Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 33


2 tháng

trướctiếp

Nhà bọn hắn nuôi dê cũng coi như biết cách nuôi, ngoài ra, trong thị trấn có một cửa hàng bán thịt muốn lấy, nếu không bán được thì tự nuôi ở nhà. Diệp Gia không hỏi nàng ta cũng không nói, chỉ hỏi Diệp Gia muốn lấy trứng gà khi nào, nói nhà mình đã cất được vài giỏ lớn. Không chỉ có trứng gà, mà còn có trứng ngỗng và trứng vịt.

Nghe thấy có trứng vịt, Diệp Gia có hứng thú. Nhờ có sở thích ăn uống từ kiếp trước, nàng cũng biết ngâm trứng vịt muối. Hơn nữa nàng còn có thể làm trứng lòng đào.

Thời đại này thật ra trứng vịt không bán chạy bằng trứng gà, chủ yếu là vì trứng vịt có mùi tanh, không ăn ngon bằng trứng gà. Mặc dù lớn hơn so với trứng gà, nhưng thật ra không có nhiều người ăn, cũng không bán được. Diệp Gia do dự một lát, thăm dò nói muốn mua một văn tiền hai cái.

Ai biết vừa nói xong, đôi mắt phụ nhân xung quanh đều sáng lên.

Ai cũng biết trứng vịt không dễ bán, thông thường ai có trứng vịt sẽ chiên lên và ăn. Quách Hưng gia chỉ hỏi thăm thôi, nhưng ai biết Diệp Giai thật lòng muốn mua? Tuy rằng giá đưa ra quả thực không cao, đồ ăn cũng chỉ để ăn, nhưng bán đi thì lại có tiền thật! Lập tức, có người khác xen vào, nói trước Quách Hưng gia là nhà mình cũng có rất nhiều trứng vịt. Hỏi Diệp Giai giá bao nhiêu?

Diệp Giai chỉ muốn làm mấy quả trứng vịt muối cho nhà mình ăn, đương nhiên không muốn nhiều: "Một trăm cái."

Nghe nàng nói như thế, chẳng phải ai cũng muốn giành sao?

Những phụ nhân nông thôn này không quan tâm đến việc tranh giành xấu hổ, những nhà có nhiều trẻ em có bảy hoặc tám miệng ăn. Tiền giật ra là sinh mệnh, ai quan tâm chút xấu hổ này. Lập tức từng người một kéo Diệp Gia lại và nói rằng khoảng một trăm quả trứng vịt này cả nhà các nàng có thể bao trọn. Diệp Gia bị làm ồn đến mức đầu óc đau nhức, nói thẳng ai có có trứng đưa trứng đến sân Chu gia. Trứng gà cần trăm quả trứng vịt cũng vậy.

Nói xong không quan tâm các nàng nói trứng nhà tốt trứng nhà ai không tốt, quay đầu bước đi.

Nàng vừa đi, các phụ nhân lập tức giải tán, tất cả đều về phía gom trứng. Diệp Gia tản bộ một vòng ở trong thôn, đi sạo đến sau núi.

Sau tháng tư, ngọn núi đã xanh tốt. Lá nảy mầm, cỏ và cây mọc lên. Nhiều trẻ em trong làng chăn thả gia súc và dê trên sườn núi. Diệp Gia đi lên núi, phát hiện một số hang động được rào lại bởi cỏ và cây cối ở ngọn núi phía sau. Hang động sạch sẽ, và có dấu vết của một số hoạt động của người dân. Nàng đang thắc mắc trong lòng, quay đầu lại nhìn thấy rất nhiều rau dại mọc lên từ trên cỏ. Và rất nhiều hành lá dại.

Hành lá dại, thứ này ăn rất thơm. Diệp Gia thuận tay nhổ, nhổ rất nhiều, ôm một ôm nhỏ về nhà.

Trở lại Chu gia, trong sân đã có rất nhiều thiếu phụ chờ sẵn. Dư thị bị người vây quanh mồm năm miệng mười. Dư thị nghe đại khái, nhẹ giọng thì thầm gì đó bảo những người này bình tĩnh lại. Đừng thấy bà ấy tính tình yếu đuối, nhưng nàng ấy có một cách tốt để đối phó với những điều này nhưng lại khá giỏi trong việc giải quyết những việc này.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Gia quay về, lập tức dùng ánh mắt hỏi nàng. Diệp Gia gật gật đầu, Dư thị lại mỉm cười nói chuyện với mọi người.

Diệp Gia ôm một bó lớn hành lá dại vào trong bếp, nghĩ lại, lấy một bó nhỏ ra định nuôi.

Trong tương lai muốn nấu ăn ở nhà cũng không cần phải mua hành lá bên ngoài, trồng chúng trên mảnh đất ở sân sau, trong nhà muốn ăn ra cắt một nắm là được. Nhuy Tả Nhi đang đùa gà trong sân, không biết nàng bé học được từ ai. Mỗi ngày có một cái xẻng nhỏ để đào trong đất, đào được rất nhiều giun đất để cho gà ăn. Những con gà này ăn ngô không lớn nhanh bằng khi ăn giun đất, chúng được nàng bé cho ăn đến béo mập.

"Thẩm nương, ăn ngon!" Tiểu nàng nương bây giờ vừa trắng vừa mềm, vô cùng xinh đẹp. Dù trên mặt dính bùn vẫn đáng yêu xinh đẹp, trông mong chớp mắt to ở cạnh cửa, cầm một vật nhỏ chạy tới cho Diệp Gia xem: "Xem! Của A Hoa!"

A Hoa là con có màu sắc sặc sỡ nhất trong bốn con gà, nó rất hung dữ và mổ bất cứ ai đến gần.

Diệp Gia ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong tay đứa nhỏ đang có một quả trứng tròn. Nàng bé cẩn thận cầm nó đưa tới, Diệp Gia sờ sờ, nó vẫn còn nóng. Chắc là mới đẻ chưa được bao lâu. Trời! Gà trong nhà cũng bắt đầu đẻ trứng rồi sao? Diệp Gia chạy ra ngoài, ngồi xổm bên cạnh chuồng gà nhìn vào bên trong. Kết quả bị một con gà hoa lớn mổ vào đầu dữ dội.

Chu Cảnh Sâm mỉm cười nhìn con gà và người đánh nhau bên cạnh chuồng gà, cho đến khi Diệp Gia bị con gà mổ cho bỏ chạy. Hắn chỉ cười toe toét như nở hoa. Ngay khi Diệp Giai quay đầu lại, thấy hắn đang cười, đột nhiên nổi giận không chỗ phát tiết: "Chàng cười cái gì?"

"Bình thường không cho ăn, bọn chúng tất nhiên không nhận ra nàng." Chu Cảnh Sâm thu lại nụ cười trên môi.

Đương nhiên Diệp Gia biết. Gia cầm và gia súc những thứ này có dung tích não nhỏ, những người thường không cho chúng ăn tất nhiên không nhận ra. Diệp Gia chưa kịp nghĩ tới nhưng Nhuy Tả Nhi đột nhiên cầm một quả trứng đi tới làm nàng ngạc nhiên. Chỉ muốn xem trong chuồng gà có trứng không. Dù sao nàng cũng đã mua bốn con gà mái trong một thời gian dài, một con đẻ trứng thì những con khác cũng nên đẻ trứng. Ai biết gà có thể dữ tợn như vậy!

"Nàng không cắt cánh!" Chu Cảnh Sâm bị Diệp Gia trừng cũng không thèm để ý, khóe miệng cong cong nói: "Không chừng ngày nào đó nó còn bay lên mổ nàng."

Diệp Gia: ". ."

Gà biết bay sao? Diệp Gia không biết. Nhưng không thể không nói, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của Chu Cảnh Sâm đúng là rất hả hê.

Nghĩ lại thì đúng là thế, gia cầm như gà cũng là loài chim có cánh. Có cánh là có thể bay, kiếp trước gà ở trại gà trên núi đều bay khắp nơi. Trước đây nàng chưa bao giờ nuôi gà nên không hiểu. Bây giờ được thức tỉnh, tất nhiên ngay lập tức học được bài học.

Vỗ vỗ lông gà trên đầu, nàng quay đầu đi vào nhà tìm kéo.

Dư thị đối phó với nhóm người quay đầu lại thì thấy nhi tử vẫn đang đứng bên cửa sổ mà không biết đang nhìn cái gì, hơi động lòng. Từ sau khi nhi tử tỉnh lại, rất ít lần biểu hiện thoải mái như vậy, hầu hết toàn là tràn ngập đắng cay hận thù. Mặc dù không biết bên này đang xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng bà ấy vẫn xem như cưới đúng nàng vợ trẻ rồi. Nếu có thêm một chủ nhà trong gia đình, cuộc sống tốt đẹp tất nhiên sẽ mỉm cười.

Nghĩ đến đây, bà ấy không nhịn được bước tới, lại nhắc tới chuyện Chu Cảnh Sâm chuyển tới tây phòng.

Lần này Chu Cảnh Sâm không phản đối, chỉ rũ mắt xuống suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói: "Vẫn chưa đến lúc."

Dư thị không hiểu, cái gì gọi là vẫn chưa đến lúc?

Cau mày suy nghĩ một lát, bà ấy lại thở dài. Sau ba năm lưu đày, gia đình già trẻ đã chết bảy tám phần trên đường, nhắc đến, Cảnh Vương treo cổ tự tử trên đường đến nay còn chưa đủ ba năm. Nghĩ đến đây, tâm trạng nhẹ nhàng hơn của nà ấy đột nhiên lại chìm xuống. Nhưng con người không thể sống lại từ cái chết, sống thì vẫn phải sống. Thế là mang theo hai giỏ trứng lớn và trứng vịt đến phòng bếp tìm Diệp gia.

Diệp Gia tìm được một cái kéo, đi đến đông phòng kéo Chu Cảnh Sâm ra, hai người đứng trước chuồng gà, Diệp Gia nhét kéo vào tay hắn: "Chàng cắt đi!"

Chu Cảnh Sâm cầm kéo, không khỏi nheo mắt nhìn nàng.

Diệp Gia nhướng hàng lông mày xinh đẹp, nói với hắn đầy ngay thẳng: "Làm gì vậy? Đại nam nhân như chàng cắt cánh gà cũng không dám sao!"

Một nụ cười dần dần tích tụ trong mắt Chu Cảnh Sâm, hắn suy nghĩ một lúc như đang xấu hổ. Sau đó gật đầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp