Ngồi lên xe thương vụ, người lái xe là tài xế.

Niệm Thanh không cùng Cù Nam tán gẫu câu được câu không, cô và Cù Nam không thân thiết, không có gì để nói, vậy nhưng Cù Nam rất giỏi trò chuyện “Niệm Tử là chị của cô?” Niệm thanh gật đầu.
Trên môi của Cù Nam mang ý cười càng sâu “ nói như vậy, Cố Thanh Hằng chính là anh rể của cô?”
Niệm thanh lần nữa gật đầu “phải.”
Cù Nam đột nhiên chuyển mắt, nhìn chằm chằm cô nói “Anh ấy có một cô em vợ nhỏ như cô, sau này nhất định rất thương cô.

Cô đừng nhìn anh ấy bình thường bộ mặt nghiêm túc, anh ấy đối với cô gái trẻ tuổi như cô là hòa nhã nhất rồi”.
Niệm Thanh cười, không tiếp lời, vẫn cảm thấy trong lời nói của Cù Nam có gì đó rất kỳ quái.

Ghen?
Có điều nói lại, Cố Thanh Hằng và Cù Nam là quan hệ gì, điểm này làm người khác khả nghi.

Cù Nam một tiếng gọi anh là Thanh Hằng, so với Niệm Tử gọi còn thân mật hơn, là tri kỷ hay là tiểu mật?
Xe thương vụ chạy trên đường, trong xe dần dần an tĩnh, địa điểm là ở đâu, Niệm Thanh cũng không rõ.

“Gần đây Cố Thanh Hằng mua một ngôi nhà được thế chấp cho ngân hàng của chúng tôi, anh ấy đang ở đó.

Chúng ta đi tới đó tìm anh ấy trước”.

Cù Nam mở miệng, phá vỡ sự im lặng.
“Được.” Niệm Thanh không có ý kiến.
Rất nhanh tới địa điểm đích, xe thương vụ dừng trước một ngôi nhà ở ngã tư đường Cẩm Hồ.

Lúc Niệm Thanh xuống xe, trong lòng hung hăng run lên, dường như những thứ cô đã muốn quên đi từ rất lâu lại một lần nữa va chạm nơi trái tim.
Người đàn ông đứng trước ngôi nhà cũ, thân ảnh của anh và thân ảnh của người đó dường như chồng lên nhau.

Giống như người đó vẫn luôn ở đây, giống như chưa từng mất tích.

Nhưng khi người đàn ông xoay người lại, trái tim Niệm Thanh nhảy vọt lên, lại chút một trầm xuống, rơi xuống không giờ.

Không phải Lục Xuyên, là Cố Thanh Hằng…
Hiện thực và tình yêu một khi và chạm chính là tia lửa, ngoảnh đầu lại nhìn chỉ còn là mảnh vụn.

Niệm Thanh ngẩng cao đầu, nhìn bầu trờ bắt đầu tối, khóe mắt có chút cay.
“Em sao vậy?” Cố Thanh Hằng đứng trước mặt Niệm Thanh, ỷ vào thân hình cao lớn vượt trội, từ trên cao nhìn xuống cô, thế nhưng lại thấy đôi mắt cô đỏ lên.
“Bị bụi bay vào mắt.” Niệm Thanh nói, tìm lấy một lý do.
“Cho em.” Cố Thanh Hằng đưa tới một chiếc khăn tay.
“Cảm ơn!”.

Niệm Thanh cầm lấy khăn tay, lau lau khóe mắt, không có nước mắt, chỉ là mắt có chút cay mà thôi.
“Đỡ hơn chưa?” trong mắt Cố Thanh Hằng có sự quan tâm nhàn nhạt.
Niệm Thanh đáp lại một tiếng, khăn tay trong tay cô còn không phải là, còn không phải là cô đã dùng qua rồi “em giặt sạch sẽ trả lại anh”.
Cố Thanh Hằng vuốt cằm cũng không để ý.
“Căn nhà này anh mua rồi? Niệm Thanh có chút đăm chiêu hỏi.
“Phải, sau này tôi dự tính trùng kiến lại, làm căn nhà mới của tôi và Niệm Tử”.

Giọng nói của Cố Thanh Hằng rất nhẹ, rất nhạt.

nói xong lời này, anh dừng ở Niệm Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play