Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 7


2 tháng

trướctiếp

Tất nhiên không thể thiếu Trương Xuân Phân. Nàng ta mười bảy, ở tuổi này lẽ ra đã sớm nên lấy chồng có con. Nhưng nàng ta được Diệp Trương thị nuông chiều đến mức không coi ai ra gì, cao không được thấp không phải nuôi ở Diệp gia. Chuyện hôn nhân đã kéo tới tuổi này đã cực kì gấp gáp, nhìn thấy Trình Phong mọi thứ đều tốt chẳng phải sẽ thèm khát sao?

Trương Xuân Phân cũng thầm bảy tỏ tình cảm của mình, nhưng Trình Phong không thích nàng ta. Chuyện này đúng lúc Diệp Thanh Hà xảy ra chuyện. Diệp gia vì kiếm tiền mà sứt đầu mẻ trán, Trình Phong lại đi vận chuyển, Trương Xuân Phân giật dây Diệp Trương thị xúi giục Diệp Đồng Sinh đẩy Diệp Gia ra ngoài đổi tiền. Hai người cũng bởi vì chuyện này mà trở mặt.

Diệp Gia lập tức lạnh mặt: "Tẩu tử, tướng công đang bệnh, không đi được."

"Ài, chỉ một lát thôi! Cũng không làm chậm trễ chuyện gì của ngươi." Diệp Trương thị lập tức vội vàng. Cha chồng muốn đuổi Xuân Phân ra khỏi nhà, nếu như Diệp gia không quay về khuyên nhủ, muội tử của nàng ta phải làm sao đây? Muội muội của nàng ta cũng đã mười bảy, đang ở thời điểm quan trọng để làm mai: "Gia nương à, khi ngươi ở nhà tẩu tử đối xử với ngươi không tệ mà? Coi như ngươi nể mặt tẩu tử đi."

Sợ Diệp Gia không về, nàng ta lập tức muốn quỳ xuống Diệp Gia.

Diệp Gia sao có thể để nàng ta quỳ? Tất nhiên là kéo lên.

Diệp Trương thị nhân cơ hội bật khóc: "Tẩu tử của nhà mẹ ta không phải người tốt, nếu như Xuân Phân bị trả về, không chừng sẽ bị nàng ta bán đi. Không sống được ngày nào tốt lành. Hai ngươi trước kia rất thân thiết, tỷ muội nhiều năm như thế, ngươi thật sự nhẫn tâm để nàng thành lão cô nương sao?"

"Gia nương, nàng phạm sai lầm, ta đã đánh cũng đã mắng. Xuân Phân đã thật sự biết sai..."

Diệp Trương thị nói chuyện thích dùng tay, sức lực của nàng ta lại lớn, kéo cho Diệp Gia đứng không vững. Thực sự bị kéo cho hết cách, chỉ có thể đồng ý qua loa, đuổi người đi. Diệp Trương thị thấy nàng đồng ý, trong lòng tràn ngập vui vẻ rời đi.

Diệp Gia quay đầu trở về phòng, người trên giường đã tỉnh.

Bốn mắt nhìn nhau, dây cột tóc của người kia bị rơi ra, tóc đen rủ xuống vai, yên tĩnh ngồi dựa vào tường.

Một đôi mắt phượng trầm tĩnh âm u như chứa đựng tinh hà vạn dặm. Vài sợi tóc mai rủ xuống, gầy go nhưng khó che đi đường nét vượt trội. Đẹp như tranh vẽ. Áo quần rách rưới cũng không ngăn được khí độ cao sang thanh quý, đôi mắt khép nửa, mi mắt như lông quạ che khuất đôi mắt. Ngọn đèn trong phòng mờ ảo, gió thổi qua chập chờn lắc lư. Ánh sáng lờ mờ giống như quan tâm lưu luyến lướt trên người hắn.

Diệp Gia sớm biết Chu Cảnh Sâm tuấn tú, dù sao nữ chính Mã Lệ Tô cũng không thắng được bạch nguyệt quang, nhưng nhìn thấy vẫn rất rung động. Hồi lâu, cảm thấy mép váy bị người ta nhẹ nhàng kéo hai lần.

Cúi đầu nhìn xuống, Nhuy Tả Nhi chỉ chỉ chiếc khăn vải rơi xuống đất: "Rơi mất, tam thúc lau."

Nguy Tả Nhi có lẽ vì không đủ dinh dưỡng nên chậm lớn, nói chuyện cũng nói từng chữ từng chữ. Nhưng mà Diệp Gia vẫn nghe hiểu. Nàng vội vàng tập trung suy nghĩ, đi tới nhặt chiếc khăn vải lên ném vào trong chậu. Rồi mới đưa tay sờ trán nam nhân.

Đã hạ sốt.

Nam nhân trẻ tuổi không nhúc nhích, tầm mắt buông thỏng, vẻ mặt lạnh nhạt lại sạch sẽ, những ngón tay gầy gò đặt lên tấm chăn vải thô còn trắng hơn cả tuyết. không nói một lời để mặc nàng sờ lên trán.

"Vẫn còn hơi sốt." Diệp Gia nén lại sự kinh ngạc, vô cùng tỉnh táo nói: "Nhuy Tả Nhi, đến sau bếp hỏi tổ mẫu một chút. Đã nấu xong nước nóng chưa? Nếu đã nấu xong, gọi tổ mẫu múc chén cháo bưng tới đây."

Mặc dù Nhuy Tả Nhi không nói rõ ràng, nhưng nghe hiểu. gật gật đầu, nện bước chân nhỏ ngắn đi ra ngoài.

Diệp Gia nhìn người trên giường một chút. Người kia yên lặng, giống như đang trầm tư. Thế là nàng bưng chậu ra ngoài đổ nước, lại thay nước lạnh sạch sẽ vào chậu đi vào nhà. Nam nhân đã nằm xuống.

Khi trong phòng chỉ còn hai người, Diệp Gia bất ngờ có chút khó chịu. lại liếc mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi không biết đang suy nghĩ gì, không biết nên nói gì để phá vỡ sự yên tĩnh. Đúng lúc này Dư thị mang theo một thùng nước nóng tiến đến. Diệp Gia dứt khoát múc nước nóng đổ vào trong chậu. Trên người có vết thương phải giữ sạch sẽ, nếu không thời tiết nóng lên, bị thối thì vết thương có thể sẽ thối rửa.

Thay nước nóng xong, Diệp Gia lại thấy khó xử.

Lúc trước người này hôn mê, ai lau người cho cũng được. Bây giờ đã tỉnh, đối diện với khuôn mặt và đôi mắt này. Diệp Gia làm sao còn có thể hạ thủ cởi y phục cho hắn được? Nàng đang do dự có nên gọi Dư thị đến lau không. Ngẩng đầu, ánh mắt Dư thị lóe lên, quay đầu bước đi.

Vừa đi vừa nói thầm Doãn An đã vài ngày không ăn gì chắc là đã đói bụng, bà ấy đến bếp bưng chén cháo tới.

Rõ ràng bước chân không lớn, vậy mà lại chạy rất nhanh. Diệp Gia nghiêng đầu sang chỗ khác, phát hiện ánh mắt của nam nhân đã nằm xuống đi theo bóng lưng của Dư thị, nhìn cánh cửa đung đưa. Nhìn kỹ lại thì hắn đã nhắm mắt. ... Thôi, người ta cũng không thèm để ý, nàng còn sĩ diện làm gì.

Nghiêm mặt gỗ cởi thắt lưng của hắn. Diệp Gia thấm ướt khăn vải ở trong nước ấm, vắt khô một nửa, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác lau cho hắn.

Khi khăn ướt đụng phải phần bụng hướng xuống của hắn, bị một cái tay đè lại.

Người đã nhắm mắt mở mắt ra, tiếng nói khàn khàn nhẹ nhàng chậm chạp giống như không chắc chắn lắm hỏi một tiếng: "Ngươi là... Diệp thị?"

Diệp Gia cảm thấy câu hỏi này của hắn rất quái lạ, nhưng nghĩ lại. Khi hai người thành hôn người này vẫn còn phục dịch ở tây trận, ngày đó nguyên chủ cũng chỉ bái đường với gà trống lớn. Hắn không nhận ra cũng không kỳ quái, thế là gật gật đầu: "Là ta. Diệp Gia."

Ánh mắt người kia dừng trên mặt của nàng, không biết đang nhìn gì, ánh mắt yếu ớt nặng nề. Cuối cùng hắn không nói gì hết, hai mắt nhắm nghiền.

Diệp Gia mặc y phục sạch sẽ cho hắn xong rồi đi ra ngoài. Dư thị cho Chu Cảnh Sâm ăn nửa bát cháo ngô, Trở ra, người kia đã ngủ. Diệp Gia đang ở bếp sau, nghe bà ấy nói xong gật gật đầu, thả sủi cảo chưa nấu xong vào trong nồi nấu.

Lúc này sắc trời đã tối, ánh sáng mờ ảo lộ ra sương mù mông lung bốn phía. Diệp Gia lất thịt thừa vào giữa trưa ra, băm nhuyễn. Cho một ít hành gừng vào nhân thịt làm thành bánh nhân thịt, lấy một chiếc nồi đất đặt lên bếp đun sôi.

Khi đang bận rộn, có người ngửi thấy mùi nên đứng ở ngoài cửa gọi. Người này không phải người ngoài, chính là mẹ của Tiền Du làm việc ở khuê phòng trên trấn cùng với Dư thị. Nhà mẹ đẻ họ Lưu, người trong thôn đều gọi bà ta là Lưu đại nương. Lúc này tới là đến nói với Dư thị, ngày mai sẽ không được phát tiền lương nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp