Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 31


2 tháng

trướctiếp

Đại tẩu của Diệp Gia chạy đến mấy lần. Nhiều lần đều không phải là nhận lỗi xin lỗi, ngược lại còn đến muốn Diệp Gia giúp biện hộ cho muội tử nhà nàng ta.

Đến lần này, Diệp gia ở trong đầu Dư thị đã không có ấn tượng tốt: "Này này này, muốn làm cái gì vậy hả? Không nói gì hết vừa đến là kéo người đi, làm gì có chuyện như thế?"

Dư thị đi chậm, bà ấy đuổi tới cổng thôn che ngực thở dốc, hai người kia đã đi ra ngoài rất xa.

"Nương quay về đi." Chu Cảnh Sâm chẳng biết đuổi theo lúc nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người đi xa: "Ta đi xem thử."

Dư thị nghe xong vội vàng gật đầu, bảo hắn đi mau.

Diệp Gia bị Diệp Trương thị kéo tới chợ ngói trên trấn. Nhắc tới cũng đúng là khiến cho người ta bội phục, người khác mở quầy hàng từ sáng cho tới trưa đã là đỉnh cao, Trương gia này lại bày cả một ngày. Giống như sợ buổi sáng nộp mười văn không đáng giá, cả ngày đều bán bánh.

Cũng phải nói, mặc dù bánh nhà hắn ta làm không ngon nhưng rẻ. Bánh củ cải bán cả một ngày, kiếm được lời trên mặt toàn là ý cười. Nhưng mà lúc này cũng cười không nổi. Đằng trước quầy hàng có một đám người vây quanh, Diệp Gia bị Diệp Trương thị kéo vào trong đám người. Thì thấy Trương Xuân Phân bị xé y phục thành từng mảnh co quắp khóc ló trên mặt đất, bên cạnh một đám người chỉ trỏ, huynh tẩu Trương gia đứng ở bên cạnh như hồ lồ miệng cưa không nói lời nào.

Diệp Gia vừa đi vào, nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú ở đối diện.

Thiếu niên kia mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn, ăn mặc gọn gàng, bên hông còn mang đoản đao. Chất liệu y phục tốt hơn những người bụi bẩn ở xung quanh gấp mấy lần, một đám người trẻ tuổi có cách ăn mặc giống như hắn ta vây quanh, trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau dáng vẻ đúng là có mấy phần dọa người. Nhưng mà thiếu niên kia vừa nhìn thấy Diệp Gia, đôi mắt lập tức sáng lên.

Hắn ta vừa định đi tới, nhưng nhìn xung quanh một vòng thì đứng im tại chỗ. Cách tỷ muội Trương Xuân Phân xa xa nhìn nàng.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Diệp Gia không mù, dáng vẻ của thiếu niên kia không cần phải nói, chắc chắn là Trình nhị.

Vừa mới hỏi, bên cạnh tự nhiên có người biết chuyện giải thích. Hóa ra lại là Trương Xuân Phân tự mình gây chuyện.

Kể cũng đáng đời, Trương Xuân Phân gần đây ăn mặc xinh đẹp đi dạo trên trấn.

Cách ăn mặc của nàng nương gia vốn cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng không biết làm sao lại bị kẻ thù ngày xưa nhìn thấy. Tính cách đáng ghét của Trương Xuân Phân không phải một người hai người thấy vậy, Diệp Gia trang có rất nhiều nàng nương không hợp với nàng ta. Nhiều người sinh lòng ghen ghét, nghĩ Trương Xuân Phân ngày xưa trộm y phục đồ trang sức của Diệp Gia, quay đầu bẩm báo chuyện này cho Trình tiểu nhị gia.

Người được gọi là tiểu nhị gia của Trình gia thật ra chính là Trình Phong. Từ nhỏ đã kiêu ngạo, bình thường chưa từng qua lại với nàng nương trên trấn trong thôn. Người duy nhất hắn ta để mắt tới cũng chỉ có một mình Diệp tam. Hắn ta đã duyệt Diệp tam, khi vận chuyển còn vui vẻ tìm vài thứ tốt để tặng cho nàng nương người ta để lấy lòng nàng. Kết quả hắn ta hao tâm tốn sức mất công tặng đồ lại bị một người kỳ lạ ăn trộm, còn chủ nhân thì ăn mặc rách nát mỗi ngày, là ai cũng sẽ không chịu nổi.

Trình tiểu nhị gia là người nóng tính, làm việc cũng cực kì tàn nhẫn. Cũng không biết người kia ghé lỗ tai nói gì với hắn ta, chọc cho tiểu nhị gia tìm tới cửa. Cho dù Trương Xuân phân là nàng nương gia cũng dứt khoát thô bạo.

Sự việc bị bại lộ, người bên cạnh chỉ trích, có phụ nhân kia còn nói thẳng nàng nương không cần mặt mũi như thế này thì ai dám lấy? Dù nhà nàng có cho nàng cũng không muốn cưới.

Trương Xuân Phân nghe thấy vậy, khuôn mặt chữ điền vừa đỏ vừa tím, khóc đến mức mắt sưng như quả hạch đào.

Diệp Trương thị đau lòng, lau nước mắt ngồi xuống đất khóc: "... Không phải chỉ mặc mấy món y phục của nàng lấy chút đồ trang sức của nàng thôi sao. Trình nhị gia cũng quá hẹp hòi, vậy mà sai người lột y phục của muội tử đáng thương này của ta ở bên đường!"

"Muội tử của ta mới bao nhiêu tuổi, mười bảy tuổi! Hoàng hoa đại khuê nữ còn chưa xuất giá!" Giọng nói của Diệp Trương thị này cực kì chua, khóc lóc cũng làm cho người ta nhức đầu: "Các ngươi nhìn xem đây là chuyện con người làm được sao? Lột y phục của đại nàng nương người ta bên đường như vậy là chuyện mà con người làm được sao? Thân thể của Xuân Phân ta bị người khác nhìn thấy, từ nay về sau làm sao còn có thể nói với gia đình chồng?"

Trình Phong kia nhướng mày, ngay lập tức nổi giận: "Lão tử hôm nay không chỉ lột y phục của nàng ta, còn muốn mạng của nàng ta!"

Nói xong, hắn ta sai người kéo Trương Xuân Phân lên muốn ném xuống sông ở lối vào thị trấn.

Trương Xuân Phân ngày thường tính tình rất ngang ngược kêu gào giống như heo bị mổ.

"..." Diệp Gia nhìn thấy cảnh này đã hiểu đã sơ sơ. Trình nhị này vừa lột y phục vừa ném xuống nước, rõ ràng là đã có người nói cho Trình nhị biết chuyện nàng bị Trương Xuân Phân đẩy xuống nước. Thiếu niên này làm như vậy là đang báo thù giúp nàng?

Diệp Gia núp ở bên cạnh đám người, còn chưa làm gì đã bị Diệp Trương bị kéo ra: "Gia nương, Gia nương muội mau tới nói một chút với Trình nhị đi! Trước kia muội chơi thân với Trình nhị, muội đến nói chắc chắn hắn sẽ nghe... Tháng tư nước rất lạnh, một nàng nương gia không biết bơi như nàng rơi xuống nước sẽ chìm mất. Dù sao muội cũng lớn lên với nàng, tỷ muội nhiều năm như thế, muội mau cứu Xuân Phân đi!"

Diệp Gia khuyên cái rắm! Trương Xuân Phân làm được thì phải chịu được. Nàng không được lợi gì, còn phải dọn dẹp chuyện xấu của người khác: "Xin lỗi tẩu tử, huynh đệ tẩu còn đứng ở bên cạnh không làm gì, hay là tẩu tử đến tìm huynh đệ nhà mình thử xem? Ta thấy huynh đệ Trương gia người nào người nấy cao lớn, ba bốn trăm cân củ cải gánh khoảng mười dặm đường cũng không mệt. Bọn hắn còn không bảo vệ được, thân thể bé nhỏ như ta càng không thể bảo vệ được."

Nói chuyện như thế, mọi người nhìn về phía quầy hàng bên kia. Huynh đệ Trương gia bị bà nương của hắn ta cản lại.

Diệp Trương thị nhìn thấy cảnh này xấu hổ muốn chửi ầm lên, nhưng mắng trên đường sẽ làm mất mặt huynh đệ nàng ta. Diệp Trương thị nhẫn nhịn cơn giận trong đầu. Tức giận huynh đệ nhà mình không được việc. Vừa lo lắng Trương Xuân Phân bị người ta ném xuống nước.

Lập tức sắc mặt vừa xanh vừa tím, tức giận lên không để ý gì ra vẻ: "Muội đừng ép buộc ta! Huynh đệ kia của ta vốn sống theo sắc mặt của bà nương, hai đệ muội kia của ta đều lòng dạ hiểm độc, nếu không ta có thể chạy đi xa như vậy đến Chu gia tìm muội sao? Đây là vì hết cách! Ta chạy đi tìm ngươi như vậy, chuyện đã đến nước này muội còn một mực từ chối? Trái tim của muội làm sao lại cứng như thế?"

Diệp Gia bị nàng ta mắng thì không hiểu nổi? Huynh đệ ruột của nàng ta cũng không tới giúp, một người ngoài như nàng không giúp đỡ thì chính là lòng dạ sắt đá?

Chết cười. Diệp Gia chớp chớp mắt nghĩ thầm, hôm nay nàng cứ lòng dạ sắt đá như thế đấy? Nàng không đi.

Nhưng Diệp Trương thị đâu có dễ dàng buông tha cho nàng, thấy nàng khó chơi lập tức bốc hỏa. Nghĩ ngươi không dễ dàng với ta thì ta cũng sẽ không dễ dàng với ngươi. Há miệng bắt đầu chỉ trích Diệp Gia và Trình nhị có tư tình, nói thẳng những việc Trình nhị đang làm bây giờ chính là đang báo thù cho Diệp Gia.

"Diệp Gia trang và Vương Gia thôn có ai không biết ngươi và Trình nhị ngoại tình? Diệp Gia ngươi tưởng ai cũng ngu sao? Đừng có không thừa nhận! Lúc trước tướng công của ngươi còn đang lao dịch ở tây trận ngươi suốt ngày chỉ chạy lên trấn."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp