“Ta không hiểu ý của bà a.

” Bạch Tử ôn nhu nói: “Sau khi trời tối thì sẽ có cái gì đó dị thường xảy ra sao?”

Người phụ nữ nghiêng đầu sang chỗ khác rồi dùng một cỗ ánh mắt rất cổ quái nhìn về phía hắn.

Bạch Tử không né tránh ánh mắt của người phụ nữ mà mỉm cười đối mặt với bà ta cho đến khi bà quay đi, bà ta vừa xoay người liền nhanh chóng rời khỏi khu ký túc xá cũ kỹ.

Cũng không thèm nói thêm gì cả.

Trong lúc đó có Sinh Thúc muốn đuổi theo lại đó hỏi thêm vài câu, nhưng người phụ nữ này lại giống như một bóng ma, có cảm giác đi rất chậm rãi nhưng vừa rẽ vào một góc liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Cô ấy! Cô ấy đã đi đâu rồi?" Sinh Thúc trước đó đã sắp sụp đổ run rẩy hỏi, ông ta căn bản không hiểu gì về thế giới mình đang ở, càng không thể hiểu tại sao một người sống sờ sờ lại có thể biến mất trong nháy mắt.

“Nếu tò mò thì có thể đuổi theo hỏi một chút.

” Mão Tử nhai kẹo cao su, hờ hững liếc nhìn Sinh Thúc, “Nói không chừng bà ấy sẽ dẫn ông đi cùng.



Sinh Thúc bị oán giận một câu liền có thể cảm nhận được rõ ràng sự bất mãn của mọi người đối với mình, thế là ông ta ngừng nói chuyện lại thành thành thật thật im lặng đi theo sau mọi người.

Càng đi vào bên trong, cảm giác của mọi người càng trở nên rõ ràng.

Bầu không khí quỷ dị và kỳ lạ kia từ đầu đến cuối luôn bao trùm lấy hai bên trái phải của mọi người, giống như từ bên trong cõi u minh có một đôi mắt đỏ ngầu vằn vện tia máu yên lặng luôn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Nhưng họ lại không thể tìm thấy nó.

Một mùi ẩm mốc nặng nề xộc thẳng vào mặt mọi người, trộn lẫn bên trong mùi ẩm mốc là một mùi gì đó không thể gọi tên hợp.

Hai bên hành lang phủ kín tạp vật, chỉ có thể đi dọc theo khoảng trống ở giữa.

Sau khi tìm thấy một cái cầu thang nằm bên phải, mọi người cẩn thận cùng nhau đi lên dọc theo cầu thang.

Cảm giác mà tòa ký túc xá này mang lại quả thực là cực kỳ tồi tệ, trên vách tường phủ đầy nấm mốc màu đen và những vết ố màu vàng sậm.

Trên mặt đất có từng đống từng đống vật liệu có hình dạng giống bông không biết rõ tên, nhìn như đã bị vứt bỏ rất lâu rồi.

“Bác sĩ.

” Bàng Tử cau mày nhích lại gần, tựa hồ như muốn nói gì đó, lại bị Giang Thành ngăn lại.

Hắn bước nhanh về phía trước, kéo ra một khoảng cách tương đối với Bàng Tử.

Long Nữ trốn ở giữa dòng người, hai mắt đỏ hoe, một bên sờ sờ cánh tay của mình, một bên nhẹ giọng nói nhỏ: "Ở đây trông thật âm trầm, sẽ không phải là có chuyện không hay gì đó đã xảy ra ở đây đi.

"

Mão Tử trai đỡ chiếc mũ xiêu vẹo của mình, cười lạnh nói: “Theo tôi, nhất định đã xảy ra chuyện chẳng lành, nếu không thì nó cũng sẽ không bị vứt bỏ.

"

"Nơi này có khả năng phát sinh chuyện gì?" ánh mắt Sinh Thúc lóe lên một cái.

Mão Tử nhếch nhếch khóe miệng lên, làm vẻ mặt khinh thường, rồi cố ý hạ thấp giọng, tỏ vẻ thần bí cho biết: “Có thể đã có người chết.



Nghe nói có thể có người chết ở đây, Sinh Thúc cùng mấy người trong đội kịch liệt rùng mình, mà Long Nữ lại bắt đầu khóc thút thít.

Lẽ ra cô còn có thể khóc dữ dội hơn, nhưng không biết có phải do cô lo lắng nếu khóc to quá sẽ dẫn ra thứ gì đó nên cố gắng kìm nén lại, nhưng nước mắt đã bắt đầu tuôn ra từ khóe mắt.

Nhưng đây không phải là thế giới thực, không có nhiều như vậy người có lòng đồng cảm.

Hoặc là nói cách khác thì lòng đồng cảm của những người đó đã mất dần mất dần ở trong các nhiệm vụ trước đó rồi, đến không còn gì để mất thêm được nữa.

Ngay cả Bạch Tử luôn giữ hình tượng tao nhã cũng không khỏi lộ ra một tia chán ghét nhỏ xíu, mặc dù rất nhanh chút chán ghét này đã bị che đi, lại tiếp tục khoác lên mình bộ dạng điềm tĩnh sảng khoái nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt của Giang Thành.

“Vị huynh đệ mặc âu phục!” Giang Thành kêu lên.

Bạch Tử quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Giang Thành, "Chuyện gì vậy?”

“Ta cảm thấy ngươi thật sự là một người tốt a,” Giang Thành nhìn hắn, ngữ khí mười phần chân thành nói: “Ta cảm thấy nếu tất cả mọi người chúng ta có thể cùng ngươi liên thủ tạo thành một nhóm thì cơ hội sống sót sẽ tăng lên rất nhiều lần.

Người không chỉ là sáng chói mà còn thật tình lấy việc giúp đỡ người khác thành niềm vui a.



Bạch Tử sửng sốt một lát, suy nghĩ một chút, tựa hồ không hiểu Giang Thành đột nhiên nói ra những lời này là có ý tứ gì, nhưng những lời này đối với hắn mà nói rất hữu dụng, trợ giúp hắn phô trương nhân cách tốt đẹp mà bản thân hắn đã tạo dựng nên.

“Không có gì.

” Bạch Tử gật đầu mỉm cười, vuốt mái tóc được chải chuốt một cách tỉ mỉ nói: “Nếu mọi người gặp nhau tại đây chính là duyên phận thì tôi sẽ tận lực dùng hết khả năng tôi có đưa tất cả mọi người an toàn rời khỏi đây.



Đây là lần đầu tiên Bàng Tử nghe Giang Thành khen ngợi một người, trong lòng không khỏi hiện lên dự cảm không lành.

“Nói hay lắm,” Giang Thành tán thưởng một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía những người mới đến bao gồm Long Nữ và Sinh Thúc, “Người huynh đệ mặc âu phục đã bày tỏ thái độ rồi các người còn không chịu tranh thủ thời gian tới chỗ bên người vị huynh đệ này đi, hắn sẽ bảo vệ các người, hắn là thần hộ mệnh của tất cả chúng ta a!"

Bạch Tử: "???"

Bàng Tử: "! Ta con mẹ nó tựa hồ đã thấy qua cái này kịch bản ở nơi nào rồi a.

"

Gần như ngay lập tức, mấy người trực tiếp lao ngay đến bên cạnh Bạch Tử, Long Nữ trông có vẻ yếu ớt nhưng lại là người đầu tiên lao đến Bạch Tử và nắm lấy cánh tay trái của hắn ta.

Tân Tử tốc độ chậm hơn một chút nên chộp lấy được cánh tay phải.

Có lẽ là do tuổi tác, phản ứng của Sinh Thúc vẫn là chậm hơn nửa nhịp.

Khi ông lao đến nơi thì vị trí tốt nhất bên cạnh Bạch Tử đã bị phân chia xong, vì vậy ông ta chỉ có thể vươn tay ra và nắm chặt lấy cổ áo của Bạch Tử.

Cứ như vậy, Bạch Tử một mực bị bọn họ đẩy lên đầu hàng, muốn rời đi cũng không được, quan trọng nhất là hắn phải không ngừng phải dùng giọng điệu ôn hòa lịch sự an ủi mọi người.

Cuối cùng sau khi lên đến tầng 4, Bạch Tử kiếm cớ lấy chìa khóa ra, sau đó liền lập tức hất bỏ mấy người đang dính lấy trên người anh ta ra.

Giờ phút này, mặt hắn đỏ bừng, về phần vì sao đỏ bừng, trừ bị bọn họ dùng lực bóp quá mạnh, còn lại hẳn là bởi vì tức Giang Thành.

Giang Thành lúc này chính là ngưỡng mộ nhìn hắn, từ đáy lòng cảm thấy hắn là người tốt.

“Được rồi.

” Bạch Tử nói: “Mọi người đã tin tưởng tôi như vậy thì hãy để tôi chia phòng ngủ cho mọi người.



Dưới sự phân phối của Bạch Tử, Thanh Nhi và Long Nữ sẽ ngủ ở phòng 407; Sinh Thúc, Tân Tử và một người phụ nữ khác có làn da ngăm đen sẽ ngủ ở phòng 406; hắn ta và Mão Tử sẽ ngủ ở trong phòng 405.

Ánh mắt của hắn liên tục nhìn từ người này đến người khác, đến khi dừng lại trên người Giang Thành thì gương mặt đột nhiên trở nên ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vị huynh đệ kia, ta nhìn thấy người và anh chàng mập mạp bên cạnh hình như đã quen nhau từ trước, hai người sẽ cùng nhau ngủ ở phòng 404 được hay không a?"

404, nghe có vẻ rất không may mắn.

Không thể nghi ngờ đây là sự trả thù của Bạch Tử.

Bàng Tử vừa định mở miệng cự tuyệt thì không nghĩ tới Giang Thành vỗ vỗ bờ vai của hắn, dùng ngữ khí nhẹ nhàng tỏ vẻ cực kỳ thoải mái sảng khoái ngắt lời hắn nói: “Được a, tất cả đều nghe theo thần hộ mệnh!”

Bạch Tử bị nghẹn xanh mặt, nhưng không bỏ được bộ dáng giả trang thành ta đây là một người tốt, Bàng Tử nhìn đến đều cảm thấy xấu hổ thay.

Có thể thấy ngoài Bàng Tử ra, còn có một số người cũng không hài lòng với căn phòng đã được phân cho, nhưng trời cũng sắp tối rồi, nên dù có không hài lòng cũng chỉ có thể quay trở về phòng.

Rốt cuộc có một cánh cửa ngăn lại thì vẫn an toàn hơn là đứng ngu ngốc trong hành lang u ám này.

Sau khi lấy chìa khóa và mở cửa phòng, dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng khung cảnh bên trong căn phòng vẫn khiến Bàng Tử không khỏi giật nảy cả mình.

ps:

-Người phụ nữ có làn da ngăm đen: Hắc Tỷ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play