Hoàng tử Đại Ngu vào triều nghe chính sự càng sớm, thường càng đại diện cho vị trí của họ trong lòng bệ hạ và mức độ thông minh của bản thân hoàng tử.
Nhưng quy tắc này đối với Thịnh Phù Trạch thì hoàn toàn không có giá trị.
Tám tuổi, y đã nổi tiếng trong giới học sinh Kinh thành với danh hiệu "Trạch tiên sinh". Mười ba tuổi, khu vườn Phù Viên được hoàn thành, danh tiếng của y vang xa khắp Kinh thành.
Năm thứ hai khi Phù Viên được tân trang, hàng năm y đều tổ chức tiệc thăm quan vào dịp Tết. Không chỉ các công tử, tiểu thư ở Kinh thành mà cả dân thường vùng ngoại ô, ai đã từng vào khu vườn này đều biết đến danh tiếng của Tam điện hạ Thịnh Phù Trạch.
Y quá mức phô trương, đến nỗi các hoàng thân quốc thích, mệnh quan triều đình đều nghĩ rằng Tam hoàng tử có mưu đồ gì đó.
Nhưng trời đất chứng giám, Thịnh Phù Trạch chỉ đơn thuần muốn sống hết mình. Đã đến thế gian này, được sinh ra trong một gia đình tốt như vậy, lại có nhiều tài năng như thế, nếu sống ẩn nhẫn, bình thường, không có tiếng tăm gì, thì nửa đêm tỉnh giấc y cũng phải tiếc nuối thở dài.
Vì vậy, năm mười lăm tuổi, ban ngày Hoàng đế Nguyên Hưng cho y vào triều nghe chính sự, buổi tối Tam điện hạ lại giả bệnh trong cung Đồng Hoài.
Lên trên nôn mửa, xuống dưới tiêu chảy, đầu óc choáng váng, kêu bất kỳ thái y nào đến cũng chỉ đâu thì đau đấy, trông như sắp lìa khỏi cõi đời ngay tức khắc.
Động tĩnh lớn đến nỗi hoàng hậu nương nương phải vội vã mặc áo khoác đến cung của y trong đêm khuya, tóc tai còn chưa chải xong.
Mẫu hậu vừa đến, người vừa mới kêu rên hăng say trong nháy mắt khí như tơ hồng, vẫn hỏi chỗ nào đau, nhưng trong thanh âm kia luôn mang theo vài phần lo lắng.
Gọi tắt là: Sợ.
Hoàng hậu liếc y một cái, đưa tay bắt mạch, cơ hồ trong nháy mắt liền hiểu được y đang giả bệnh, vừa có chút tức giận, lại không khỏi buồn cười.
Theo lý mà nói nếu Thịnh Phù Trạch lên triều nghe chính sự, người bị ảnh hưởng đầu tiên sẽ là Thái tử, hoàng hậu là mẹ ruột của Thái tử, về tình về lý không nên can thiệp quá nhiều, nếu không dễ bị người khác chỉ trích.
Nhưng không biết là từ Phượng Tê cung đến Đồng Hoài cung làm cho bà khó chịu, hay là thấy đứa trẻ giả vờ quá tài tình, bà muốn dạy cho y một bài học để hả giận.
Hoàng hậu nương nương rút tay khỏi mạch, liền nói: Lão tam đây là tâm bệnh, tâm tư tích tụ, xao động bất an, để cho nó đi theo phía sau thái phó chép sách một tháng tĩnh tâm đi.”
Nghe thấy lời này, Hoàng đế Nguyên Hưng lập tức hiểu rõ, liền tăng thời gian từ một tháng lên ba tháng.
Tam điện hạ giả bệnh giả bộ đến thiếu chút nữa gãy tay, cũng chính là khi đó, Kha Hồng Tuyết thấy y ngày ngày khổ sở ôm một xấp giấy chạy đến tiểu viện của mình chép sách, không đành lòng, mới luyện bản lĩnh bắt chước chữ viết.
Ba tháng đó, phần lớn những bài sao chép mà Thịnh Phù Trạch nộp cho Thái phó đều do Kha Hồng Tuyết sao chép hộ.
Kha Văn Thụy ngồi ở trong viện Thái Phó, nhìn những văn chương kia, cảm thấy cháu trai mình như là nuôi cho nhà họ Thịnh.
Nhưng cứ như vậy, chuyện Tam hoàng tử vào triều nghe chính tự nhiên kéo dài, chờ năm y mười sáu tuổi, quần thần đề nghị, Nguyên Hưng đế lần thứ hai nhắc tới.
Thịnh Phù Trạch lần này thông minh hơn rất nhiều, ngoài miệng cung kính đáp ứng, phủ Nội vụ đều đang chuẩn bị quần áo cho hoàng tử vào triều, không tới hai ngày trong giờ cưỡi ngựa bắn cung, Thịnh Phù Trạch "không chú ý", từ trên ngựa ngã xuống, cánh tay trực tiếp gãy xương.
Lần này Hoàng hậu nương nương không dạy dỗ y nữa, mà cau mày tự mình nối xương cho y, chăm chú nhìn y hồi lâu, hỏi: "Tại sao phải như vậy?"
"Cưỡi ngựa bắn cung không giỏi?" Hoàng hậu nhẹ nhàng lặp lại, tháo chiếc khăn quàng cổ làm từ lông sói tuyết mà y săn được một mình năm y mười bốn tuổi ra, rồi nói: "Đây là khăn quàng mà con tự săn được ở Thu Sơn cùng phụ hoàng con năm con mười bốn tuổi, tự mình săn được sói tuyết, con còn nói với bản cung rằng con cưỡi ngựa bắn cung không giỏi?”
Thịnh Phù Trạch cúi đầu, không dám trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Nhi thần ngu dốt phóng đãng, cả ngày lưu luyến bụi hoa, tâm tư không ổn định, quen thói khôn lỏi, thật không phải là người trị quốc. Thay vì vào triều lăn qua lộn lại sớm thì thà sống tự do khoái hoạt thêm một thời gian, mẫu hậu cứ phạt con là được, đừng giận mà hại thân.”
Y thẳng thắn khiến người ta không biết phải nói gì, hoàng hậu nhìn y hồi lâu, cuối cùng chỉ dặn dò một câu "hãy dưỡng thương tốt", rồi lập tức đi ra ngoài
Sau đó cả năm, cũng không có ai nhắc tới việc Tam điện hạ vào triều chấp chính.
Đến năm y mười bảy tuổi, nếu kéo dài thêm thì thật không hợp với quy định tổ tiên, y mới đồng ý.
Dù vậy, từ ngày y đồng ý, Hoàng đế Nguyên Hưng đã bố trí hai đội thị vệ ngày đêm canh chừng y, sợ rằng Thịnh Phù Trạch lại giở trò, tự hành hạ mình đến mức phải vào thái y viện.
Cũng may lần này Tam điện hạ thật sự đồng ý.
Mà lúc này, Thái tử đã vào triều năm năm, đã sớm đứng vững căn cơ, hoàng tử bình thường vào triều đối với hắn sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng hiển nhiên, Thịnh Phù Trạch không nằm trong phạm vi "hoàng tử bình thường" này.
Đêm hôm đó tụ tập ở Phù Viên, đã qua mùa hè Kha Hồng Tuyết lại nhìn thấy Thịnh Phù Trạch vào một ngày thu xa xôi lẻn vào tiểu viện Kha gia, không trèo tường, mà gõ cửa viện, xách theo một bầu rượu hoa quế, cười nhạt nói: "A Tuyết, hoa quế năm nay đã nở, có muốn đi thả đèn hoa đăng trên sông Kim Phấn không?”
Công tử vẫn như ngọc như hoa sáng, chỉ là dưới ánh trăng, trên người đã mang thêm khí chất trầm ổn nội liễm.
Y mời người đi thả đèn hoa đăng, Kha Hồng Tuyết nhìn chằm chằm một lúc, rồi quay vào nhà mặc thêm áo khoác.
Hắn vẫn không uống rượu, ngồi trên thuyền nhìn Thịnh Phù Trạch uống.
Có lẽ vì rời xa mặt đất, tam điện hạ lại hiện ra dáng vẻ phóng đãng, không đứng đắn, ngả nghiêng trong khoang thuyền, nghe tiếng hát của các ca nữ hai bên bờ, thỉnh thoảng phụ họa vài câu, giọng hát nhẹ nhàng, uyển chuyển, nhưng lại mang vẻ quý phái lạnh lùng.
Thoát khỏi vỏ bọc tử tế, giao lưu rộng rãi, vị tam hoàng tử Đại Ngu này, trong mắt thực ra luôn lạnh lùng như ánh trăng không thể với tới, trong sáng mà minh mẫn khiến người ta kinh ngạc.
Chỉ là ngoài lớp ánh trăng đó còn có thêm ánh mặt trời buổi sáng, sao trời, và cả cảnh xuân nhân gian núi non sông nước làm áo, ít ai nhìn thấy mà thôi.
Trên mặt sông lác đác những bông hoa quế vàng, hương thơm không quá nồng, vừa đủ trong phạm vi thanh tao, đúng là thời tiết hiếm có.
Thịnh Phù Trạch uống rượu, hát ca, thỉnh thoảng nói vài câu tâm sự mà chưa từng nói với ai khác.
"Triều đình có chút loạn, không biết phụ hoàng có phát hiện ra không.”
"Biểu ca nhà họ Vệ lại đòi đi Bắc Cương, bị lão phu nhân phạt quỳ từ đường, nghe nói đến giờ vẫn tuyệt thực, ta lén bảo Thất đệ mang một con gà quay đến cho hắn.”
"Mẫu phi hai năm nay... hình như lại có chút tâm tư không nên có.”
"Mấy ngày trước phụ hoàng nói có ý định nhường ngôi cho huynh trưởng, nhưng huynh trưởng mới hai mươi tuổi, còn phải chờ thêm hai năm.”
Nói đến Thái tử, Thịnh Phù Trạch đột nhiên dừng lại, nương theo ánh sao đầy thuyền ngước mắt, ở trong hương hoa quế nhìn về phía người tuyết ngồi đối diện y chưa nuốt một ngụm rượu nào.
Cảm giác say vào cổ họng, không biết có phải có chút say hay không.
Y nhìn Kha Hồng Tuyết, lại cúi đầu, ý tứ không rõ nhẹ nhàng cười, ngón tay vuốt ve vách chén, nói: "Đại hôn tháng sau của huynh trưởng, A Tuyết có chuẩn bị quà mừng không?"
Kha Hồng Tuyết không hiểu tại sao y đột nhiên từ những quốc gia đại sự kia nhảy lên chuyện tư tình của con cái, nhưng vẫn trả lời: "Nhờ phụ thân thay ta từ phía nam đưa tới một đôi Đông Châu cùng một pho tượng Quan m làm bằng phỉ thúy.”
“Chậc. "Thịnh Phù Trạch nhẹ giọng nói, giọng điệu có chút chua xót:" Món quà đắt tiền như vậy, A Tuyết cũng không tặng ta một phần.”
Đôi mắt Kha Hồng Tuyết lập tức mở to, miệng hơi há to, dường như có chút khiếp sợ.
Thịnh Phù Trạch nhìn thấy bộ dạng này của hắn, liền nở nụ cười: "Trêu chọc ngươi đó, A Tuyết tặng ta rất nhiều lễ vật, ta nào có đạo lý lừa ngươi nữa?"
Y nằm trên thuyền, nhắm mắt lại khe khẽ ngâm nga, thuận miệng dặn dò một câu: "Đến bờ gọi ta, ta buồn ngủ quá, muốn ngủ một lát.”
Kha Hồng Tuyết ngậm miệng lại, cúi đầu nhìn người đang ngủ trong khoang thuyền, những lời chưa nói ra đều nuốt vào trong bụng.
Hắn muốn nói: "Ta còn nhờ phụ thân giúp ta tìm một bộ dụng cụ làm bằng ngọc bích, đông ấm hè mát, đựng rượu là tốt nhất, huynh không nên uống rượu lạnh, tổn thương dạ dày.”
“Năm nay Thục Trung mới tiến cống lên triều đình bốn mươi tấm gấm thêu, trong đó hai mươi tấm là dành cho hoàng đế. Ta nghĩ huynh mặc gấm rất đẹp, nên tìm thêm mười tấm từ dân gian, vài ngày nữa sẽ gửi đến phủ của huynh.”
“Lần trước ngươi nói mực cẩm ở Huy Châu rất tốt, nhưng thợ giỏi cả năm cũng khó làm được vài miếng. Ta đã nhờ người tìm suốt hai tháng, cuối cùng cũng tìm được hai mươi miếng, huynh giữ lại dùng hoặc tặng người khác đều rất tốt.”
“……”
Tiếng mái chèo thuyền khẽ khua nước, tiếng hát và nhạc múa ẩn hiện, lời nói đều bị khóa chặt trong miệng, cùng với câu hỏi mà hắn muốn hỏi nhất: “Không phải hiynh nói muốn làm một vương gia nhàn rỗi, du lịch khắp núi sông nam bắc sao, khi nào thì khởi hành?”
Khoang thuyền tĩnh lặng, gió đầu thu lùa vào, Kha Hồng Tuyết im lặng suốt dọc đường, cuối cùng chỉ nói một câu: “Điện hạ, đến bờ rồi.”
Bên cạnh là bến thuyền Lưu Kim Lâu, thuyền dừng lại, Thịnh Phù Trạch tỉnh giấc, dụi dụi mắt, đã có người đợi đón y lên bờ, dự tiệc danh lợi tiếp theo.
Tam điện hạ đứng dậy,chuẩn bị rời đi, không hiểu sao Kha Hồng Tuyết lần đầu tiên mở lời hỏi: “Ta có thể đi cùng không?”
Thịnh Phù Trạch sửng sốt một lát, sau đó liền cười, giọng điệu đầy chiều chuộng: "Ngươi đi làm gì, ngươi lại không biết uống rượu. Hơn nữa loại yến tiệc đó, vừa loạn vừa mệt, ta sợ làm bẩn ngươi.”
“Ngoan, về nhà ngủ đi. "Thịnh Phù Trạch cười nói, lúc xoay người giống như vừa nhớ tới cái gì, tùy ý lấy ra một con dấu làm bằng bạch ngọc từ tay áo:" Mấy ngày trước đi dạo phố thấy cái này, hình dáng rất đẹp, chưa khắc chữ, ngươi cầm trước đi, đợi ta nghĩ xong sẽ khắc tên cho ngươi.”
Chiếc ấn vào tay ấm lên, không phải là vật liệu bình thường, cũng không phải hàng của những sạp bán lẻ ven đường.
Kha Hồng Tuyết không vạch trần y, mắt nhìn y rời đi, lại thấy y cười nói chuyện với người chờ bên bờ, không thấy một tia mệt mỏi vừa rồi nằm ở trên thuyền cũng có thể ngủ.
Thuyền lại một lần nữa chèo xa, tiếng sóng nước trong nháy mắt ồn ào, hoa đăng lấp lánh, hoa quế thơm ngào ngạt.
Kha Hồng Tuyết nắm con dấu không chữ kia, kỳ thật rất muốn hỏi: Loạn và mệt như vậy, huynh không cảm thấy mệt sao?”
Danh tiếng lẫy lừng, tài hoa tuyệt đỉnh, xử sự khoan dung, tài trị quốc, học vấn uyên bác, bạn bè khắp thiên hạ, quan lại triều đình và dân chúng đều ca ngợi... Tam điện hạ, huynh thật sự không thấy mệt sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT