mày không chịu quay lại nhà họ Bùi, bọn họ nhận định là tao không cho mày quay về!"

Sự kiện ôm sai con năm đó, cậu ta cũng là người vô tội mà?

Tại sao bây giờ mọi người đều sống một cuộc sống tốt đẹp, mà chỉ có mình cậu ta là người không ngừng vùng vẫy, chật vật!

Bùi Ý cười lạnh: "Bùi Hoán, đừng giả vờ làm người bị hại ở chỗ này lên án với tôi, chính cậu lúc trước làm cái gì, trong lòng cậu không phải không rõ sao."

Gieo gió gặt bão!

"Những năm qua, cậu đều dựa vào Bùi thị thuận buồm xuôi gió, cậu làm gì dựa vào năng lực của mình mà có được? Thân thế đặt sai thì thế nào?"

"Lúc đầu Lê Vu An muốn cứu trò chơi Lê Minh, mà cậu khi nhận được đã muốn bán ngay!"

"Là cậu không đỡ Bùi lão gia tử nên làm ông ấy ngã xuống đất xảy ra chuyện, chính cậu đã cắt đứt nguồn hỗ trợ lớn nhất để có thể ở lại nhà họ Bùi."

"Cậu nói Bạc Việt Minh đang nhắm vào cậu? Tại sao cậu không nói cậu và Bạc Quan Thành liên thủ muốn hãm hại anh ấy?"

"Cậu nói tôi không cho cậu con đường sống. Năm đó cậu nhìn "tôi" vùng vẫy dưới nước, cậu có bao giờ nghĩ đến việc "để lại" một con đường sống cho tôi không?"

Bùi Ý hùng hồn liệt kê hết từng cái từng cái, cũng đủ để Bùi Hoán á khẩu không trả lời được.

Lê Vu An vẫn có thành kiến với Bùi Hoán, rất đúng lúc nói: "Bùi Ý, chúng ta đi thôi."

Bùi Ý dứt khoát gật đầu.

Hai người bủn xỉn không cho Bùi Hoán một ánh mắt, bước nhanh lên xe, nghênh ngang rời đi.

"..."

Bùi Hoán ngơ ngác nhìn chiếc xe màu đen rời đi, trong đầu không ngừng nhớ lại những gì mình đã làm trong nhiều năm qua, hối hận sâu trong lòng cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm sau khi nhìn thấy Bùi Ý và Lê Vu An.

Cậu ta lùi lại hai bước, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Bùi Hoãn vùi đầu vào giữa hai đầu gối, khóc không ra nước mắt.

Trong lúc bàng hoàng, cậu ta luôn cảm thấy cuộc đời mình lẽ ra không nên như thế này, nhưng trong chớp mắt, sự thật lạnh băng đã nói cho cậu ta biết——

Mọi chuyện bây giờ đều là cậu ta gieo gió gặt bão!

...

Xe lái khỏi bãi đậu xe.

Bùi Ý nhìn Bùi Hoán dần dần biến thành chấm nhỏ bên ngoài ô tô: "Tôi nghe nói sau khi cậu ta bán trò chơi Lê Minh thì " không cánh mà bay "? Sao lúc này lại quay về vậy?"

Lê Vu An chỉ chọn những gì mình biết, nói: "Hình như là đi đến tỉnh khác để tạo ra một làn sóng đầu tư, nhưng bị người ta lừa, kết quả mặt mày xám xịt quay trở lại."

"Đúng rồi, không biết cậu ta có đi dự lễ tang của Bùi lão gia tử không?"

Trong hai tháng Bùi Ý ở Hải thị, Bùi lão gia tử lưu lại một hơi tàn, cuối cùng vẫn không thắng nổi bệnh tật qua đời.

Đám người Bùi Như Chương đã tổ chức đám tang đơn giản cho ông ta.

Bùi Ý biết rất rõ tính nết của Bùi Hoán, suy đoán: "Cậu ta có phải muốn bán thảm ở đám tang không? Sau đó nhân cơ hội trở lại nhà họ Bùi?"

Lê Vu An không hiểu Bùi Hoán: "Có thể."

Bùi Ý tự hỏi trả lời: "Nhưng nhìn cậu ta bây giờ, hiển nhiên là không thành công."

Lê Vu An bổ sung thêm: "Nghe đại ca nói An Dương chạy đến đám tang làm ầm ĩ, điều này làm cho Bùi Như Chương càng không hài lòng với Bùi Hoán."

"An Dương?"

"Ừm."

Bây giờ khi nhắc đến người mẹ đã nuôi nấng mình, Lê Vu An đã không còn cảm xúc nào nữa: "Sau khi Bùi Hoán bán trò chơi Lê Minh, tình trạng của bà ấy trở nên tồi tệ hơn."

Còn bị cưỡng chế đưa đến bệnh viện tâm thần.

Tuy nhiên, dưới An Dương vẫn còn một căn nhà đứng tên bà, Bùi Hoán đầu tư thất bại, có thể đã đánh chủ ý lên căn nhà, cho nên lại kéo đối phương về bên mình.

Tình trạng của An Dương lúc tốt lúc xấu, nhưng vào ngày đám tang lại gây ầm ĩ, điều này cũng hủy hoại một tia ân tình cuối cùng của nhà họ Bùi dành cho Bùi Hoán.

Lê Vu An nói xong, thở dài.

Bùi Ý nghiêng đầu nhìn y: "Sao lại thở dài?"

Lê Vu An giải thích: "Chỉ là có chút cảm khái, nếu là một năm rưỡi trước, người ăn mặc bình thường, ăn nói khép nép kéo người đầu tư sẽ là tôi, mà không phải cậu ta."

Là nên nói phong thuỷ lay chuyển, hay là nên nói từng người bọn họ trở về vị trí tương ứng của mình?

Ngay khi ý tưởng này thành hình, bạn tốt đã đưa ra câu trả lời khẳng định.

Bùi Ý nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của y, nói: "Lê Viên, nhìn phía trước xem, đây có phải cuộc sống mà cậu mong muố không?"

"Đúng vậy."

Dù mỗi người sinh ra ở một điểm xuất phát khác nhau, nhưng con đường đi đến tương lai đều phải do chính mình lựa chọn.

...

Bởi vì mới mở quán, nên có rất nhiều ưu đãi đặc biệt, khi cả hai đến quán bar, bên trong đã chật kín khách.

Nhưng cũng may mắn ông chủ rất nhiệt tình, đã sắp trước chỗ ngồi tương đối yên tĩnh ở tầng một cho Lê Vu An và Bùi Ý.

Hai người không trực tiếp uống rượu mà trước tiên gọi xiên nướng nóng hổi giới hạn trong quán bar để lót dạ.

Bùi Ý kể lại những khúc mắc xảy ra ở Hải thị trong hai tháng qua với bạn tốt, mới nhấn mạnh nói: "Cậu bảo người giúp tôi giữ tin tức của Vi Dịch bên kia, chuyện kế tiếp chúng ta không thể có bất kỳ tổn hại nào."

Lê Vu An gật đầu, hỏi điểm mấu chốt khác: "Đúng rồi, cậu có chắc chắn Cố Tiệm Thâm sẽ đến studio của chúng ta không?"

Bùi Ý dựa vào trực giác ước tính: "Chắc chắn 70% đến 80%, cuối năm sẽ có tin tức."

Nếu Cố Tiệm Thâm nói sẽ bỏ trốn, bỏ rơi chủ cũ của mình mà gia nhập studio của bọn họ, Bùi Ý ngược lại có chút không yên tâm khi dùng người

Rượu cuối cùng đã được đưa lên.

Là một trong số ít bạn học đại học mà Lê Vu An vẫn còn liên lạc, ông chủ chủ động đưa thuốc lá cho hai người: "Huynh đệ, cảm ơn hai người đã đến ủng hộ tôi, muốn uống gì thì cứ nói nhé! "

Lê Vu An cười: "Anh Lâm, anh cứ bận trước đi, bọn tôi tự mình uống."

"Được được, các cậu uống đi, chờ lát nữa có thời gian tôi sẽ uống với các cậu vài ly."

Anh Lâm bận tối mày tối mặt, đơn giản chiêu đãi rồi rời đi.

Lê Vu An rót rượu cho Bùi Ý: "Bây giờ tửu lượng cậu thấp tẹt, uống ít thôi? Đừng say đến mức bất tỉnh, kẻo Bạc tổng lại tới làm phiền tôi."

Bùi Ý trả lời: "Rượu là tôi uống, anh ấy tìm cậu làm phiền cái gì?"

Tuy rằng luyện tập lâu như vậy, hai ba ly cậu vẫn say, nhưng tối nay dù thế nào đi nữa cậu cũng muốn thưởng thức một hoặc hai chai.

Dù sao cũng phải say, nhất định phải vui vẻ mới được!

Nghĩ đến đây, Bùi Ý uống một hớp đầu tiên.

Lê Vu An cau mày nhắc nhở: "Cậu được không đó? Kiềm chế đi."

Bùi Ý nói: "Tôi có thể nói không được sao?"

Thật vất vả thoát tầm khống chế của Bạc Việt Minh, bây giờ cậu phải uống cho thỏa thích!

Lê Vu An dở khóc dở cười, chỉ uống với cậu một ly.

Chỉ trong thời gian ngắn, hai người đã uống hết nửa chai whisky.

Khuôn mặt Bùi Ý rất nhanh đỏ lên, vì tò mò mà nghiêng người tới gần, nửa người nằm trên bàn: "Lê Viên, Yến Sầm có tốt với cậu không?"

Lê Vu An ho khan một tiếng: "Có."

Bùi Ý lại hỏi: "Vậy về sau cậu muốn kết hôn với anh ta không?"

"..."

Lê Vu An choáng váng trước suy nghĩ của bạn tốt, chậm nửa nhịp trả lời: "Vẫn còn sớm, tạm thời tôi vẫn chưa cân nhắc đến chuyện này."

Bùi Ý gật đầu với câu trả lời của y, ngay sau đó tự lo cho chính mình: "Tôi! Tôi muốn kết hôn với Bạc Việt Minh!"

Lê Vu An cười nói: "Hai người không phải là phu phu sao?"

"Không, còn chưa phải, cậu nhìn đi ——"

Bùi Ý chậm rãi lắc đầu, giơ bàn tay trống rỗng lên: "Không có nhẫn, không có giấy đăng ký kết hôn, càng, càng không có lễ kết hôn."

Ngày hôm đó trong tiệc mừng thọ của Bạc lão phu nhân, những lời nói của Hạ Phong và những người khác tuy không đả kích đến Bùi Ý nhưng cũng khiến cậu hiểu ra một điều ——

Tình yêu và hôn nhân, cũng phải có phân chia.

Cậu và Bạc Việt Minh chỉ có quan hệ tình yêu hoặc là tầng quan hệ liên hôn, như vậy là chưa đủ.

Bùi Ý chạm vào ngón tay đeo nhẫn của mình, tiết lộ với bạn tốt: "Lê Viên, cậu nói tôi cầu hôn anh ấy, anh ấy có đồng ý không?"

"..."

Lê Vu An kinh ngạc: "Cậu, cậu chủ động cầu hôn?"

Dù biết bạn tốt là người thẳng thắn nhưng y không ngờ trong tình yêu đối phương lại thẳng thắn như vậy.

Bùi Ý nghiêng đầu: "Không được sao?"

Lê Vu An trả lời: "Có chứ, cậu nghĩ kỹ rồi thì làm thôi, tôi ủng hộ cậu."

"Hmm, tôi phải nỗ lực tạo kế hoạch đã."

Bùi Ý nhận được ủng hộ của bạn tốt, vui vẻ uống cạn ly rượu trên tay.

Càng say, uống rượu càng thêm hăng hái.

Lê Vu An vội vàng khuyên nhủ: "Cậu uống chậm thôi?"

Lời tuy thế, nhưng khi nhìn thấy hai điếu thuốc trên bàn còn chưa động tới, y liền xúc động cầm lên: "Cậu có muốn hút mấy điếu không?"

Bùi Ý nghĩ đến trừng phạt của Bạc Việt Minh ở Hải thị mà không có lý do gì, cậu vô thức di chuyển vị trí của mình, rầm rì: "Tôi, tốt nhất không nên hút thuốc nữa."

"Yến Sầm vẫn cho cậu hút thuốc à?"

"..."

Lê Vu An nhớ đến Yến Sầm khuyên y bỏ thuốc lá.

Dù đã nỗ lực trong vài tháng qua nhưng thỉnh thoảng y vẫn sẽ toát ra một chút nghiện thuốc lá.

Bùi Ý nhìn ra manh mối từ im lặng của bạn tốt, trêu ghẹo: "Anh ta không cho cậu hút thuốc phải không? Vừa thấy Yến Sầm là sẽ quản cậu."

Lê Vu An cậy mạnh phản bác: "Kệ anh ấy, là cậu bị Bạc Việt Minh quản không cho uống rượu."

Bùi Ý cũng không nhận: "Không có, trong nhà tôi định đoạt."

Hai người nói xong, nhìn nhau, trong nháy mắt ăn ý giữa bạn tốt được thể hiện rõ ràng——

Một người hút thuốc, một người uống rượu, không ai cản ai.

Hôm nay phóng túng một buổi tối, khẳng định sẽ không bị phát hiện! Cần thiết phải kiêu ngạo một chút!

Bùi Ý lại mở cho mình một chai whisky mới toanh, chưa kịp uống đột nhiên ngẩng đầu thấy Yến Sầm.

Đối phương không biết sao lại tìm tới đây, lúc này nương theo âm thanh quán bar che giấu, đang lặng lẽ đứng sau lưng Lê Vu An.

Bạn tốt không biết gì vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng, thoải mái hút thuốc.

Lê Vu An nhìn thấy Bùi Ý đột nhiên chăm chú nhìn mình, phun ra một làn khói: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

"..."

Bùi Ý lắc đầu, dùng ly rượu để che giấu nụ cười xem kịch vui.

Lê Vu An hoang mang, vừa định hút thêm một hơi nữa, điếu thuốc giữa ngón tay đột nhiên có người rút đi.

"Không phải em nói ăn tối với Bùi Ý sao? Lại còn lừa anh hút thuốc?" Yến Sầm đứng sau hỏi.

"..."

Lê Vu An lập tức sợ tới mức sửng sốt, chột dạ xoay người.

Hiếm khi Bùi Ý nhìn thấy bộ dạng hèn nhát và đáng yêu của bạn tốt, cười vui sướng khi người gặp hoan: "Lê Viên, cậu xong rồi."

Vừa dứt lời, phía sau vang lên một tiếng "hừ" không mặn không nhạt.

Ngay cả trong một môi trường tương đối ồn ào như quán bar, Bùi Ý say rượu theo bản năng nhận ra cái gì đó, cậu thật cẩn thận mà xoay người nhìn ——

Quả nhiên, đối diện với tầm mắt của Bạc Việt Minh.

Trong phút chốc, Bùi Ý không tự chủ được mà ợ một tiếng nhỏ, thầm nghĩ:

Ô.

Mình cũng xong rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play