Cố Thanh Hằng ngẩng đầu, nhìn Quan Thiếu Nghiên, ánh mắt thẳng thắn, ngũ quan tuấn mỹ.
Anh thản nhiên nói: “Quen biết, cô ấy chính là học trò của tôi trong trường học”.
Quan Thiếu Nghiên thoáng chốc mắt nheo lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Thanh Hằng: “là anh để cô ta tiếp cận tôi?”
Cố Thanh Hằng buồn cười, cười thành tiếng: “Bạn gái anh tự mình chọn lại trách tôi?”
Quan Thiếu Nghiên hít một hơi thật sâu, khắc chế sự vặn vẹo vì phẫn nộ trên mặt, hai tay trên bàn dùng lực gân xanh nổi lên.

Anh ta cười cười: “người tôi muốn cưới vẫn là Niệm Thanh, tôi và Thiến Thiến chỉ là chơi đùa mà thôi.

Cô ta sẽ không trở thành cái gì hết.”
“Vậy chúc anh thuận lợi”.

Cố Thanh Hằng vẻ mặt bình tĩnh, lập tức lại bổ sung thêm một câu: “Tới lúc đó, Lục Hoài Xuyên có lẽ sẽ xuất hiện, chúc phúc cho hai người.”
Nhắc lời Lục Hoài Xuyên, thần sắc trên mặt Quan Thiếu Nghiên khẽ biến, đình trệ.

Anh ta trầm giọng hỏi Cố Thanh Hằng: “Anh biết anh ta đang ở đâu?”

Cố Thanh Hằng thế nhưng lại lắc đầu, biểu hiện không biết “có điều, anh ta nhất định sẽ quay lại”.
Quan Thiếu Nghiên không tiếp tục nói chuyện, xoay người ngạo nghế rời khỏi.

vốn dĩ muốn tìm Cố Thanh Hằng tính sổ, cũng bới vì nhắc tới Lục Hoài Xuyên mà thay đổi chủ ý.
Đoan Ngọ một lần nữa đóng cửa lại.

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt của Cố Thanh Hằng cũng tắt, đáy mắt chỉ còn lại sự băng lãnh.
Anh nhắc nhở Đoan Ngọ: “Lần sau Quan Thiếu Nghiên tới, để người bên dưới thông báo trước”.
Đoan Ngọ gật đầu: “vâng.”
Cố Thanh Hằng và Quan Thiếu Nghiên thực sự tồn tại một mối thù sâu sắc.

Năm xưa, nếu không phải do Quan Thiếu Nghiên thì Lục Hoài Xuyên cũng sẽ không biết Niệm Thanh, sau này cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Lúc Niệm Thanh rời khỏi Niệm gia, cũng gần tới ban đêm, sau khi cô trở về nhà trọ cùng thuê với Yến Tử, kể chuyện đứt quãng cho Yến Tử nghe, để Yến Tử suy nghĩ giúp cô.

Một mình cô nghĩ chỉ có thể nghĩ tới ngõ cụt.
“Cậu ngốc ạ! Còn phải nghĩ sao? trước tiên cứ bẫy chặt lấy Cố Thanh Hằng, anh ấy hiện giờ thể hiện chính là muốn chuộc thân cho cậu, cậu hà tất cứ phải vướng mắc với tên cặn bã Quan Thiếu Nghiên”.

Trong mắt Yến Tử, Cố Thanh Hằng tốt hơn Quan Thiếu Nghiên không biết bao nhiêu lần.

Để tên cặn bã Quan Thiếu Nghiên cút!
“Cố Thanh Hằng không đơn giản như vậy, anh ta nhất định có điều kiện kèm theo”.

Niệm Thanh không dám vọng tưởng dựa vào chính mình mà có thể bẫy được Cố Thanh Hằng.
“Cái này nha…” Yến Tử nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, thương nhân không thể làm chuyện lỗ vốn, đặc biệt là loại người như Cố Thanh Hằng.

Nhưng “dù sao cậu nghĩ xem tình hình của cậu hiện nay đủ xấu rồi, có xấu thêm chút nữa thì đã sao? là bọn họ không biết xấu hổ trước, cậu sao phải xấu hổ với bọn họ!”
“Mình sợ rước lửa lên người”.

Niệm Thanh sợ nhất, sợ nhất chính là phiền phức.

mà Cố Thanh Hằng là phiền phức mà cô không thể ứng phó được.
“Cái này phải xem cậu nắm chắc được bao nhiêu, nói không chừng cậu có thể toàn thân trở ra được thì sao?” Yến Tử trời sinh đã lạc quan, cô vẫn luôn cho rằng Niệm Thanh nhất định phải tìm một chỗ dưa vững chắc.

Cố Thanh Hằng chính là lựa chọn số một.
Chỉ sợ không thể thoát thân, Niệm Thanh thở dài một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play