Dung Đường và Túc Hoài Cảnh cùng trở lại thư phòng, trong đầu còn đang không ngừng hồi tưởng cuộc đối thoại giữa hắn và Mộc Cảnh Tự.
Rất kỳ quái, y quen biết Mộc Cảnh Tự đã lâu, còn chưa nghe thấy y nói chuyện với ai như vậy, như lọt vào trong sương mù, khiến đầu óc người ta không thể hiểu nổi.
Thậm chí... Dung Đường mơ hồ cảm thấy hình phạt y vừa mới nói với Túc Hoài Cảnh bao hàm cả ý răn dạy, giống như là trưởng bối ôn hòa rồi lại nghiêm khắc giáo dục tiểu bối.
Nhưng sao Mộc Cảnh Tự lại phải răn dạy Túc Hoài Cảnh?
Mi tâm Dung Đường càng nhíu càng chặt, ngồi xuống còn chưa giãn ra, thẳng đến khi Túc Hoài Cảnh khẽ cười: "Đường Đường đang nghĩ cái gì đó?", y mới chợt hoàn hồn, thần sắc phức tạp nhìn Túc Hoài Cảnh một cái, lắc đầu: "Không có gì.”
Y nâng chén trà trên bàn lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đ è xuống nghi hoặc liên tiếp dâng lên, hỏi Túc Hoài Cảnh: " Hôm nay ngươi không ra ngoài với Nhị điện hạ sao?”
Túc Hoài Cảnh nhướng mày, cười nói: "Hôm nay Thất Tịch, đương nhiên ta nên ở cùng Đường Đường.”
Dung Đường kẹt một lát, cúi đầu, yên lặng "À" một tiếng.
Mùa hè dài bóng râm che khuất mặt trời, tường viện gian ngoài thư phòng trồng một khu rừng trúc nhỏ, chim sáo kêu nỉ non ở giữa cùng với cơn gió nhẹ. Trong thư phòng không hun hương, chỉ có nho và các loại trái cây bình dân khác đặt trên bàn, mùi rất thơm, ngọt ngào.
Dung Đường tĩnh tâm, ánh mắt tuần tra trên bàn một vòng, tùy ý cầm lấy quyển nhật ký điều tra lũ lụt Giang Nam năm Khánh Chính thứ hai bị Túc Hoài Cảnh kẹp ở dưới cánh tay, lật xem.
Một quyển sách mỏng manh được bảo quản rất là sạch sẽ, không hề có bất kỳ tổn hại nào, chỉ là do lật sách nhiều năm nên có hơi cũ kỹ.
Trong sách ghi lại tỉ mỉ lũ lụt xảy ra ở vùng Giang Nam năm Khánh Chính thứ hai, bao gồm nguyên nhân lũ lụt, mưa to khi nào bắt đầu từ đâu, kéo dài bao lâu, mực nước ven sông dâng lên bao nhiêu, họa đến bao nhiêu châu phủ, mấy thôn trang đồng ruộng bị hao tổn, tổng cộng tổn thất bao nhiêu ngân lượng......, ngoài ra còn ghi chép tỉ mỉ khi nào mở cửa đập, xả lũ từ nơi nào, cùng với tình hình dịch bệnh và xây dựng lại sau thiên tai, thậm chí còn có phân tích chỉnh lý và biện pháp phòng ngừa lũ lụt liên quan.
Mặc dù nhiều tình huống không giống trận lũ lụt năm nay, nhưng cải tiến một ít kinh nghiệm và phương pháp trong đó thì vẫn có thể vận dụng đến hiện nay.
Dung Đường đọc mà bất giác chìm vào trong đó, nói sâu sắc thì là tài học của người viết sách khiến người ta bội phục. Cho đến khi y lật đến cuối, thoáng nhìn thấy một trang chữ nhỏ.
[Mùa hè năm Khánh Chính thứ hai, qua Giang Nam, đi qua Lữ Trấn Huy Châu, trên đường gặp người đói xương trôi nổi khắp nơi, hỏi hương lão, biết được sự hung hiểm của lũ lụt, trải qua ba tháng viết cuốn sách này, hy vọng là lời cảnh báo cho hậu nhân sau này. Dù không thay đổi được thiên tai thì cũng mong có thể đổi được nhân hoạ.]
Dung Đường nhìn chằm chằm mấy hàng chữ này hồi lâu, Túc Hoài Cảnh thuận miệng hỏi: "Sao vậy?”
Dung Đường do dự một hồi, khép trang sách lại, hỏi Túc Hoài Cảnh: "Quyển sách này ngươi lấy ở đâu?”
Túc Hoài Cảnh: "Nhị điện hạ mang tới từ kinh thành, ban đầu vẫn thu vào tàng thư quán nội các.”
Dung Đường: "Đây là bản gốc hay là hậu nhân sao chép?”
Túc Hoài Cảnh hơi lộ vẻ không hiểu, cầm lấy sách lật lật, nói: " Bản gốc, sao thế?"
Dung Đường im lặng, Túc Hoài Cảnh kinh ngạc nhìn y một cái, cúi đầu lật sách lần nữa, lúc đầu không phát hiện ra có gì đặc biệt, nhưng càng về sau sắc mặt hắn hơi trầm xuống, mà đến trang cuối cùng nhìn thấy những chữ kia thì hơi sửng sốt, đuôi lông mày chậm rãi nhíu lại.
Dung Đường hỏi: "Khánh Chính năm thứ hai, Mộc đại nhân đang ở đâu?”
Lúc trước ở hội Chiết Hoa, bọn họ đã từng hỏi Lư Gia Hi, đối phương nói Khánh Chính năm thứ năm Mộc Cảnh Tự mới vào Lâm Uyên Học Phủ, lúc trước vẫn luôn ở nông thôn.
Cụ thể ở nông thôn nào, Lư Gia Hi không biết, Dung Đường cũng không hỏi. Nhưng dù sao cũng không phải là Giang Nam cách Lâm Uyên học phủ mười vạn tám ngàn dặm.
Nhưng bản ghi chép điều tra này, rõ ràng giống hệt nét chữ trên hồ sơ của Mộc Cảnh Tự viết.
Dung Đường đang muốn nói ra hoài nghi của mình, Túc Hoài Cảnh lại nở nụ cười, khép sách lại ngước mắt, giống như lơ đãng nói: "Chữ viết giống nhau mà thôi, cũng không ngạc nhiên, Đường Đường sẽ không cầm quyển sách này đi hỏi Mộc đại nhân xem có phải y viết hay không chứ?”
Dung Đường sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Túc Hoài Cảnh.
Hai người nhìn nhau một hồi, Dung Đường quay đi khẽ thở dài: "Đáng tiếc.”
Túc Hoài Cảnh: "Hả?”
Dung Đường: "Ta còn muốn Mộc đại nhân dạy thư pháp cho ta.”
Túc Hoài Cảnh hơi ngẩn ra, chợt cười nói: "Ta cũng có thể dạy Đường Đường.”
Dung Đường nhẹ nhàng liếc hắn, Túc Hoài Cảnh cầm nghiên mực, dường như là định dạy thư pháp cho y thật, mà quyển sách kia thì bị tiện tay đặt sang bên cạnh, bìa sách hướng xuống dưới.
Dung Đường nhìn thoáng qua rồi quay đi, hệ thống nói nhỏ hai tiếng trong đầu y, nói: [Có cổ quái.]
“Đừng quan tâm. "Dung Đường trả lời.
Y không thể hiểu những lời giữa Mộc Cảnh Tự và Túc Hoài Cảnh, cũng không rõ tại sao Túc Hoài Cảnh lại giấu đầu hở đuôi bịt tai mà đi trộm chuông, nhưng ít nhất y tin tưởng Túc Hoài Cảnh sẽ không hại y.
Trừ phi là chuyện không thể để Dung Đường biết, nếu không hắn sẽ không cảnh giác như vậy.
Dung Đường coi như chưa từng thấy quyển sách kia, cũng chưa từng nghi ngờ nét chữ, Túc Hoài Cảnh muốn dạy thư pháp cho y, y bèn làm bộ làm tịch luyện một trang giấy, nói mệt thì thả bút, thanh thản ổn định đọc nửa quyển sách đi ăn cơm.
Ăn cơm trưa xong, tỉnh ngủ hóng gió, buổi tối lại cùng Túc Hoài Cảnh vào trong thành Tô Châu xem hoa đăng bồng bềnh trên hồ sen.
Sau đó hồi phủ, lúc đi ngang qua viện của Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự, thấy trong viện còn sáng đèn, đột nhiên nhớ tới gì đó, thuận miệng hỏi Túc Hoài Cảnh một câu: "Chỗ của ngươi có phải còn có thuốc cao của đại phu Vương phủ không?"
Túc Hoài Cảnh: "Có, Đường Đường muốn làm gì?”
Dung Đường: "Buổi sáng ta nhìn thấy trên cổ tay Mộc đại nhân có mấy vết thương, hình như là bị người ta siết lấy, chỗ ngươi nếu có nhiều, để Song Thọ đưa hai bình qua đi.”
Đèn lồ ng thiên nga dưới mái hiên đốt nến, hơi tản ra ánh sáng màu vàng ấm áp. Túc Hoài Cảnh đưa Dung Đường đến cửa phòng, đột nhiên gọi y một tiếng: "Đường Đường.”
Dung Đường khó hiểu quay đầu lại, trong phút chốc trước mặt tối sầm lại, trên môi truyền đến một xúc cảm ấm áp lại lạnh lẽo.
Nụ hôn vừa chạm liền tan, Dung Đường vừa kịp phản ứng Túc Hoài Cảnh đã lui về phía sau hai bước, cười như mèo con: "Ngủ ngon.”
Dung Đường mở to hai mắt đứng tại chỗ, thế mà trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, Túc Hoài Cảnh lại làm ra một dáng vẻ rất kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ đêm nay Đường Đường còn đau người sao? Muốn mời ta ngủ cùng ngươi hả? Vậy ngươi chờ một chút nha, ta đi tắm.”
Dung Đường chán nản, hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức xoay người đi vào trong phòng, đóng cửa phòng phịch một cái, qua hai giây lại mở rồi thò đầu ra, nhìn chằm chằm Túc Hoài Cảnh, tức giận nói: "Ngủ ngon!”
Cửa lại đóng lại một lần nữa, âm thanh nhỏ hơn vừa rồi rất nhiều.
Túc Hoài Cảnh sửng sốt một hồi rồi cười lắc đầu, cảm thấy y đáng yêu tới mức không biết phải làm sao mới được. Đàng đứng ở trước phòng ngẩng đầu ngóng nhìn đèn cung đình thiên nga giao cổ một hồi, mới chậm rãi đi về phòng mình.
Đầu tiên hắn lấy ra hai bình thuốc trị liệu vết sẹo, trước khi ra cửa có hơi do dự, lại vào trong phòng cầm theo một thứ tùy thân mang theo.
Túc Hoài Cảnh đưa thuốc cho Song Thọ, dặn dò: "Đưa cho Mộc thiếu khanh, nói Ninh Tuyên Vương thế tử đưa cho y, thuốc mỡ một ngày đắp ngoài ba lần, thuốc viên uống trong, một ngày hai lần.”
Song Thọ nhận thuốc, vội vàng chạy ra ngoài.
Mà chờ bốn phía không có người, ý cười điểm xuyết trên mặt Túc Hoài Cảnh rốt cục chẳng còn nữa, cất bước đi về phía thư phòng.
Đèn đuốc sâu thẳm, Túc Hoài Cảnh ngồi ở sau bàn, chậm rãi lật xem bản ghi chép điều tra lũ lụt Giang Nam năm Khánh Chính thứ hai, chỉ chốc lát sau có người từ cửa sổ bay vào, lại đưa cho hắn một tờ giấy mỏng: "Chủ tử.”
“Ừ. "Túc Hoài Cảnh thấp giọng đáp một tiếng, bắt đầu so sánh nét chữ.
Hành Phong không hiểu hắn muốn gì, đợi một lát, hỏi: "Chủ tử, có gì khác thường sao?"
Túc Hoài Cảnh không đáp lời y, lần thứ hai cụp mắt nhìn thật lâu, buông giấy và sách vở xuống, dựa về phía sau. Không biết nắm chặt cái gì trong tay, thong thả vuốt v e.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Lúc trước ta dạy Bích Tâm y thuật, hỏi ngươi có muốn học hay không, sao ngươi lại từ chối?"
Hành Phong chấn động, cổ họng căng thẳng, hai tay ở bên người nắm chặt thành quyền, khàn giọng trả lời: "Thuộc hạ...... Tư chất ngu dốt, không học được y thuật tinh vi.”
“À. "Túc Hoài Cảnh cúi đầu cười, mắt phượng hơi đảo, nhàn nhạt liếc y một cái, lại nói:" Nói dối.”
Hành Phong lập tức quỳ xuống: "Thuộc hạ tuyệt không dám lừa gạt chủ tử!”
Túc Hoài Cảnh: "Đứng lên đi, ta cũng không có trách ngươi.”
Hành Phong do dự ngẩng đầu, đã thấy tầm mắt Túc Hoài Cảnh tùy ý buông xuống mặt bàn, không có một điểm xác định, làm như căn bản không quan tâm.
Y chần chờ một lát, đứng lên.
Túc Hoài Cảnh lạnh nhạt nói: "Là bởi vì ngươi tận mắt thấy ta hoán cốt, đúng không?”
Hành Phong cắn chặt môi, không dám trả lời.
Mà Túc Hoài Cảnh cũng không muốn đáp án của y, hắn chỉ là nghĩ đến đâu nói đến đó, tùy ý cực kỳ cũng khinh mạn cực kỳ.
“Mẫu hậu từng nói, ngàn người ngàn mạch, thầy thuốc tốt nhất đã từng bắt mạch của một người mười mấy năm trước, mười năm sau vẫn có thể căn cứ vào mạch mà nhận ra đối phương. "Túc Hoài Cảnh nói," Đồng dạng, cốt tướng cũng giống vậy.”
“Dịch dung là thủ đoạn cấp thấp nhất, nếu muốn mai danh hoàn toàn ẩn tích, để cho bất cứ người nào trên đời này, cho dù là thân nhân nhất cũng không nhận ra mình, biện pháp tốt nhất là hoán cốt.”
Đêm sâu, ngoài viện có gió, ếch đang kêu ồm ộp, trong phòng có tiếng đầu ngón tay vuốt v e vải vóc giống như giai điệu ứng hòa lẫn nhau.
Túc Hoài Cảnh nói một hồi rồi lại dừng một lát. Hành Phong lẳng lặng nghe, chỉ là tay sắp bị mình nhéo tới chảy máu, hốc mắt trừng to tới đau nhức.
"Máu thịt dựa vào xương cốt, gân mạch cũng xuyên qua xương, bất cứ thay đổi nào trên da cũng không an toàn, chỉ có thể đập gãy hơn nửa xương cốt trên dưới toàn thân, dùng ngoại lực và dược vật để khép lại theo phương hướng đã định, từng chút từng chút, thay đổi cốt tướng, lại tu chỉnh ngũ quan, từ đó đạt được mục đích khiến toàn bộ máu thịt, gân mạch, âm sắc, tướng mạo biến thành một người khác."
“Sau đó thay đổi cách nói chuyện, nét chữ, dáng vẻ đi lại, cho dù cha mẹ ruột đứng trước mắt cũng không nhận ra.”
Túc Hoài Cảnh nói xong nhẹ nhàng nở nụ cười, Hành Phong nhìn chằm chằm sàn nhà, trước mắt đột nhiên mơ hồ, trong thoáng chốc y giống như trở lại thời điểm mình vừa tới đất Thục, nhìn thấy tiểu chủ tử đau đến lăn lộn dưới đất.
"Hoán cốt không thể hoán một lần là xong, cũng không thể bẻ hết xương trong một lần, ngắn thì ba năm, dài thì năm năm, hơi không cẩn thận sẽ chết ngay lập tức, nếu không kịp thời trị liệu cũng sẽ lưu lại bệnh tật cả đời, không thể gặp gió, không thể chịu lạnh, không thể cưỡi ngựa, không thể dầm mưa, không thể mệt mỏi..."
"Mẫu thân nói nếu muốn hoán cốt, không thể làm ở thời thơ ấu, cũng không thể làm sau khi trưởng thành, tốt nhất chính là tám đến mười tám tuổi, chậm nhất không thể sau hai mươi ba tuổi. " Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng nỉ non, như là nhớ không rõ ngẩng đầu hỏi Hành Phong: " Năm tam ca của ta xuôi nam, bao nhiêu tuổi?”
Giọng Hành Phong khàn khàn: "Mười tám.
Mười tám...... "
Túc Hoài Cảnh thấp giọng nói," Đến Khánh Chính năm thứ năm, vừa vặn hai mươi ba tuổi.”
*Thật trùng hợp. "Hắn khẽ thở dài, nhắm mắt dựa về phía sau, nổi lên một đề tài khác:" Ngươi có biết lúc trước, ta đi gặp Thẩm Phi Dực ở vùng lân cận kinh thành, hỏi hắn vấn đề gì không?”
Hành Phong: "Thuộc hạ không biết.”
Túc Hoài Cảnh: "Ta hỏi hắn, hắn còn sống, sao tam ca của ta lại chết, ngươi đoán xem hắn đáp lại ta như thế nào?”
"Hắn nói"Tam điện hạ đã sớm đoán được trong quân đội ở chuyến xuôi nam lần đó có người lòng mang bất chính, sợ toàn quân bị diệt, bí mật phân ra một tiểu đội do tiểu nhân dẫn đầu, đi đường nhỏ xuôi nam, nếu trên đường nghe được tin dữ thì hỏa tốc về kinh bảo vệ bệ hạ."
Giọng Túc Hoài Cảnh rất nhẹ, trước sau như một trầm thấp dễ nghe, thiếu đi vẻ xinh đẹp khi nói chuyện với Dung Đường, toát ra một loại hờ hững lạnh đến cực hạn. Nhưng dưới sự hờ hững này, cất giấu sự run rẩy ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
Hắn mở mắt ra, nhìn thoáng qua thư tín trên bàn, lại nhìn xuống, nhìn chiếc bùa bình an mà hắn đã vuốt v e trên tay nhiều lần.
Sau khi Dung Đường cầu về cho hắn, hắn vẫn cất ở trong hộp gấm, cho tới hôm nay mới ma xui quỷ khiến mới lấy ra.
Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng hỏi, cơ thể lại căng thẳng: "Ngươi nói, tam ca của ta có khi nào chưa chết hay không?”
Cả người Hành Phong chấn động, thất thanh hồi lâu, đang lúc y muốn nói chuyện, Túc Hoài Cảnh lại lắc đầu, âm sắc nặng nề, mang theo vài phần mất mát: "Nhưng ta lại không hy vọng là huynh ấy.”
“Đau lắm. " Hắn nói.
Bẻ gãy xương cốt cả người từng cái một rồi lại định hình từng cái, thật sự rất rất đau.
Hắn không muốn anh trai mình cũng giống như mình….
Tác giả có lời muốn nói:
Hoán cốt chỉ là tác giả bịa đặt, không có bất kỳ căn cứ khoa học nào, các bạn nhỏ đừng thử nhé!
Mễ: Phát hiện tác giả viết thêm một bộ riêng cho Kha Mộc 👁️👄👁️ Tính edit mà sợ lộ thiên cơ nên thoi:))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT