Ninh Tuyên Vương thế tử rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, trước năm nay, ấn tượng của những học sinh trong kinh đối với y cũng chỉ là một cái tên ngẫu nhiên nói ra từ miệng Dung Tranh hoặc là ai đó mà thôi.

Và cái tên này thường đi kèm với những phiên bản khác -

Kẻ đần, ma bệnh, quỷ đoản mệnh......

Đây mới là dáng vẻ Ninh Tuyên Vương thế tử nên bày ra cho mọi người. Nhưng trên Thiều Hoa điện hôm nay, đêm giao thừa từ biệt năm cũ đón năm mới, ca múa bước ra khỏi vũ đài, giữa lúc rực rỡ, Đế hậu uy nghiêm trang trọng, bá quan nghiêm túc hữu lễ. Thân hình có thể bị gió thổi ngã bất cứ lúc nào của Dung Đường lại đứng ở trước ngự tiền, nói ra được mấy chữ là lại không đè nén được nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, hao hết toàn bộ sức lực nói xong một đoạn văn này, tất cả mọi người đều yên tĩnh.

Không yên tĩnh nghe không rõ y đang nói cái gì, nghe rõ thì đều khiếp sợ.

Đám người Trương Các lão thậm chí còn quay sang nhìn Dung Minh Ngọc, đánh giá suy tư.

Cái này sao mà giống như một đứa trẻ ngốc chứ?

Tại sao Ninh Tuyên Vương phủ lúc trước lại phải giữ kín một kẻ ngốc có thể chết bất cứ lúc nào như vậy?

Bọn họ bắt đầu hoài nghi Dung Minh Ngọc có ý đồ khác hay không, bởi vì không thể cho ai biết, cho nên đẩy Dung Đường ra che dấu tai mắt người khác.

Nhưng Dung Đường nói xong lời này thì cung kính đứng ở phía dưới, trong điện không thể nhìn thẳng thánh nhan, y bèn tập trung nhìn vào một đoạn long bào màu vàng sáng trước thềm.

Y đã từng nhìn chiếc long bào như vậy rất nhiều lần.

Từng thấy của Nhân Thọ Đế, cũng từng thấy của Túc Hoài Cảnh.

Người sau hợp hơn người trước rất nhiều.

Nhân Thọ đế ngồi ở chủ vị, cau mày, không nói gì nhìn về phía Dung Đường một lúc lâu, lại quay qua nhìn Kha Hồng Tuyết và Thịnh Thừa Minh, sau vài phen tuần tra, mọi người nín thở nghiêm túc, lại nghe đế vương trầm giọng nói: "Nên thưởng.”

Không nhìn được biểu cảm gì trên mặt Dung Minh Ngọc nhưng lại giống như vừa thở dài một hơi. Ông đứng dậy đi tới bên người Dung Đường, kéo cánh tay y xuống, không nói lời nào liền túm người quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo cùng với mình, phát ra hai tiếng va chạm nặng nề.

Ánh mắt Túc Hoài Cảnh thoáng chốc lạnh lẽo, ngón tay nhẹ nhàng nắm thành quyền.

Dung Minh Ngọc cất cao giọng nói: "Khuyển tử vô tri, may mắn còn có vài phần lương thiện. Phân ưu vì bệ hạ, xuất lực vì bách tính là nó tích phúc đức, sao dám đòi thưởng từ bệ hạ, kính xin bệ hạ đừng chì chiết * đứa nhỏ.”

(Nguyên gốc là “折煞” = “chiết sát”: ý chỉ người hưởng thụ quá mức mà giảm phúc giảm thọ, cũng có nghĩa là không thể thừa nhận nổi.)

[Ông ta đang nguyền rủa cậu chết sớm một chút.] Hệ thống lại xuất hiện.

Dung Đường ngẩn ra, cười hỏi trong đầu: "Không phải mi đi ngủ đông sao?”

Hệ thống: [Tôi lại tỉnh rồi.]

Dung Đường bật cười, không vạch trần nó, ngược lại nói: "Dung Minh Ngọc mong ta chết cũng không phải ngày một ngày hai.”

Hai chữ Phúc Đức thường được người lớn tuổi dùng, mong đợi phúc tích được của kiếp này có thể dùng ở kiếp sau, để có thể tìm được một số phận tốt ở điện Diêm Vương.

Mà thể xác Dung Đường qua hôm nay cũng mới hai mươi tuổi, vừa tới tuổi nhược quán, đã nói y tích phúc đức, cùng lắm là lại một lần nữa cường điệu Dung Đường sống không lâu mà thôi.

Hệ thống tức giận: [Ông ta ghê tởm quá nha!]

“Mặc kệ ông ta đi. "Dung Đường nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua ghế phía đông. Ý định ban đầu là muốn nhìn xem Vương Tú Ngọc có khó chịu bởi vì những lời này của Dung Minh Ngọc hay không, chỉ chớp mắt đã nhìn thấy biểu cảm vi diệu trên mặt Túc Hoài Cảnh.

Hoặc là nói, vô cảm.

Túc Hoài Cảnh đang tức giận, trong lòng Dung Đường lập tức hiểu rõ điều này.

Trong khoảnh khắc tầm mắt giao nhau, hắn khẽ khựng lại, biểu cảm hơi thả lỏng,  như là lo lắng mình sẽ dọa Dung Đường.

Đuôi lông mày Dung Đường hơi nhíu lại, lúc cha mẹ nói chuyện với hoàng đế, y không thể xen vào. Nhưng mặc dù đương sự không so đo những lời này của Dung Minh Ngọc, nhưng Vương Tú Ngọc và Túc Hoài Cảnh nghe xong đều khó chịu, Dung Đường rất muốn chặn cái miệng của ông ta lại.

Y tính toán mấy phen, vừa muốn lên tiếng đã nghe thấy Kha Hồng Tuyết cười nói: "Dung vương gia vì nước vì dân, hạ quan khâm phục không thôi, khí khái cùng đảm đương như vậy, cho dù là tiên hiền chư tử* cũng phải kém ba phần.”

(Các bậc tài đức thời xưa)

Dung Đường: "......”

Y yên lặng cong tấm lưng vừa thẳng tắp, tìm một tư thế làm cho mình thoải mái mà quỳ, an tâm nghe Kha thiếu phó liên hoàn mắng.

Lời của Kha Hồng Tuyết vừa rơi xuống đất, chuyển đề tài rồi hỏi: "Hạ quan lắm miệng hỏi một câu, thế tử gia quyên tiền và lương thực cho những khu vực thiên tai, có từng thông báo cho nhà chuẩn bị chưa?"

Dung Minh Ngọc khó hiểu, càng không rõ tiểu tử Kha gia này muốn xen vào làm cái gì.

Nhưng địa vị nhà Kha Hồng Tuyết ở trong kinh không tầm thường, người mà Nhân Thọ đế cũng phải kính trọng vài phần, dù sao ông cũng phải nể mặt.

Nhưng hôm nay Dung Minh Ngọc quỳ, Kha Hồng Tuyết đứng, nếu hắn trở lại làm Thám Hoa Lang, đó gọi là không phân biệt tôn tư trật tự, ông và Kha Hồng Tuyết không ghánh nổi ngôn quan dùng ngòi bút làm vũ khí.

Nhân Thọ Đế giơ tay, dáng vẻ mất kiên nhẫn: "Nói dưới đất lạnh, đứng lên.”

“Tạ bệ hạ. "Dung Minh Ngọc nói, sau đó đứng dậy, chuyển hướng Kha Hồng Tuyết, trả lời vấn đề của hắn:" Chuyện nhỏ như vậy, tất nhiên là do Đường nhi tự mình làm chủ là được, không cần phải bẩm báo với ta.”

Kha Hồng Tuyết liền cười: "Hạ quan cũng đoán vậy, chỉ là Vương gia ngài thật sự biết Thế tử gia cứu trợ thiên tai tốn bao nhiêu ngân lượng không?"

Dung Minh Ngọc nhíu mày, không nói gì, Dung Đường im lặng xê dịch về phía sau.

Kha Hồng Tuyết nói: "Chỉ là gạo tẻ đã thu một vạn thạch, dược liệu mười xe, vải vóc vải đay lấy cả ngàn mà tính, chứ đừng nói vàng thật bạc trắng ngân phiếu đưa đến nội địa phủ Tô Châu sau tai hoạ.”

Hắn hơi dừng lại, cười nói: "Chỉ là ta vừa vặn đi ngang qua, không có hiểu rõ sự việc, hẳn là Nhị điện hạ nhớ kỹ nhỉ?"

Thịnh Thừa Minh nhận được câu hỏi, gật đầu nói: "Tổng cộng ba vạn lượng bạc, tất cả đều ghi nhớ.”

Những ngày mưa to Giang Nam, Dung Đường vẫn đau, không có tâm tình hay sức đi so đo xem chuyện mình đưa ra bao nhiêu bạc, lúc này vừa nghe thấy Thịnh Thừa Minh cụ thể hóa, bản thân cũng sửng sốt quay đầu nhìn Túc Hoài Cảnh.

Người sau gật đầu với y, ý bảo không cần phải phiền lòng, Dung Đường liền biết tất cả đều nằm trong tay hắn.

[...] Dòng điện Hệ thống đâm đâm chửi chửi nửa ngày, nói: 【 Hắn đã dự trù chuyện này từ nửa năm trước rồi sao? 】

Dung Đường cũng cảm thấy kinh ngạc, lại nói: "Hẳn là không phải.”

Vừa rồi lúc Kha Hồng Tuyết điểm đến y, trên mặt Túc Hoài Cảnh cũng có chợt lóe qua một thoáng ngạc nhiên, nghĩ đến vở kịch này cũng không nằm trong dự liệu của Túc Hoài Cảnh.

Vở kịch mà đại nhân vật phản diện muốn  xem, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ bắt đầu từ hôm nay, sau này mỗi năm sẽ triển khai mỗi người một vở.

Chỉ là trước đó, Kha thiếu phó muốn vớt chút béo bở cho Dung Đường mà thôi.

Kha Hồng Tuyết nói: "Ba vạn lượng bạc trắng, cho dù là quan viên nhất phẩm đương triều cũng cần làm quan trong triều ba mươi năm mới tiết kiệm được số bạc này, thế tử gia chỉ là một người, tiện tay cầm lại có thể móc ra nhiều bạc như vậy, thật sự khiến người ta phải tặc lưỡi.”

Đại Ngu giàu có và đông đúc, nhưng bổng lộc quan trong triều đều có định số, những người ngồi trong điện Thiều Hoa này, không một ai chỉ ăn bổng lộc sống qua ngày, nhưng khi Kha Hồng Tuyết quy đổi những con số này thành năm, cũng đủ để khiến người ta nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Dung Đường nói là Ninh Tuyên Vương thế tử, kì thực không có quyền không tước, ăn bổng lộc của vua vừa nói cùng lắm là cuối năm sẽ nhận được chút ban thưởng trong cung, thật ra cũng không có nguồn kinh tế trong quan trường.

Mà y xuôi nam một chuyến, nhẹ nhàng thoải mái lấy ra ba vạn lượng bạc trắng, chẳng những Ninh Tuyên Vương chính miệng nói việc này hoàn toàn dựa vào chính y làm chủ, lúc Hoàng đế muốn ban thưởng lại chủ động từ chối, làm người ta không khỏi hoài nghi, đến tột cùng Ninh Tuyên Vương phủ phú quý bao nhiêu, mới có thể khiến cho một thế tử gia hào phóng như vậy?

Thậm chí, trong những con đường phú quý làm giàu kia, lại có bao nhiêu là hoạt động mờ ám không thể cho người khác biết.

Nhân Thọ đế vốn đa nghi, Kha Hồng Tuyết nhẹ nhàng nói một câu cũng đủ đâm vào trong lòng lão ta một cái gai.

Dung Đường si ngốc nhiều năm, tuổi còn trẻ, lại chưa vào triều đường. Vả lại chính miệng Dung Minh Ngọc cường điệu mạng y không còn lâu cần tích phúc đức nhiều, vậy hành vi của y có thể lý giải là trẻ con vô tri.

Nhưng Dung Minh Ngọc thì sao?

Tài sản lớn của ông ta là từ đâu mà đến?

Những người không biết chuyện ở đây đều cho rằng Kha thiếu phó đang chất vấn Dung Đường, mượn cớ nhằm vào Dung Minh Ngọc, ngay cả Thịnh Thừa Minh nghe vậy cũng kinh hãi, cúi đầu che lại vẻ mặt, bàn tay bất giác siết thành quyền trong tay áo.

Nhưng bên Dung Đường, Mộc Cảnh Tự nghe Kha Hồng Tuyết nói xong chỉ khẽ lắc đầu, rót trà đã nguội ở bên kia bàn xuống bàn ăn, lại rót một ly đặt ở một bên chờ Kha Hồng Tuyết trở về.

Túc Hoài Cảnh ngồi tại chỗ, sắc mặt thong dong, tầm mắt chỉ thỉnh thoảng rơi xuống vạt áo dính bụi của Dung Đường, chói mắt dị thường.

Còn Dung Đường thì sao?

Nếu không phải chuyện này không thể xác nhận, y cũng muốn giả bộ thất kinh hố Dung Minh Ngọc một phen.

Tâm tư cả điện không đồng nhất, trong lòng mỗi người đều mang ý xấu, đế vương không nói gì hồi lâu, ai cũng không dám lên tiếng đánh vỡ sự im lặng này, thẳng đến khi mẹ đẻ của nhị hoàng tử Di Phi nương nương ôm bụng nhẹ nhàng mà "Ai u" một tiếng.

Nhân Thọ đế bị hấp dẫn, nha hoàn bên cạnh Di phi lập tức đi ra hành lễ: "Bệ hạ, đã đến giờ nương nương uống thuốc an thai.”

Bụng Di phi đã lộ ra ngoài, lớn hơn một bào thai năm tháng bình thường, ánh mắt Nhân Thọ Đế đáp xuống bụng nàng, sắc mặt dịu đi, hiện ra vài phần quan tâm tình thương của phụ thân: "Cẩn thận đỡ nương nương xuống.”

Di phi bưng chén sứ trắng lên, dịu dàng cúi đầu: "Thiếp lấy trà thay rượu, chúc bệ hạ long thể khỏe mạnh, phúc trạch vạn năm.”

Nhân Thọ đế bưng chén rượu lên trả lời một ngụm, Di phi lúc này mới lui ra, mọi người đứng dậy đưa tiễn, đợi đến khi ngồi xuống, khói thuốc nổ vừa rồi mới hơi hòa hoãn lại.

Dung Minh Ngọc tự nhiên nói: " Từ khi Đường nhi sinh ra, trưởng công chúa điện hạ đã cho nó mấy gian cửa hàng, nhà ngoại tổ lại tặng mấy tòa thôn trang khác; hơn nữa cũng có phần được chia trong vương phủ, cùng với trân bảo bệ hạ, thái hậu, hoàng hậu nương nương ban cho nó hàng năm. Tuy ba vạn lượng bạc nhiều, nhưng cũng không phải không gom được, Kha thiếu phó hà tất kinh ngạc như thế?"

Ông dừng một chút, quay ngược lại trả lời: "Nếu luận nhà giàu có và đông đủ, có ai trong thiên hạ mà không biết nhà giàu nhất Giang Nam là lệnh tôn đây?"

Sắc mặt Mộc Cảnh Tự nghiêm túc, nhíu mày nhìn Dung Minh Ngọc.

Trong lòng Dung Đường phỉ nhổ, lại một lần nữa cảm thấy nguyên tác miêu tả vị Ninh Tuyên Vương này rất đúng.

Kha Hồng Tuyết chỉ ra vương phủ phú quý, chủ ý là muốn khiến cho Nhân Thọ đế nghi kỵ Dung Minh Ngọc, Dung Minh Ngọc quay đầu đẩy trách nhiệm chia ra ngoài không nói, nhân tiện còn giẫm lên Kha Hồng Tuyết một cước.

Trình độ phú quý của Kha gia, đó mới thật sự là cả thiên hạ đều biết.

“Thật không hổ là một con chó bên cạnh Nhân Thọ Đế. "Dung Đường và hệ thống châm chọc.

Bắt được ai là cắn người đó.

[Đúng vậy.]

Kha Hồng Tuyết bị làm khó dễ cũng không căng thẳng, chỉ nhẹ nhàng cười: "Vương gia nói đúng, đúng là hạ quan kiến thức thiển cận. Chỉ là tổ phụ và phụ thân thường dạy ta, lập nghiệp dễ giữ nghề khó, cho nên ở phương diện tiền tài hạ quan cũng chỉ là một kẻ tằn tục, nghĩ có thể cần kiệm thì cần kiệm, vất vả lắm mới không khiến cho gia nghiệp bậc cha chú tích góp từng tí một bị ta hủy hoại,  lúc này mới suy bụng ta ra bụng người, bởi vậy vừa hỏi, thật sự mạo phạm rồi.”

[Hắn đang nhắc khéo hoàng đế sao?] Hệ thống hỏi.

Dung Đường: "Ừ.

Không nói đến Kha gia cống hiến hàng năm vì Đại Ngu, từ xưa quan thương cấu kết, nhưng quan viên buôn bán sẽ hoàn phản phản tác dụng.

Thiên phú kinh doanh của Kha Học Bác, cùng với thân phận đại nho của Kha Văn Thụy, nhất định bất luận là ai ngồi trên ngôi vị hoàng đế đều phải bán mặt mũi cho Kha gia.

Mà sau sự biến năm Nguyên Hưng thứ hai mươi lăm, Kha gia lại kiên định đứng ở bên cạnh tân hoàng, lúc đó mọi thứ đều hoang tàn, nếu không phải Kha Học Bác trượng nghĩa khinh tài, đại điển đăng cơ của Nhân Thọ đế sợ là cũng sẽ trở nên khó coi.

Lời này của Kha Hồng Tuyết không chỉ nói lập nghiệp dễ giữ nghiệp khó, mà còn nói quân suy bại rất dễ làm, quân thủ thành mới khó.

Kha Hồng Tuyết muốn làm hạng người thủ nghiệp, Kha gia lại ủng hộ Hoàng đế, đương nhiên Nhân Thọ Đế là vị vua thủ thành hoàn toàn xứng đáng trong cảm nhận của Kha Hồng Tuyết.

Hắn thậm chí không cần biện giải cho mình, chỉ cần thoáng biểu lộ lập trường một chút, lại cho Nhân Thọ Đế một chút ám chỉ, Hoàng đế sẽ thuận lý thành chương bổ sung ý tứ của hắn.

Kha gia quy hàng, tới bao nhiêu tiền cũng sẽ không khiến Nhân Thọ Đế cảm thấy phiền chán, đương nhiên càng nhiều càng tốt, càng trung thành càng tốt.

Nhân Thọ đế thích nhất là nghe bá quan nịnh nọt, mà khi Kha Hồng Tuyết lẳng lặng nịnh nọt lại chân thành như thế, một khi lão hiểu rõ chắc chắn sẽ vui vẻ.

Quả nhiên, Dung Đường vừa trả lời xong vấn đề của hệ thống, trên đài cao đã vang lên một giọng nói trầm thấp: "Lập nghiệp dễ giữ nghiệp khó..."

Đế vương trầm tư, không ai dám lên tiếng trả lời.

Trong nháy mắt, cũng có thể một lát, Nhân Thọ Đế vỗ tay cười to, nhìn Kha Hồng Tuyết nói: "Lập nghiệp dễ giữ nghiệp khó, lời ấy của Hàn Anh có lý! Quốc trượng và cô cô cho Đường nhi nhiều gia tài hơn nữa, cũng không có đạo lý để nó loạn mắt tản tiền tiết kiệm vì trẫm.”

Lão chuyển hướng sang Dung Đường, trực tiếp ngắt lời Dung Minh Ngọc, sắc mặt ấm áp: "Lần này Đường nhi lập công, không uổng công trước đó vài ngày dì ngươi thường nói ngươi thông minh nhạy bén. Dượng phải đa tạ ngươi, lần này cứu nạn ngươi bỏ ra ba vạn lượng, trẫm trả lại gấp bội cho ngươi!"

Dung Đường vừa định quỳ xuống tạ ơn, lại nghe lão còn nói: "Đừng vội, đây là trả, chưa phải thưởng, đừng vội tạ ơn.”

Vương hoàng hậu vội nói: "Đủ rồi.”

Nhân Thọ Đế lắc đầu: "Này! Như vậy sao đủ? Lệnh cho phủ Nội Vụ lĩnh chỉ, thưởng cho Ninh Tuyên Vương thế tử theo quy cách hoàng tử.”

“Dạ. "Đại thái giám nói.

Dung Đường lúc này mới quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Nhân Thọ đế cười để cho y đứng lên, quét ánh mắt quanh đại điện một vòng hỏi: "Không phải năm nay Đường Đường thành thân sao, thế tử phi đâu rồi?"

Tác giả có lời muốn nói:

A Tuyết: Kể chuyện cười, ta cần kiệm (híp mắt cười -) • tiền tệ không chịu nổi soi mói, tất cả đều bay hết gòi!!! (Điều quan trọng nhấn mạnh ba lần) Vua suy bại: Vua chỉ huy sự nghiệp quốc gia ngày càng suy đồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play