Dung Đường từ sáng thức dậy đã ăn, bữa trưa uống mấy ngụm canh rồi cất bát đi, Túc Hoài Cảnh nhìn bên cạnh nhíu mày, có hơi hối hận.

Cảm giác thành tựu khi cho động vật nhỏ ăn quá mãnh liệt, ngay cả hắn cũng quên chừng mực.

Cũng may ăn không nhiều lắm, không đến mức đầy bụng. Sau khi Túc Hoài Cảnh đưa Dung Đường về phòng nghỉ ngơi mới đứng tại chỗ trầm tư một lát, lẳng lặng đè toàn bộ đồ ăn vặt mang tới xuống đáy rương.

Lúc đậy nắp lại còn hơi chần chờ, lại lấy mỗi thứ một nửa ra rồi mới đem một nửa khác khóa lại.

Không thể cắt đứt sạch sẽ, nếu không Đường Đường sẽ uất ức.

Túc Hoài Cảnh làm xong hết thảy, tiểu viện trở nên yên tĩnh. Dung Đường đang nghỉ trưa, Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự còn ở lại giữa hồ chưa về, hắn ngồi trước bàn, nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng chim bói cá hót líu lo, hắn không vui nhíu mày, cất bước bước ra ngoài.

Trước khi đi hắn gọi Song Thọ tới, nói: "Nếu lát nữa Đường Đường tỉnh ta còn chưa trở lại thì nói với y ta đi tìm Nhị thiếu gia.”

Song Thọ sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở nên cảnh giác bối rối: "Lang quân có chuyện gì cần thông báo cho nhị thiếu gia, để tiểu nhân đi truyền lời là được, thật sự không cần phải đích thân đi chuyến này đâu.”

Đêm trước khi tới Phù Viên, tuy Dung Tranh nói đưa rất nhiều đồ đến Đường Hoa viện, nhưng mọi người trong vương phủ biết rất rõ, nhị thiếu gia tam thiếu gia không cung kính với thế tử gia như vẻ bề ngoài. Hiện giờ một mình lang quân đi tìm nhị thiếu gia, Song Thọ rất lo.

Túc Hoài Cảnh nghe vậy thì hơi buồn cười, cảm thấy hình tượng mình ở trước mặt Dung Đường trong sáng giống đóa hoa trắng thì thôi, ngay cả sai vặt của y cũng cảm thấy mình là một người sẽ bị người khác bắt nạt.

Nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận, Túc Hoài Cảnh lại cảm thấy vui vẻ. Chính là bởi vì được bảo vệ quá cẩn thận, ăn uống ngủ nghỉ đều có người để ở trong lòng, cho nên rơi vào trong mắt người khác, Ninh Tuyên Vương thế tử phi mới là bông hoa tơ hồng bám lên Dung Đường mà sống.

Không thể nói là tốt bao nhiêu, nhưng cũng không hề xấu.

Túc Hoài Cảnh tạm thời không có ý định thay đổi nhận thức này, về tư tâm mà nói, hắn ích kỷ tận hưởng cảm giác bám lấy Dung Đường, được Đường Đường bảo vệ che chở.

Về chính sự mà nói,"Ninh Tuyên Vương thế tử phi"vốn là tầng ngụy trang tự nhiên nhất không chê vào đâu được của hắn, từ ngày Dung Đường tự tay đưa cho hắn, Túc Hoài Cảnh cũng đã suy nghĩ làm thế nào để tận dụng nó tối đa.

Về phần cái gọi là thanh danh hay là cái khác, Túc Hoài Cảnh không quan tâm lắm, hắn rất vui vì thông qua danh hiệu này có được mối liên hệ không thể tách rời nhất trên đời với Dung Đường.

Túc Hoài Cảnh cười cười, nói với Song Thọ: "Yên tâm, hiện giờ Nhị thiếu gia rất kính trọng Đường Đường, sẽ không thất lễ với ta đâu.”

Song Thọ vẫn còn nghi ngờ, nhưng trước kia Dung Đường đã từng dặn dò mọi người ở Đường Hoa viện, mọi mệnh lệnh của Túc Hoài Cảnh đều tương đương với những gì y nói. Cho nên hắn nhất quyết muốn đi một mình, Song Thọ cũng không hề cản trở, chỉ là thoáng lưu tâm, nghĩ nếu là có người truyền lại tin tức lang quân bị nhị thiếu gia bắt nạt thì lập tức đi đánh thức thiếu gia giúp lang quân trút giận.

Túc Hoài Cảnh đi ra cửa viện, mắt nhìn đám hoa đang mọc, vòng qua vài đoạn đường thì có một gã sai vặt áo xám xuất hiện ở trước mặt hắn, dẫn theo Túc Hoài Cảnh đi tới một gian đình viện hơi có vẻ đổ nát, ít người lui tới.

Quy cách tiểu viện hôm nay lớn hơn nơi bọn họ ở một chút, thứ nhìn thấy đầu tiên khi bước vào sân chính là một sân khấu kịch đỏ sậm vô cùng bắt mắt.

Lên lầu năm thì thấy rõ dấu vết của năm tháng, trên đài thêu kim tuyến, xung quanh trồng cây lê, hiện giờ đang vào mùa lá rụng, bóng râm che trời rơi xuống viện, không khó nhìn ra nơi này nhiều năm trước ước chừng cũng là một nơi náo nhiệt.

Túc Hoài Cảnh không có nhiều nhã hứng ngắm cảnh như vậy, hắn không chớp mắt đi xuyên qua sân khấu kịch, đi tới trước cửa phòng chính.

Cánh cửa gỗ giống như đã được người ta lau chùi, mắt thường gần như không nhìn thấy một hạt bụi nào, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng đi lại bên trong. Túc Hoài Cảnh đẩy cửa ra, giọng điệu hơi trầm: "Điện hạ làm việc không khỏi quá mức lỗ m ãng.”

Người đi qua đi lại trong phòng chính là Thịnh Thừa Minh, gã mặc một bộ trường bào màu vàng hạnh, có hơi nôn nóng vội vàng đi vòng quanh trong phòng.

Túc Hoài Cảnh cảm thấy thú vị cúi đầu, nhìn tấm ván gỗ dưới chân hắn, lơ đãng tự hỏi phải chăng đã được nhị hoàng tử lau sạch.

Thịnh Thừa Minh bị hồn về, động tác bị cơn chấn động lớn làm dừng bước, quay người nhìn chằm chằm Túc Hoài Cảnh, cơ thể nghiêng nghiêng dường như muốn đi về phía trước, nhưng cuối cùng lại nhớ tới mình thân là con cháu hoàng gia ổn trọng cao quý, bước chân dừng tại chỗ lên tiếng: "Công tử.”

“Ừ. "Túc Hoài Cảnh đáp một tiếng, xoay người đóng cửa đi vào lại.

Trong sương phòng chỉ có một mình Thịnh Thừa Minh, điều này khiến Túc Hoài Cảnh khá ngạc nhiên. Hắn vốn tưởng rằng theo tính cách lỗ m ãng không lòng dạ của Thịnh Thừa Minh, sau khi phát hiện quan hệ giữa mình và Ninh Tuyên Vương phủ, cho dù có thể nhịn không đến hỏi trách trước tiên thì cũng không kìm được tìm Dung Tranh tìm hiểu một ít tin tức.

Túc Hoài Cảnh hỏi: “Có ai nhìn thấy điện hạ tới đây không?”

Thịnh Thừa Minh cả đêm ngủ không ngon, trong mắt hiện lên tia máu đỏ ngầu, nghe vậy lập tức trả lời: "Hôm nay hội Chiết Hoa mở màn, mọi người không phải ở trên đảo thì cũng du ngoạn ở trong thôn trang. Nơi này đổ nát, lão Tam lại sai người phong tỏa lại, một đường tới đây ta đều tránh tai mắt, cũng không bị ai nhìn thấy, xin công tử yên tâm.”

Túc Hoài Cảnh nhếch môi, cười nói: "Vậy điện hạ vội vàng tìm ta như thế, là có chuyện gì muốn thương lượng ư?"

Vẻ mặt thiếu niên hiện ra một loại trầm ổn và thong dong hơn tuổi, Thịnh Thừa Minh từ nhỏ đã lớn lên trong hoàng gia, ngoại tổ không chỉ một lần nghĩ tới việc sắp xếp cho gã vài mưu sĩ ở bên người, giúp giành được niềm vui từ Nhân Thọ Đế, hoặc là đè ép các hoàng tử khác.

Nhưng những người đó trong mắt Thịnh Thừa Minh, ai cũng là đồ cổ hủ chỉ biết khoe khoang kiến thức, mở mồm toàn dạy bảo người ta cũng rung đùi đắc ý, làm việc nhìn trước ngó sau do dự, Thịnh Thừa Minh nghe bọn họ nói mà đau đầu.

Lúc gặp Túc Hoài Cảnh, gã đang ở thời kỳ tương đối mấu chốt. Phụ hoàng cho phép gã vào triều chấp chính, nhưng không rõ ràng lắm là vì ra oai phủ đầu gã hay là các đại thần của phái Tam hoàng tử nhằm vào, gã tiếp nhận vài vụ án, cho dù là nhẹ nhàng đơn giản nhất cũng làm hỏng, khiến phụ hoàng không vui.

Có một thời gian Thịnh Thừa Minh rất lo lắng bệ hạ sẽ ném gã về Quốc Tử Giám cùng nghe giảng với Tứ đệ, Ngũ đệ một lần nữa.

Vừa lúc đó Túc Hoài Cảnh xuất hiện quy hàng, vốn Thịnh Thừa Minh cũng ôm cảnh giác hoài nghi với hắn, nhưng Thụy thú như Bạch Hổ hắn cũng tìm được, hơn nữa không hề giữ lại hiến cho mình làm lợi thế lấy lòng phụ hoàng. Khi gã kiêu ngạo tự mãn, suýt nữa lưu lại hậu hoạn đã khuyên gã tỉnh táo lại, mới miễn cho ngày sau bị phụ hoàng hỏi trách, tránh được nguy hiểm.

Thịnh Thừa Minh bây giờ vô cùng tín nhiệm đối với vị thiếu niên công tử này.

Cũng chính bởi vậy, khi gã phát hiện Túc Hoài Cảnh nói thành thân đúng là gả cho thế tử Ninh Tuyên Vương làm thế tử phi, Thịnh Thừa Minh lâm vào khiếp sợ lâu dài khó có thể tự kiềm chế.

Gã mất rất lâu mới có thể tìm lại giọng nói của mình, sau đó nói: "Tháng trước ta đang xử lý án dư đảng phản quân, vẫn không có thời gian để ý những chuyện xảy ra trong kinh, nhưng có nghe nói...... Ninh Tuyên Vương thế tử thành thân để xung hỉ, nếu công tử --"

Túc Hoài Cảnh không nói chuyện, nâng mắt nhìn gã, khóe miệng chứa ý cười nhàn nhạt, nhìn thoáng qua tựa như đang âm thầm động viên.

Vì thế lá gan Thịnh Thừa Minh lớn hơn một chút, gã nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Nếu công tử không tự nguyện, ta sẽ giúp ngươi đi bẩm báo phụ hoàng, hủy bỏ hôn sự này. Vốn gả cưới nam tử đã là một chuyện không chính thống, công tử đại tài, sao có thể ẩn sau hậu trạch, ngày ngày hầu hạ một tên ma bệnh chứ?”

Lòng Thịnh Thừa Minh chỉ cho rằng Túc Hoài Cảnh bị ép gả cho Dung Đường, nói như vậy còn ngại không đủ, nhíu mày, oán giận nói: "Dung biểu ca cũng tùy tâm sở dục quá, biết rõ thân thể này của mình chẳng sống được bao nhiêu năm mà sao còn cưới nam thê? Đợi y đi rồi, chẳng phải công tử còn phải thủ hiếu vì y sao? Tân tang phu ba năm không được tham gia khoa cử, nếu y đi sớm thì quên đi, nếu như y kéo cái thân tàn giãy dụa ba năm năm năm, chẳng phải công tử vì y mà chậm trễ gần mười năm sao!?"

Thịnh Thừa Minh càng nghĩ càng sợ hãi, lúc nói thì mi tâm cau chặt lại, vẻ mặt lòng đầy căm phẫn, nói xong nửa ngày cũng không nghe thấy Túc Hoài Cảnh hồi âm. Gã ngước mắt lên, ánh mắt sáng quắc nhìn qua, phảng phất chỉ cần Túc Hoài Cảnh ra lệnh một tiếng, gã có thể từ Phù Viên giục ngựa hồi cung ngay lập tức, bào Nhân Thọ Đế hủy bỏ hôn sự hoang đường vô cùng này.

Nhưng khoảnh khắc khi ánh mắt chạm nhau, Thịnh Thừa Minh lại giật mình cảm giác rơi vào hầm băng, nguy hiểm đang ập đến.

Đó là đôi mắt của dã thú trước khi đi săn, đôi đồng tử đỏ tươi khóa chặt cổ họng con mồi trước bình minh, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cắn đứt, kết thúc mọi chuyện trong đêm tối.

Trong nháy mắt cảm giác của cơ thể đặc biệt rõ ràng, tóc gáy cả người Thịnh Thừa Minh dựng ngược, tựa như một trận gió lạnh thổi qua, khiến gã cảm thấy như đang ở trong thời tiết đông lạnh giá dù đang ở dưới ánh nắng ấm áp của tháng Tư.

Thịnh Thừa Minh hoảng sợ, không thể tin chăm chú nhìn Túc Hoài Cảnh, nhưng chợt nhận ra rằng cảm giác của mình lúc đó giống như ảo giác.

Túc Hoài Cảnh vẫn cười dịu dàng hiền lành như trước, rất kiên nhẫn nghe gã chửi bới xong, sau đó quay đầu nhẹ giọng nói: "Đa tạ điện hạ.”

Thịnh Thừa Minh hiếm khi cẩn thận không trả lời ngay.

Túc Hoài Cảnh nói: "Ta và Dung Đường lưỡng tình tương duyệt. Ta là một người không có khát vọng gì, cuộc sống sau này chỉ hy vọng có thể cùng ngắm hoa đọc sách với Đường Đường,  nghe diễn khúc, ta ngóng trông Đường Đường có thể sống lâu trăm tuổi, nếu như trời không thương ta, không cho phần phúc đó, ta cũng chỉ hy vọng có thể ở bên y đủ lâu.”

Thịnh Thừa Minh ngơ ngác nhìn Túc Hoài Cảnh, nhìn thấy trên mặt công tử mình kính trọng hiện lên vẻ dịu dàng.

“Nếu như nói lần thành thân này thật sự có thể giúp Đường Đường thoát khỏi bệnh tật trên người, đó mới là phúc của ta, mong rằng ngày sau điện hạ đừng nói những lời như vậy nữa. "Hắn ngẩng đầu nhìn Thịnh Thừa Minh, chắp tay hành đại lễ," Nếu điện hạ cảm thấy ta nhi nữ tình trường, không thể làm nên chuyện thì cũng là do tại hạ phúc bạc, không có duyên phụ tá điện hạ mưu đồ đoạt quyền thiên hạ, nhưng nếu muốn ta rời khỏi Dung Đường, đó là chuyện tuyệt đối không thể.”

Túc Hoài Cảnh nghiêm giọng nói: "Nguyện điện hạ phúc trạch lâu dài, quảng giao được với nhiều mưu sĩ, ngày sau vì Đại Ngu mà gầy dựng một thế gian trời yên biển lặng, làm một vị hoàng đế được lưu danh thiên cổ. Năng lực Túc mỗ kém cỏi, vô năng phụ tá điện hạ, như vậy - -”

“Công tử chớ nói như vậy!”

Thịnh Thừa Minh rốt cục tỉnh táo, không thể tin trừng to hai tròng mắt, vẻ e dè cẩn trọng cố gắng duy trì lúc nãy đã biến mất. Gã vội vã tiến về phía trước một bước, đưa tay nắm tay Hoài Cảnh, lại giống như tự biết thất lễ, lui về phía sau nửa bước, trực tiếp phất tay áo xin lỗi: "Là ta cổ hủ ngu muội, phân biệt không rõ sự tình, kính xin công tử đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng để ý. Biểu ca cát nhân tự có thiên tướng, đại nạn không chết tất có hậu phúc, công tử và biểu ca nhất định có thể......”

Gã kẹt một chút, gian nan nói: "Nhất định có thể bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”

Khoé môi Túc Hoài Cảnh nhếch lên một nụ cười không rõ ý tứ, Thịnh Thừa Minh nói: "Dung biểu ca rất thông minh ngay cả mẫu hậu cũng khen ngợi, công tử lại là đại tài hiếm có trong thiên hạ, hai người các ngươi quả thực trời đất tạo nên lương duyên trời ban, là ta mắt vụng.”

Túc Hoài Cảnh rũ mắt, lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Vậy sao?”

Thịnh Thừa Minh lập tức đáp: " Đúng là như thế! Xưa nay tài tử xứng với giai nhân, mà Đại Ngu ta trăm năm trước thậm chí từng có thời đại Đế hậu cùng trị, đó mới là giai thoại. Là ta học thức nông cạn, kiến thức nông cạn, lại nói ra" gả cưới nam tử không phải là chính thống " vớ vẩn như vậy, cho dù công tử không nhắc ta thì ngày sau ta cũng không còn mặt mũi nào đối với tổ tiên! Kính xin công tử khoan hồng độ lượng, tha thứ cho tại hạ nói không lựa lời!”

Túc Hoài Cảnh nhìn trong phòng một vòng, không tìm được chỗ có thể ngồi, lại lười nói nhiều với Thịnh Thừa Minh,  nghe vậy trầm mặc một hồi, bái lễ lần hai,  không đề cập tới lời nói vừa rồi thiếu chút nữa khiến mỗi người đi một ngả nữa.

Thịnh Thừa Minh nghĩ mà sợ, nghi vấn đầy bụng cũng không hỏi ra miệng, suýt nữa đã tổn thất một viên đại tướng, trong lúc nhất thời tâm tình thấp thỏm một câu cũng không dám nói.

Vẫn là Túc Hoài Cảnh nhắc nhở: "Điện hạ gọi ta tới đây là vì chuyện gì?”

Vẻ mặt Thịnh Thừa Minh hơi do dự, Túc Hoài Cảnh nói: "Điện hạ cứ nói không sao.”

Thịnh Thừa Minh lúc này mới hỏi chính sự: " Vì sao công tử lại lập nhóm với Kha thiếu phó.”

Túc Hoài Cảnh nheo mắt, vẻ mặt hơi lạnh: "Điện hạ mạo hiểm gọi ta tới gặp cũng chỉ là vì hỏi cái này thôi à?"

Thịnh Thừa Minh cả kinh, nhất thời không kịp phản ứng.

Túc Hoài Cảnh nói: "Ninh Tuyên Vương chính là cận thần của thiên tử, đồng thời là con trai thứ ba trong nhà. Trưởng tử Dung Đường chính là cháu ngoại của đương kim hoàng hậu, thứ tử Dung Tranh có giao hảo với điện hạ ngài, con út Dung Viễn có quan hệ mật thiết với với tam hoàng tử. Một nhà Ninh Tuyên Vương bốn người, bốn lập trường, điện hạ vừa nhận ta làm phụ tá, lại biết ta và Dung Đường chính là phu phu bái thiên địa. Hôm nay lại mạo hiểm gọi ta đến đây ở hội Chiết Hoa, chỉ hỏi lý do vì sao ta lập nhóm với Kha thiếu phó thôi à?”

Ánh mắt Túc Hoài Cảnh rơi xuống người Thịnh Thừa Minh, mang theo chút thất vọng.

Hắn nói: " Cho dù điện hạ hoài nghi lập trường của ta, cũng không nên hoài nghi Kha Hồng Tuyết.”

Thịnh Thừa Minh vội vàng nói: "Ta không…”

Túc Hoài Cảnh ngắt lời gã: " Hẳn điện hạ đang nghi ngờ" Hắn nói: "Ngay từ đầu ta đã quy phục điện hạ, cũng chưa từng nói hết, thế cho nên thẳng đến hôm qua ngài mới biết ta là người của Ninh Tuyên vương phủ. Đã như vậy, ngài không chỉ phải hoài nghi, ngài cũng phải cẩn thận hồi tưởng lại mỗi một lần gặp mặt, mỗi một cuộc nói chuyện từ khi chúng ta mới gặp đến nay, dùng cái này để phán đoán ta đến tột cùng có hai lòng hay không, ngài có thể gặp nguy hiểm hay không.”

“Trước đó ta đã nói qua, điện hạ làm việc thiếu vài phần cẩn thận. "Túc Hoài Cảnh nói.

Thịnh Thừa Minh há miệng, sững sờ nói: "Nhưng công tử đến nay làm gì cũng vì tốt cho ta.”

Túc Hoài Cảnh nói: "Đó là bởi vì ta cũng không có lòng bất trung.”

Thịnh Thừa Minh không hiểu: "Đã như thế, sao công tử lại khiến ta hoài nghi?”

“Nhỡ đâu có người giống ta thì sao?” Túc Hoài Cảnh hỏi ngược lại, "Nếu có người ngoài xuất hiện khi điện hạ lâm vào hoàn cảnh quẫn bách, bày mưu tính kế cho điện hạ, mưu được tín nhiệm của điện hạ, rồi lại tùy thời phản bội điện hạ thì sao?"

Sống lưng Thịnh Thừa Minh hơi lạnh, Túc Hoài Cảnh lại nói: "Điện hạ lòng son, đối với người thân cận ít kiêng kị, đây là chuyện trước đó tại hạ đã nhắc nhở ngài. Ngài nguyện ý tin tưởng ta là vinh hạnh vô thượng của ta với tư cách là mưu sĩ, nhưng với quân chủ mà nói, đây cũng không phải chuyện tốt, điện hạ phải sửa.”

Túc Hoài Cảnh lựa chọn Thịnh Thừa Minh, một là bởi vì gã rất dễ tiếp xúc, giao lưu với đủ loại người, vương tôn của mọi loại  yến hội. Bản thân Thịnh Thừa Minh là một người xa xỉ dâm dật, muốn nhìn thấy gã thật sự là một chuyện vô cùng đơn giản.

Hai chính là bởi vì gã thật sự quá mức ngu dốt, không có lòng dạ, tùy tiện lừa một lần sẽ đi theo suy nghĩ của người khác. Cho gã một chút ngon ngọt, sẽ cảm thấy đối phương hết lòng vì mình, hận không thể tôn sùng hắn là khách quý.

Người như vậy rất dễ khống chế, nhưng cũng sẽ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.

Túc Hoài Cảnh cũng không muốn mỗi thời mỗi khắc đều phải giải quyết hậu quả giùm cho Thịnh Thừa Minh,  cho nên có mấy lời hắn vẫn phải nhắc nhở.

Hắn nói xong, trả lời Thịnh Thừa Minh: "Sở dĩ điện hạ hỏi ta tại sao lại lập nhóm  với Kha thiếu phó, không ngoài vì trong tổ chúng ta có Ngũ điện hạ, điện hạ lo lắng ta sẽ chọn gã.”

"Nhưng xin điện hạ ngẫm lại, bất kể là mẹ con Phương quý nhân được Hoàng hậu nương nương che chở, hay là Tam hoàng tử điện hạ, chủ nhân hội Chiết Hoa lần này, nếu ta muốn phản bội, bọn họ ai không thích hợp hơn Ngũ điện hạ cơ chứ?"

Thịnh Thừa Lệ là người tầm thường nhất trong đám con cháu của Nhân Thọ Đế,  thân ở lãnh cung, lại không có ngoại thích, không được thiên tử yêu thích, nếu nói quyền thế, quyền thế trong tay gã còn không nhiều bằng Dung Đường.

Ở mức độ nào đó mà nói, Thịnh Thừa Lệ có thể dễ khống chế hơn Thịnh Thừa Minh, Túc Hoài Cảnh nghi ngờ Mộc Cảnh Tự chọn gã chính là vì nhìn trúng điểm này.

Nhưng chuyện này không liên quan đến hắn, Túc Hoài Cảnh cũng không có ý định tiếp cận Thịnh Thừa Lệ, sở dĩ hắn bắt chuyện với Kha Hồng Tuyết trước khi vào Phù Viên, nói cho cùng là vì phần thưởng hội của Chiết Hoa lần này.

Hắn hỏi: "Điện hạ đã biết tình huống nhóm của ta, nhưng biết trong đội ngũ này của ta có những người nào không?”

Thịnh Thừa Minh nói: "Ngũ đệ, biểu ca, Kha thiếu phó, Mộc thiếu khanh, công tử ngươi......" Gã dừng một chút, lông mày nhíu lại, "Còn có một học sinh của Lâm Uyên học phủ.”

Túc Hoài Cảnh cảm thấy một chút thất vọng nhạt nhẽo, nhưng lại thoáng qua biến mất không thấy.

Hắn ôm hy vọng với Thịnh Thừa Minh mới là điều châm chọc, Túc Hoài Cảnh nói: "Tên học sinh kia tên là Lư Gia Hi, nhân sĩ kinh thành, học đệ của Kha Hồng Tuyết, sang năm sẽ tham gia khoa cử.”

Thịnh Thừa Minh dường như cảm thấy cái tên "Lư Gia Hi" rất quen thuộc, thấp giọng lặp lại một câu: "Lư Gia Hi…”

Túc Hoài Cảnh: "Sự kiện cáo quan Đinh Lai Bảo chính là do hắn làm.”

Đồng tử Thịnh Thừa Minh đột nhiên phóng đại: "Đúng là hắn!?”

Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Học vấn của Lư Gia Hi cũng không phải xuất sắc, cho dù tham gia khoa cử cũng không chắc lấy được thành tích tốt, tốt nhất chính là Nhị Giáp * vào Hàn Lâm làm Thứ Cát Sĩ, rèn luyện một năm sau điều nhiệm đi Lục Bộ.”

(Nhị giáp: Xếp hạng thứ 2 của các ứng cử viên đã vượt qua kỳ thi hoàng gia (tức là hạng 4 trở lên)

Thịnh Thừa Minh hỏi: "Công tử có tính toán gì không?”

“Ta cảm thấy đã quá muộn. "Túc Hoài Cảnh nói," Tam điện hạ kết giao rộng rãi với tài tử văn quan, đợi đến sang năm mở khoa cử, học sinh tham gia hội Chiết Hoa lần này nếu là ngày sau vào triều làm quan, đều có thể nói mình là môn sinh của Tam hoàng tử. Tam điện hạ còn chưa vào triều chấp chính đã nhiều ưu thế hơn ngài rồi.”

Huệ quý phi là một người rất có dã tâm, nàng cho con út mệnh cách đế tinh, nhưng cũng không phải là để mặc trưởng tử lớn lên không quan tâm.

Ngược lại, quá trình trưởng thành của Thịnh Thừa Tinh rõ ràng là có người uốn nắn.

Ngoại tổ là võ tướng, hắn lại đi đường văn. Đợi đến khi thời cơ chín muồi quay lại nhìn, sau lưng Tam hoàng tử đã có nửa quan viên văn võ triều đình đứng cạnh.

Thịnh Thừa Minh căn bản không có năng lực đấu với hắn.

Nhưng cục diện này cần thời gian bố trí, Túc Hoài Cảnh mừng rỡ nhìn mấy đứa con trai Nhân Thọ Đế đấu đá với nhau, hắn cũng không có hảo tâm nhắc nhở Thịnh Thừa Minh như vậy.

Hắn chỉ nói kế hoạch hiện tại: "Học vấn của Mộc thiếu khanh cả thiên hạ đều biết, ta lập nhóm với bọn họ, lấy được phần thưởng của hội Chiết Hoa lần này, đưa Lư Gia Hi vào Hàn Lâm Viện, về phần sau muốn lôi kéo bên ngoài hay là ngầm làm quân cờ, tất cả đều nghe chủ ý của điện hạ ngài.”

Túc Hoài Cảnh nhìn thoáng qua sắc trời ngoài phòng, lông mày nhíu nhẹ, lười lề mề với gã, nói: " Nếu điện hạ còn không rõ thì viết thư kêu người đưa cho ta như trước là được rồi, phải tránh lén gặp mặt sợ làm cho người ta hoài nghi.”

Thịnh Thừa Minh kinh ngạc đứng tại chỗ, nghe Túc Hoài Cảnh dặn dò vài câu rồi rời đi, gã ngây người nửa ngày trong phòng nói thầm: "Đi tìm Dung Tranh.”

_

Dung Đường tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, đang nằm trên giường nghỉ ngơi thì nghe thấy bên ngoài có chút ồn ào.

Y ngẩn người, mặc quần áo tử tế đứng dậy, đẩy cửa ra thấy Song Phúc Song Thọ đang kinh ngạc đứng ở bên cạnh cửa trăng, Dung Tranh vào trong viện, chỉ huy gã sai vặt mang rất nhiều hộp quà đi vào.

Nhìn thấy y đã tỉnh, Dung Tranh lập tức bước nhanh tới, đứng dưới bậc thềm thỉnh an: "Huynh trưởng buổi trưa an lành, ngủ có an ổn không?"

Dung Đường gật đầu, tầm mắt rơi xuống chiếc hộp phía sau hắn: "Đây là?”

Dung Tranh quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói: "Mấy ngày trước nhị điện hạ được bệ hạ khen thưởng, có không ít dược liệu trân phẩm, điện hạ có lòng tốt nên lại ban thưởng toàn bộ cho đệ, nhưng đệ đệ là người vô dụng chỉ có sức khoẻ là tốt, thật sự không dùng được những bảo vật này, ngược lại lãng phí. Nghĩ như vậy, dứt khoát đưa tất cả tới hiếu kính huynh trưởng, kính xin huynh trưởng ngàn vạn nhận lấy."

Dung Đường: "...?”

Dược liệu? Hiếu kính?

Y chỉ ngủ một giấc, lại xảy ra chuyện gì vậy?

Túc Hoài Cảnh lại nhận cho y một đứa con trai sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play