Nếu có thời gian rảnh rỗi thì sẽ chải hai bím tóc cho Nhuy Tả Nhi, cho dê ăn. Dư thị trở về thấy nhà được dọn sạch như thế thì không nhịn được nói nhỏ: "Tiểu cô nương rất chịu khó."
Sau đó mới mang túi lớn vào nhà. Ngoại trừ thay chăn đệm dụng cụ, Dư thị còn cố ý mua hạt giống của một số loại đồ ăn hàng ngày. Sau khi biết lợi ích của việc trồng rau hẹ sau nhà, Dư thị liền suy xét khoảng đất trống lớn, muốn trồng toàn bộ đồ ăn mà hàng ngày họ ăn. Diệp Gia cũng mặc bà ấy, lần này đi mua đồ, Diệp Gia cố ý mua hai chiếc gương đồng. Một chiếc để cho mình dùng, một chiếc khác thì để ở phòng Dư thị. Dư thị nhận được cái gương thì còn có chút xấu hổ, nói đi nói lại rằng bà ấy cũng không còn ở độ tuổi dùng mấy món đồ này? Mặc dù ngoài miệng nói như thế nhưng bà ấy vẫn không nhịn được nở nụ cười. Có nữ tử nào không thích xinh đẹp? Kể từ khi 14 tuổi thì Dư thị đã cưới, sống hơn nửa đời ở Yên Kinh, rất yêu cái đẹp. Nhưng mà một người yêu thích xinh đẹp như vậy lại phải sống trong hoàn cảnh hiện tại, cả ngày mặc vải thô áo gai đầy bụi đất, nhưng cũng chỉ có thể bình chân như vại. Không thể không nói, tính cách của Dư thị rất kiên cường, người bình thường rất khó sánh được.
Giữa trưa chỉ ăn một bữa đơn giản, mấy người liền bắt đầu sắp xếp nhà cửa.
Lúc dọn dẹp cũng không có gì phiền toái, lúc bọn họ ra ngoài mua đồ thì Diệp ngũ muội đã dọn dẹp trong ngoài nhà một lần. Trong nhà có thể mang theo cái gì thì cũng đã mang theo, nếu thiếu thì có thể lên trấn mua. Mặc dù đi đường có chút xa, nhưng vẫn gần hơn lúc trước ở trong thôn rất nhiều. Bận rộn một lúc thì mới dọn dẹp nhà xong, Diệp Gia còn đặc biệt đốt củi nấu nước lau chiếu rồi phơi ở ngoài sân để nắng hong khô.
Diệp Gia lấy hết xà bông thơm chưa khô vẫn còn được cất ở trong rương ra ngoài, mang ra bên ngoài để phơi nắng. Buổi chiều ngủ một giấc rồi thức dậy, Diệp Gia mới suy nghĩ về cách nuôi sống gia đình. Chắc chắn là không nên tiếp tục làm bánh rau hẹ trứng gà, tháng sáu rau hẹ sẽ già, hương vị không ngon, tất nhiên là sẽ không ngon bằng khi trời lạnh. Thời tiết ngày càng nóng, nóng đến mức người ta không muốn ăn gì cả. Nhưng mà vẫn có thể làm thịt heo hoặc các món nguội, đồ nhậu, chỉ là lợi nhuận không nhiều.
"Hay là tăng giá lên," Dư thị cảm thấy lúc đó Diệp Gia bán ở trấn Lý Bắc với giá thấp: "Cuộc sống của người trên trấn Đông Hương bên này tốt hơn người ở trấn Lý Bắc rất nhiều. Giá cao vẫn có người mua. Hôm nay đi dạo ở trên trấn, ta chỉ thấy có hai cửa hàng bán thịt chín. Không những không ngon mà giá còn rất đắt. Hương vị thịt heo của chỗ chúng ta rất tốt, tất nhiên là có thể bán chạy."
Thời tiết thì ngày càng nóng, tất nhiên đồ nguội sẽ bán rất chạy. Lúc Diệp Gia đi mua đồ thì nàng cũng đi dạo hết trấn Đông Hương, đúng là bán rất ít thịt. Nhưng mà sơ mới đến, còn chưa biết rõ ràng về tình huống và quy củ, Diệp Gia không dám chiếm chỗ dựng quầy hàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT