Thanh Nhi không thể ngồi yên được nữa, cô đứng dậy và bước ra khỏi cửa.

"Chị Sườn Xám," Long Nữ xem ra là bị dọa sợ không ít, cô ấy sẽ không bao giờ dám để chính mình một người ở lại trong phòng, cô là ngàn vạn lần cũng không dám, "Chị muốn đi đâu vậy?"

Cô lập tức nhảy ra khỏi giường, cũng không đi giày, chỉ đứng trên nền bê tông lạnh lẽo với đôi chân trần.

Nhìn Thanh Nhi với ánh mắt thập phần đáng thương.

“Chị đi hỏi những người khác một chút có phát hiện ra cái gì bất thường hay không.

” Cô giả vờ an ủi Long Nữ, “Em yên tâm đi, chị đi hỏi rõ ràng xong rồi sẽ ngay lập tức quay trở lại phòng.



Long Nữ dường như cũng sợ hành lang tĩnh lặng và tối tăm u ám này, nên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy chị đi rồi quay lại nhanh, một mình em rất sợ hãi a.

"

"Được, chị hứa với em.

"

Thanh Nhi hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở cửa ra, nhưng chỉ là một khe hở rất rất nhỏ.

Hành lang thập phần yên tĩnh, nếu không phải biết rõ ràng những phòng bên cạnh đều có người ở thì nàng còn tưởng rằng ở đây chỉ có hai người phụ nữ là mình cùng Long Nữ.

Sau khi nhận thấy không có gì bất thường, cô bước ra khỏi cửa rồi quay người nhanh chóng đóng cửa lại.

Đúng vậy, cô căn bản không có một chút ý định quay trở về nào.

Không chỉ vậy, cô còn để lại một khe hở nhỏ trên cửa phòng 407.

Một là để cô có thể rút lui ngay lập tức nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm.

Thứ hai, ngay cả khi cô an toàn và được cho vào bên trong các phòng khác, thì dựa trên cánh cửa phòng 407 không hề được đóng chặt chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tốt nhất cho cuộc tấn công của bọn quỷ.

Bây giờ cô đã hiểu ra rõ ràng, mục tiêu muốn đi tới của cô ấy là phòng 404.

Những người trong phòng 405 đã nghe thấy âm thanh ma sát quỷ dị, bất kể âm thanh ma sát đến tột cùng là đại diện cho điều gì, cô cũng không muốn phải mạo hiểm.

Đặc biệt là hai gã ở bên trong trông cũng không giống người tốt cho lắm.

Thanh Nhi có hiểu biết rộng rãi và đã qua cái tuổi đánh giá con người qua vẻ bề ngoài từ lâu, vì vậy sự đạo đức giả của Bạch Tử đều trở nên không có tác dụng gì đối với cô.

Trong Mộng Giới không phải là không có người tốt tồn tại, chỉ là bọn họ sẽ chết nhanh hơn một chút, thống khổ hơn một chút mà thôi.

Còn lý do bỏ qua phòng 406 là vì phòng đó có quá nhiều người mới.

Quá nhiều người mới có nghĩa là có nhiều yếu tố không chắc chắn, mà chỉ cần một sơ suất thôi thì sẽ có thể dẫn đến tai họa ngập đầu cho chính bản thân mình.

Cô ấy không thích tân thủ, giống như hầu hết các người chơi lâu năm.

Về phần Giang Thành và Bàng Tử, cô tương đối xem trọng họ, đặc biệt là Giang Thành.

Hắn nhìn có chút ngơ ngác, còn có chút sững sờ.

Nói thật, cô một chút cũng không hiểu người đàn ông này.

Không phải trong Mộng Giới cô chưa từng gặp qua những kẻ ngu xuẩn, nhưng là hiếm thấy được người có thể sống thoải mái giống như Giang Thành, nhất là hắn còn không phải là tân thủ.

Nhiều lần làm nhiệm vụ ác mộng đã dạy cho cô một sự thật: Nơi này ngọa hổ tàng long, ở đây có rất nhiều người giả heo ăn thịt hổ.

Khoảng cách giữa hai căn phòng cũng không xa, nhưng cô vẫn luôn chú ý đi thật cẩn thận từng bước từng bước, giống như sợ gây ra tiếng động quá lớn thì sẽ quấy rầy thứ gì đó đang ngủ say ở trong bóng tối.

Cô vẫn luôn bảo trì sự cảnh giác trên đường đi, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn không hề thả lỏng.

Gần.

Gần hơn.

Cô lặng lẽ nhìn cánh cửa cách đó không xa, suy nghĩ ra lý do nào đó để lừa bọn họ mở cửa, sau đó trộn lẫn qua đêm nay.

Người bên trong cũng không ngu, tự nhiên không thể nói cho bọn họ biết người trong phòng của mình nghe được tiếng ma sát, nếu không, người nào lại đi mở cửa cho mình.

Cô dừng lại, lo lắng suy nghĩ.

Hả? Cô chợt sửng sốt, trời đã khuya, đèn trong hành lang đã tắt từ lâu, làm sao cô có thể nhìn rõ mọi thứ như vậy?

Cô quay đầu nhìn xung quanh, rất nhanh đã tìm được nơi ánh sáng phát ra.

Nó phát ra từ một cánh cửa đang hé mở ở cách đó không xa, cánh cửa đó có một khe hở nhỏ xíu và có ánh sáng lọt ra ngoài từ khe hở.

Đồng tử của cô đột nhiên run lên một chút, sau đó mắt cô hơi ngước lên cho đến khi nhìn rõ số phòng trên đó.

407.

407! ! !

Cô rùng mình kịch liệt, trong lòng như có một quả bom băng nổ tung.

Làm thế nào nó có thể là 407?

Chính là gian phòng của cô.

Cô vừa ra khỏi phòng 407, và! Cô nhanh chóng quay đầu nhìn lại, mọi thứ phía sau cô ấy đều bị bao phủ bởi bóng tối, giống như là được bao phủ bởi một màn sương mù không thể xuyên thủng.

Căn phòng 407 cô vừa rời đi đã biến mất…

Quả nhiên!

Chỉ những ai không nghe thấy tiếng ma sát mới là mục tiêu của quỷ!

Con quỷ sẽ xuống tay tấn công cô!.

.

Nỗi sợ hãi tột đỉnh dường như càng k1ch thích khát vọng sống sót của Thanh Nhi gấp mười lần, cô biết rằng còn chưa tới giây phút cuối cùng thì cô vẫn còn một chút cơ hội sống sót.

Nếu được xử lý đúng cách, cô còn có cơ hội sống sót.

Điều cấp bách nhất cô cần phải làm ngay lập tức là xác định xem đó có phải là phòng 407 thật hay không, hay nói chính xác hơn là ở bên trong đó đang đợi cô hiện tại đến tột cùng là Long Nữ, hay là quỷ?

Khả năng của quỷ không thể được giải thích bằng khoa học hoặc thậm chí logic cơ bản.

Vì vậy, phòng 407 trước mặt cô rất có thể không phải là phòng 407 thực sự.

Đó cũng là con đường sống duy nhất của cô.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh cược một lần.

Có lẽ lệ quỷ chỉ muốn cô nghĩ rằng đây không phải là phòng 407 thực sự, từ đó bỏ lỡ đi cơ hội sống sót duy nhất này.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này cô lập tức chạy hướng về phía phòng 407, khi cô ấy di chuyển thì những nơi sau lưng cô vốn đang được ánh sáng tỏa ra đều lần lượt bị bóng tối nuốt chửng.

Như thể nó chưa từng tồn tại.

"Bùm bùm bùm bùm!”

Cô gõ cửa phòng 407, nhưng không đẩy cửa mà đi vào ngay lập tức.

“Ai…?” Một giọng nữ kinh hãi vang lên, “Ai gõ cửa?”

Đó là giọng nói của Long Nữ, nghe rất chân thật.

Tràn đầy sợ hãi và bất an, như thể cô ấy liền có thể chết vì sợ hãi trong giây tiếp theo.

“Là chị đây!” Thanh Nhi trả lời cực kỳ nhanh chóng, “Mở cửa nhanh!”

Nói xong những lời này, cô quay đầu nhìn lại liếc qua thật nhanh, bóng tối sau lưng cách cô càng ngày càng gần nhìn có vẻ như không bao lâu liền sẽ có thể tới gần cô.

Sau đó! Cô nghiến răng, sau đó liền hẳn là không có sau đó nữa.

Nếu may mắn thì hôm sau mọi người sẽ tìm thấy một thi thể coi như khá hoàn chỉnh.

“Mau lên!” Cô bắt đầu gõ cửa, “Mở cửa ra cho tôi!”

Long Nữ ở bên trong cánh cửa dường như bị thái độ như vậy làm cho khiếp sợ, bắt đầu khóc lên, bên trong miệng mơ hồ nói không rõ người đến tột cùng là ai, cửa mở sao không vào được, có phải là quỷ hay không, đồng thời van xin đừng giết chính mình.

Thanh Nhi ngoài cửa thậm chí có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt của tấm ván giường do Long Nữ đang khóc gây ra.

Thanh Nhi nói với bên trong: "Thật sự là tôi, tôi là chị gái vừa rời đi, xin hãy tin tôi.

" Cô dừng lại một chút, "Tôi đang định vào đây.



“Ô, ô, ô….



Trong phòng vẫn là tiếng khóc như cũ, người bên trong vẫn đang cố hết sức kìm nén tiếng khóc, có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bất lực của Long Nữ ở bên trong.

Rất chân thực, chân thực đến nỗi thậm chí không có lộ ra một chút vẻ giả tạo nào.

Vì vậy, Thanh Nhi ngoài cửa vừa nói vừa chậm rãi lùi lại, cuối cùng quay người bỏ chạy.

Kỳ quái chính là tại thời điểm nàng vừa chạy đi, tiếng khóc bên trong cửa đột nhiên liền biến mất.

Khe sáng do cánh cửa khép hờ để lại cũng biến mất theo.

Thay vào đó là tiếng "bạch, bạch, bạch", như thể có thứ gì đó đang dùng bốn chân ngụy trang thành phòng 407 bò ra khỏi cánh cửa.

Tóm lại đó sẽ không phải là Long Nữ.

Vở kịch rất chân thật, nhưng Thanh Nhi đã phát hiện ra sơ hở, con quỷ ngụy tranh thành Long Nữ vừa khóc sướt mướt vừa nói một câu cửa mở thì tại sao lại không vào được, ngươi có phải là quỷ hay không?

Cửa là do Thanh Nhi tự đóng, Long Nữ làm sao có thể biết được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play