Ánh mắt kinh hãi của Tô Uy cứ như là nhìn thấy Diêm Vương sống, Liễu Lam thấy gã như thế, mạnh dạn cất tiếng hòa giải với Kỳ Diễn An: "Kỳ công tử, Kỳ công tử, có chuyện gì thì từ từ nói, chúng ta là…thúc thúc và thím của A Nguyên. Em họ của A Nguyên bị bệnh điên, chúng ta từ địa phương nhỏ tới đây cầu thầy chữa bệnh. Công tử cũng biết cầu thầy lang không dễ, ngày đêm bôn ba còn tốn không ít ngân lượng, vừa vặn gặp A Nguyên. A Nguyên ấy à, đối với chúng ta có chút hiểu lầm..."

"Ồ?" Kỳ Diễn An chán ghét hất tay Tô Uy ra. Nhìn qua chỉ là nhẹ nhàng khoát tay mà thôi, lại khiến Tô Uy lảo đảo mấy bước. Tô Uy cách vài bước chân, trong lòng tức giận nhưng không dám nói ra, hừ cũng không dám hừ một tiếng.

"Thật là hiểu lầm, hiểu lầm lớn, chúng ta là người thân của A Nguyên, chúng ta có thể làm gì chứ..." Nói xong, Liễu Lam nhìn về phía Kỳ Sóc bị Kỳ Diễn an nghiêm khắc chắn ở phía sau, ả giống như một con gà mái già thò đầu vào, "A Nguyên, ngươi nói chuyện đi chứ hả? Cha mẹ ngươi không cần ngươi, có phải chúng ta nuôi ngươi nhiều năm không?"

"Thiếu..." Kỳ Sóc mở miệng, chỉ nói một tiếng rồi dừng lại, cắn chặt môi dưới không chịu nói. Cậu không muốn Kỳ Diễn an xen vào. Cậu có thể xuất thân hạ tiện, nhưng cậu không muốn Kỳ Diễn An khó xử vì mình.

Kỳ Sóc hạ quyết tâm muốn bỏ qua quan hệ với Kỳ Diễn An, đang muốn mở miệng thì nghe Thấy Kỳ Diễn An nói: "À? Thì ra là hiểu lầm à? ”

Kỳ Diễn An nhướng mày, liếc Liễu Lam một cái, tiếp tục nói: "Nãy ngươi mới nói, là tới cầu thầy chữa bệnh?”

Liễu Lam sửng sốt, lập tức nói: "Aiz, không thì là gì được? Ta biết, công tử nhà giàu kiến thức rộng rãi, khẳng định là thông tình đạt lý, cũng hiểu được khổ sở của dân đen chúng ta... Vợ chồng ta cả đời thành thật lương thiện, không hiểu sao con trai ta lại phải gánh chịu tai họa lớn thế này …..." Nói xong, ả như nhớ tới chuyện đau lòng, dùng tay áo lau nước mắt nơi khóe mắt.

Khóe môi Kỳ Diễn An lộ ra nụ cười, mày kiếm, mặt đào hoa, nhưng trong mắt lại không có một tia ý cười, lạnh tựa như sương giá tháng chạp: "Nói như vậy, các ngươi là tới tìm... Kỳ Sóc nhà ta cầu giúp đỡ? ”

Kỳ Sóc nắm lấy ống tay áo Kỳ Diễn An, lo lắng nói: "Thiếu gia! Ta..."

Chữ "Ta" vừa nói ra, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, cảm giác vô lực to lớn mà trống rỗng làm cho Kỳ Sóc cảm thấy bi ai. Thoáng chốc chóp mũi cậu chua xót, nghẹn ngào nói không nên lời.

Kỳ Diễn An trở tay bắt lấy tay Kỳ Sóc, lúc này mới phát giác tay Kỳ Sóc lạnh lẽo đến kỳ lạ. Hắn biết Kỳ Sóc thể hàn, vừa đến mùa đông là tay chân lạnh ngắt, nào biết khi cỏ mọc oanh bay, Kỳ Sóc vẫn như thế. Thương yêu trìu mến đặt ở trong tim, lòng lại càng đau, nụ cười trên mặt lại càng hoàn mỹ không tỳ vết: "Cần gì phải làm khó y? Đã là người của Kỳ gia ta, để ta làm chủ là được. ”

(Tháng ba cỏ mọc oanh bay: Xuân đến)

Liễu Lam vừa nghe Kỳ Diễn An chủ động nhắc tới muốn giúp đỡ, tinh thần càng hăng hái, ca ngợi Kỳ Diễn An không thôi, giống như Kỳ Diễn An mới là cháu ruột của ả, cũng không thèm liếc kỳ Sóc một cái nữa. Sau một trận khoe khoang hư tình giả ý, Liễu Lam mới chuyển đề tài: "Để khám bệnh cho cục cưng nhỏ, vợ chồng ta tiết kiệm chi phí, nhưng bạc vẫn không đủ dùng, tiền tiết kiệm đã cạn cả rồi"...Nói xong, lén lút liếc Kỳ Diễn An một cái.

Kỳ Diễn An gật đầu: "Quả thật, cơm áo gạo tiền, phương tiện đi lại, chữa bệnh đều cần lượng bạc. Vậy thì theo ý kiến của hai người…"

Tô Uy trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Dù sao chúng ta cũng bán nó cho ngươi, ít nhất cũng phải đưa ra con số này.” Gã duỗi ngón tay ra, dựng lên từng cái một.

Cho dù là Liễu Lam cũng lắp bắp kinh hãi, đây không thể nghi ngờ là sư tử mở miệng rộng, con số này có thể đủ mua một trạch viện không tồi ở ngoại ô kinh thành. Ả và Tô Uy trao đổi ánh mắt, lập tức hòa giải: "Con số này tuy nói không ít, nhưng lên kinh cầu thầy lang không dễ dàng, huống hồ lúc A Nguyên ở nhà chúng ta, chúng ta cũng chưa từng bạc đãi nó, cho nó cái ăn cái mặc..."

"Ta có thể cho ngươi con số này." Kỳ Diễn An trực tiếp cắt ngang lời ả, dựng một con số.

Hai vợ chồng kinh hãi, hai mặt nhìn nhau. Quả thực là bánh trên trời rơi xuống, làm thịt được dê béo!

Liễu Lam mừng rỡ quá đỗi: "Thiếu gia thật sự là..."

Kỳ Diễn An nói: "Chỉ là có điều kiện. Giấy trắng mực đen lưu tên điểm chỉ, từ nay về sau không còn liên quan đến Kỳ Sóc nhà ta nữa, mới có thể lấy đi con số này. ”

Hai vợ chồng liếc nhau. Đơn giản là đang cân nhắc cứ bán Kỳ Sóc với giá như vậy có đáng hay không. Nhưng mà có ký tên cũng không làm gì được bọn họ, cùng lắm thì khi cần lại giở trò đồi bại khóc lóc om sòm. Nói một câu, vua cũng thua thằng liều.

Trong lòng âm thầm trào phúng con nhà giàu ngây thơ thế đấy. Ả lộ vẻ khó xử nói: "Thiếu gia, chúng ta còn đang tìm đại phu..."

"Việc này cũng dễ làm. Các ngươi muốn đi y quán nào khám bệnh, ta giới thiệu đại phu nơi đó cho các ngươi là được. ”

Liễu Lam vội vàng nói: "Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt..."

Nụ cười của Kỳ Diễn An càng thêm cổ quái: "Được. Vậy mời hai vị trở về nhà trọ, sau này ta sẽ sai người đi tìm các ngươi."

Sau khi đuổi hai người đi, Kỳ Diễn An trong phút chốc thay đổi sắc mặt, không còn cố ý ngụy trang, trong con ngươi lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn. Hắn xoay người nhìn về phía Kỳ Sóc, vẻ hung ác nham hiểm trong mắt còn chưa kịp thu hồi, Kỳ Sóc bị dọa đến cả người run rẩy, lời đến bên miệng cũng nghẹn ở cổ họng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Kỳ Diễn An đã dịu đi, tình cảm thương yêu tràn ngập trong lời nói. Hai má Kỳ Sóc đã sưng lên, hai con mắt cũng bởi vậy mà có vẻ một lớn một nhỏ, vừa buồn cười vừa đáng thương. Tay Kỳ Diễn An mấy lần muốn phủ lên khuôn mặt Kỳ Sóc, rồi lại sợ làm đau cậu, còn chưa chạm vào đã như chạy trốn thu về, ngón tay siết chặt thành quyền, giữa các khớp xương vang lên tiếng răng rắc doạ người.

Kỳ Sóc vừa ngẩng đầu lên, lúc này mới giật mình nhận ra trên đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Diễn An có một tầng hơi nước. Khi cậu muốn nhìn thêm lần nữa, tầng hơi nước kia lại giống như bị gió thổi tan không còn bóng dáng, như chỉ là ảo giác.

"Thiếu gia..."

"Chuyện này giao cho ta, ngươi không cần hỏi nữa, cũng đừng qua lại với bọn họ."

Linh Hi Lâu.

Bên ngoài oanh ca yến hót, thanh sắc khuyển mã. Trong cùng là một gian sương phòng, cửa sổ chạm trổ được mở ra, ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào, toàn bộ gian phòng đều sáng sủa, khiến cho lời ca Linh Hi Lâu như tới từ một thế giới khác.

Kỳ Diễn An chấm mực, viết mấy chữ trên giấy.

Nếu muốn lấy, trước tiên phải cho đi.

Hắn luôn biết được chúng sinh khác nhau ngàn vạn lần, cho nên tiếp nhận thế gian muôn màu, cố tìm cái chung, gác lại bất đồng. Nhưng hắn không làm được, khi hắn nhìn thấy nửa khuôn mặt sưng húp của Kỳ Sóc, và cả bàn tay giơ lên của Tô Uy, hắn liền biết mình tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Từ khi còn nhỏ hắn đã nhìn thấy Kỳ Sóc gầy như que củi, mình đầy thương tích, từ đó nảy sinh ý nghĩ nhất định phải khiến người tổn thương cậu phải nếm mùi báo ứng gấp trăm ngàn lần.

Kỳ Diễn An nghĩ đến lúc Kỳ Sóc nhìn về phía hắn, đôi mắt luôn ngây thơ hồn nhiên, tràn đầy tín nhiệm và ỷ lại.

Làm sao có thể để cho cậu chịu khổ, chịu tội như vậy?

Một giọt mực từ đầu bút trượt xuống, điểm trên giấy Tuyên Thành lan ra. Kỳ Diễn An phục hồi tinh thần, đặt bút lên giá bút, sau đó thở ra một hơi, ngửa mặt lên ghế gỗ lê hoa, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn về phía một đôi yến đang ấn ái trên xà nhà đối diện. Nghe chúng ríu rít, hai cái đầu nhỏ dán chặt vào nhau.

Kỳ Diễn An thu hồi ánh mắt, tiện tay cầm lấy mấy quyển sách chất đống trên bàn. Trên bìa sách ghi Du Tương Xuân Ý Lục. Kỳ Diễn An chỉ coi là một quyển du ký, nhưng trước đây chưa từng nghe nói có nơi gọi là Du Tương. Hắn đơn giản lật vài trang, mới biết mình sai quá sai. Nơi này là Thanh Lâu, sao có thể có sách du ký? Quyển sách này ghi lại kinh nghiệm săn tìm cái đẹp của một người tên Ngô Quỳnh ở Du Tương, nhưng mà săn này lại có chút bất đồng, Ngô Quỳnh săn là săn nam tử, từng chi tiết vui vẻ đều được ghi chép trong sách, còn kèm theo tranh khiêu dâm cực kỳ lộ liễu. Kỳ Diễn An khẽ nhíu mày, nghĩ thầm khi nào ông chủ Linh Hi Lâu muốn làm ăn cái này? Cũng chưa từng nghe ông ta nhắc tới. Lúc này, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên một trang minh họa, sửng sốt một lúc lâu.

Trên bức tranh vẽ là một thiếu niên trần truồng, ánh mắt thanh thuần ngây thơ, hai chân thon dài mở ra, giữa hai chân là tình lang của y. Thiếu niên tóc dài lộn xộn, ngọn tóc bị tình lang của y cuốn vào giữa ngón tay.

Trái tim Kỳ Diễn An đập loạn xạ, bởi vì hình dáng thiếu niên này làm cho hắn vô thức nhớ tới Kỳ Sóc.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy, nếu Như Kỳ Sóc ở dưới thân hắn, cũng sẽ là bộ dạng này.

...... Nếu Kỳ Sóc ở dưới thân hắn?

Phảng phất có thứ gì đó giống như bình hoa vỡ vụn, ở trong đầu ầm ầm nổ tung.

Kỳ Diễn An cảm thấy mình nhất định là điên rồi.

_________

Mặt trời chân lý chói qua tim, vừa ê đít vừa cười tà dâm.

Oanh ca yến hót: Chim hoàng oanh hát, chim yến chao lượn. Cảnh xuân tươi đẹp hoặc ví với tình hình tốt đẹp.

Thanh sắc khuyển mã: Thanh: thanh âm, tiếng ca, nhạc thanh, nói về ca múa; sắc: sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ; khuyển: kẻ giàu có ăn chơi, ngoạn cẩu, lấy nuôi cẩu làm vui vẻ; mã: kỵ mã, lấy ngoạn mã làm thú vui. "Thanh sắc khuyển mã" ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play