Dung Đường suy nghĩ rất lâu về cách mà Túc Hoài Cảnh sẽ đạt được mục đích của mình.

Trong nguyên tác, câu chuyện diễn ra từ góc nhìn của nam chính, độc giả chỉ biết rằng đến cuối cùng cốt truyện hoàn toàn sụp đổ, thoát ly khỏi bản gốc cũng như hướng đi của tác giả, nhân vật phản diện vốn nên bị đánh bại lại vững vàng ngồi trên ngôi vị hoàng đế.

Ở kiếp đầu tiên, Dung Đường chết sớm nên không chứng kiến tận mắt. Nhưng ở kiếp thứ hai, y thể nghiệm từng ngày, tận mắt thấy Túc Hoài Cảnh chiếm lĩnh từng bước, nuốt chửng hơn nửa thế lực triều đình, cuối cùng ép Nhân Thọ đế đích thân đóng ngọc tỷ xuống chiếu thư truyền quốc.

Nhưng lúc ấy lại chia làm hai phe, Dung Đường không thể biết chính xác từng kế hoạch và hành động của hắn. Mặc dù có thể đoán được hướng đi đại thể, nhưng y vẫn không ngừng tò mò muốn thấy từ góc nhìn đầu tiên cách Túc Hoài Cảnh lên kế hoạch cũng như triển khai như thế nào.

Nhưng đến khi đại nhân vật phản diện hoàn toàn thẳng thắn thành khẩn đối mặt với y, Dung Đường lại thà tự mình đoán hơn là chủ động đi sau Túc Hoài Cảnh để xem những mật thư không định giấu của hắn hay nghe những kế hoạch chưa thực hiện của hắn và thuộc hạ.

Túc Hoài Cảnh rất là bất đắc dĩ, hỏi y: " Nếu Đường Đường tò mò, vì sao không trực tiếp đến xem?”

Dung Đường lại lắc đầu, thản nhiên nói: "Mất công nghĩ.”

Dù họ là tri kỷ, linh hồn hòa hợp đến đâu, cũng không thể luôn luôn thống nhất, không có bất đồng trong mọi việc.

Thay vì xem qua kế hoạch của Túc Hoài Cảnh, Dung Đường sẽ theo phản xạ suy nghĩ phán đoán, sau đó có thể có ý kiến khác với hắn. Chi bằng hoàn toàn không can thiệp, chơi cờ mù với Túc Hoài Cảnh. Như vậy mỗi nước cờ bất ngờ của đối phương đều có thể làm y kinh ngạc, mỗi nước cờ hoàn hảo lại làm y vui mừng.

Còn những phương án mà Túc Hoài Cảnh có thể do dự lấy hay bỏ….

Nếu gặp khó khăn, hắn sẽ chủ động tìm Dung Đường bàn bạc, Dung tiểu thế tử không cần phải hao tâm tổn trí chủ động tìm hắn, làm mình bận tâm. Y cảm thấy mình hiện giờ rất là hiền lành.

Kỳ nghỉ của Mộc Cảnh Tự thuận lợi được duyệt, Nhân Thọ đế còn ra lệnh cho nội vụ phủ gửi nhiều châu báu quý hiếm và dược liệu quý đến phủ của y, dặn dò y dưỡng sức.

So với việc một thiếu khanh của Đại Lý Tự luôn tận tụy gục ngã trên triều đình, điều khiến mọi người kinh hoàng hơn là Nhân Thọ đế phun ra một ngụm máu trên long ỷ.

Trên dưới triều dã đều hoảng sợ, các đại thần có con cháu làm phi tần trong cung càng cố gắng gửi tin vào cung, mong muốn có được một câu trả lời chắc chắn để an ủi lòng họ.

Dưới chế độ đế quyền, sức khỏe của hoàng đế quyết định phần lớn hướng đi của quốc gia, họ không thể phớt lờ.

Dung Đường nghe tin Mộc Cảnh Tự đã xin nghỉ thành công, lòng nhẹ nhõm hơn một nửa, liền nghĩ đến việc này, hỏi Túc Hoài Cảnh: "Chuyện này cũng là do ngươi làm sao?”

Lúc đó Túc Hoài Cảnh đang bóc bưởi cho y, cười hỏi: "Dung Đường nói gì vậy?”

Bưởi do Thịnh Thừa Minh gửi từ đất phong đến Kinh thành, vừa lớn vừa ngọt, bảo quản lâu hơn các loại trái cây khác, lại ngon hơn bưởi ở Kinh thành.

Dung Đường nhìn bát bưởi được bóc sạch, không thấy một sợi chỉ nào, rồi liếc sang đôi tay trắng mịn vốn nên cầm bút cầm kiếm, hoặc nắm giữ sinh mệnh của người khác. Sau khi suy nghĩ một chút, y quyết định rộng lượng bỏ qua vẻ biết rõ còn cố hỏi của đối phương, đáp: "Ngụm máu Nhân Thọ đế phun ra trên triều đình.”

Túc Hoài Cảnh khẽ cười một tiếng, vừa bóc nốt múi bưởi cuối cùng vào bát, vừa từ tốn rửa tay, nói: "Người lòng đầy u uất, ngày đêm không được ngủ yên, nếu bị k1ch thích đột ngột, tức giận công tâm, phun máu ngược lại là một cách tự cứu.”

Dung Đường cau mày, không biết vì sao, cảm thấy lời hắn có ẩn ý, nghi ngờ nhìn hắn, thấy Túc Hoài Cảnh đã rửa tay xong, đang lau tay bằng khăn sạch, mắt phượng hạ xuống, cười nhẹ nhìn qua, lạnh nhạt nói: "Giống như ngươi năm đó phun máu tại hội Chiết Hoa.”

Dung Đường: "......”

Y lập tức nhận thua, thấy mình thật là đuối lý, tay cầm miếng bưởi định đưa vào miệng chuyển hướng, không biểu cảm nói: "A——”

Túc Hoài Cảnh cười: "Ngươi làm gì vậy? Mượn hoa hiến phật hay đuối lý dỗ ta?”

Dung Đường nhanh tay lẹ mắt nhét vào miệng hắn, tức giận nói: "Câm miệng đi.”

Hương trái cây ngọt ngào lan tràn trong khoang miệng, Túc Hoài Cảnh cúi đầu cười khẽ, không trêu Dung Đường nữa.

Thời tiết cuối thu mát mẻ, mây bay lững lờ ở phía chân trời.

Mộc Cảnh Tự và mọi người quyết định sẽ xuống phía nam sau Trung Thu, Kha Hồng Tuyết từ chức ở Quốc Tử Giám, dự định sau Trung Thu sẽ đưa học huynh và ông nội về Giang Nam.

Vương Tú Ngọc chuyển hết của hồi môn và tài sản ra khỏi phủ Ninh Tuyên Vương, chọn ngày về nói chuyện hoà ly với Dung Minh Ngọc.

Ninh Tuyên Vương nổi giận, không chỉ không đồng ý mà còn muốn giam bà vào tiểu viện đóng cửa suy ngẫm. Trưởng công chúa xuất hiện đúng lúc, nghiêm trang ngồi lên ghế chính đuổi hết hạ nhân ra ngoài, đóng cửa để hai người bọn họ gặp mặt nói chuyện.

Đêm đó, không ai trong phủ Ninh Tuyên Vương ngủ yên, ngày hôm sau Vương Tú Ngọc mang thư hoà ly tới quan phủ làm công chứng.

Dân phong Đại Ngu cởi mở, dân chúng bình thường bất hoà vợ chồng chia ly là chuyện thường xảy ra, nhưng giữa vương tôn công hầu, dù gặp nhau sinh chán, có hiềm khích với nhau cũng hiếm khi hoà ly.

Sau lưng liên quan đến quá nhiều gút mắc lợi ích cùng quan hệ quyền lực, ai cũng không dám tùy tiện rời đi.

Trong lúc nhất thời tin đồn lan truyền khắp kinh thành, hoàng đế và hoàng hậu còn lần lượt triệu cả hai vào cung nói chuyện, hỏi rõ nguyên nhân.

Trong lúc lời đồn thổi xôn xao, Dung Đường ở trong viện nhỏ ngõ Vĩnh An chép kinh Phật đọc thoại bản, thấy đóa kim liên trên tượng Phật ngày một nở rộ.

Hạ nhân hầu hạ trong phủ không dám thở mạnh, thấy y đều cúi đầu, sợ làm gì sai khiến vị thế tử đang là tâm điểm của dư luận này không vui.

Ai ngờ Dung Đường nhìn thấy họ cẩn thận như vậy, liền bật cười, vui vẻ hỏi: "Cha mẹ ta hoà ly liên quan gì đến ta, lại liên quan gì đến các ngươi, sao phải lo lắng như vậy?”

Vẻ mặt Song Phúc rối rắm: "Thiếu gia…”

Dung Đường dịu dàng nói: "Được rồi, ta không sao. Thay vì lo lắng mỗi ngày, chi bằng nghĩ cách nếu vương phủ không cho ta vào, thì làm sao vận chuyển những bảo bối còn lại ra ngoài.”

Nghe vậy, Song Phúc và Song Thọ lập tức chuyển từ căng thẳng sang cẩn trọng, không nói gì thêm mà lao thẳng đến phủ Ninh Tuyên Vương. Đợi đến khi trời tối lái mấy xe chở hàng về ngõ Vĩnh An.

Các thím ăn cơm tối xong đang tán gẫu ở đầu ngõ nhìn thấy, mắt mở to ngạc nhiên, đánh rơi hạt dưa trong tay.

Song Thọ thấy thế bất giác lăn yết hầu, trong hoảng hốt luôn cảm giác mình lại nhấc lên hết giỏ trứng gà đỏ này lại tới giỏ trứng gà đỏ khác.

Đợi đến khi hết thảy bụi bặm rơi xuống đất, vợ chồng Ninh Tuyên Vương chính thức hòa ly, nhưng danh hiệu thế tử của Dung Đường vẫn còn giữ lại. Ngoài của hồi môn mà Vương Tú Ngọc đã mang đi trước, Nhân Thọ đế còn ra lệnh cho Dung Minh Ngọc gửi tiền hàng tháng vào ngân trang cho Vương Tú Ngọc để bà chi tiêu suốt quãng đời còn lại.

Nghe vậy, Dung Đường không nhịn được mà nhướng mày: " Lão ta cũng khá rộng lượng đấy.”

Túc Hoài Cảnh cười: "Mẫu thân là người nhà Vương thị, hiện đang là quốc trượng đương triều, thứ muội của Hoàng hậu gặp kẻ không đáng tin chịu uất ức còn phải đến nhờ cậy lão ta, lão ta cũng phải tử tế một chút, huống chi mẫu thân và Hoàng hậu là chị em ruột cùng một mẹ.”

Dung Đường bĩu môi, không muốn nghe chuyện Thịnh Tự Viêm, lười biếng đáp một tiếng, nằm trên giường sập trong thư phòng bắt đầu ngủ.

Túc Hoài Cảnh cười khẽ, không có cách nào với y, đương nhiên cũng hoạt động tay rất khẽ khàng, trong tiếng chim hót ngoài cửa sổ và tiếng thở nhẹ nhàng của Dung Đường an tâm làm việc.

Mùa đông này có lẽ sẽ đến sớm, có thể là một mùa đông lạnh giá. Than củi đã được mua từ mùa hè, khoảng tháng chín phải bắt đầu dùng, nếu không cơ thể Dung Đường có thể sẽ không chịu nổi.

Khi Túc Hoài Cảnh xử lý xong công việc, phân tâm nghĩ, trời bên ngoài dần tối sầm, đốt đèn nến còn đốt cả hương. Hắn đặt bút lông xuống, ngẩng lên nhìn Dung Đường đang nằm nghiêng trên giường ngủ.

Trong một khoảnh khắc, Túc Hoài Cảnh mong muốn thời gian dừng lại.

Qua Trung Thu, mùa đông lại đến. Ngày mai sau buổi triều, hắn sẽ đến Thục Đạo Các lệnh Hành Phong gửi một nửa thịt bò và cừu năm nay đến ngõ Vĩnh An, bồi bổ cho Dung Đường.

(Truyện chỉ được edit tại Wa…ttpad Mebeo510, xin hãy ủng hộ Wa…ttpad chính chủ vì edit đã bỏ tiền mua raw, sorry, lượt đọc web lậu cao dữ nên phải chèn vào.)

……

Sau khi Nhân Thọ đế hộc máu, ngừng ba ngày triều, rồi mọi thứ lại bình thường. Bá  quan hàng ngày lên triều, bàn chuyện quốc gia.

Chỉ có những quan viên thân cận nhất với hoàng đế mới nhận thấy, thực chất hoàng đế đang phí hoài ngày tháng, sắc mặt ngày càng kém.

Túc Hoài Cảnh và Dung Đường vẫn sống như thường lệ. Vì Vương Tú Ngọc đã về Giang Nam, bọn họ lười không muốn về phủ Ninh Tuyên Vương nữa, chỉ thỉnh thoảng đến biệt viện ngoại ô Kinh thăm tổ mẫu, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.

Hôm nay sau buổi triều, Túc Hoài Cảnh bước xuống bậc thềm trước Thái Hòa điện, đi về phía Ngự Sử đài, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng mà sạch sẽ, gần như không nghe thấy hơi thở  nặng nề.

Hắn không biến sắc nhíu mày, không lên tiếng cũng chưa từng quay đầu lại, thẳng đến khi người nọ đi tới trước mặt hắn, lên tiếng gọi một câu: "Túc đại nhân dừng bước." Túc Hoài Cảnh mới ngừng lại, giả bộ vừa nhìn thấy người tới, khéo léo nói: "Thỉnh an Ngũ điện hạ.”

Thịnh Thừa Lệ nhìn hắn cúi người, dáng vẻ khiêm tốn cúi thấp đầu, trong mắt không biết đang nghĩ gì, định thần một lúc, rồi đáp lễ: "Túc đại nhân không cần câu nệ.”

Túc Hoài Cảnh đứng dậy, nói: "Điện hạ bước đi nhẹ nhàng, thần thật sự không nghe thấy gì, nếu không có Thái y chẩn đoán, ai dám tin điện hạ từng bị què qua đâu?”

"Do ta may mắn gặp được đại phu giỏi." Thịnh Thừa Lệ bỏ qua lời chế nhạo của hắn, nhẹ nhàng nói, chỉ tay, ra hiệu vừa đi vừa nói chuyện.

Tường cung cao, sắc trời còn chưa sáng tỏ là bao, gió bắc sắp thổi qua Kinh thành. Thịnh Thừa Lệ không nhẹ không nặng thuận miệng hỏi: "Chuyện Mộc đại nhân xuôi nam có phải là bút tích của Túc đại nhân ngài không?”

Túc Hoài Cảnh hỏi ngược lại: "Điện hạ cảm thấy chuyện Mộc Thiếu Khanh xuôi nam có gì kỳ quặc sao?”

Thịnh Thừa Lệ nhẹ nhàng cười: "Cũng không tính là kỳ quặc, chỉ là Mộc đại nhân cũng xem như là thầy của ta, vừa mới mời ta vào Đại Lý tự cộng sự, rồi đột ngột ốm nặng, khiến phụ hoàng nghi ngờ ta, thật quá trùng hợp, ta muốn hỏi rõ nội tình mà thôi.”

Túc Hoài Cảnh: "Thần và Mộc Thiếu Khanh chỉ là đồng liêu, cho dù điện hạ thật sự cho rằng có nội tình gì, cũng là hỏi sai người. Huống chi - -”

Hắn đổi giọng, cười nói: "Đã là thầy, thì có tình cảm dạy dỗ. Thầy ốm nặng, điện hạ không lo lắng bệnh tình có nặng hay không, lại bận tâm xem có ẩn tình hay không, chẳng phải quên mất bổn phận làm học trò hay sao?”

Hắn ngước mắt nhìn Thịnh Thừa Lệ, đôi mắt phượng sạch sẽ trong sáng, như thể từ đầu đến cuối không có mưu tính nhằm vào gì, chỉ là bình tĩnh nói lời đâm vào tim mà thôi.

Thịnh Thừa Lệ nhìn hắn một lúc lâu, cúi đầu cười nhẹ: "Học trò muốn đối xử với thầy bằng lễ nghĩa ân sư, nhưng thầy không dốc sức truyền đạt mà chỉ coi ta như con cái, ta biết phải làm sao đây?”

Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng lặp lại: " Như con cái?”

Hắn cười, nhìn Thịnh Thừa Lệ đầy ẩn ý: "Điện hạ th ân là hoàng tự, hiện tại như một bước đến ngôi thái tử, đối xử với điện hạ như con cái, điện hạ dùng tình cha con để đáp lại mới hợp lý. Chỉ là không biết, tình cha con này của điện hạ là muốn phụng dưỡng cha hay muốn sát hại cha đây?”

Tác giả có lời muốn nói:

Lãnh tri thức, Thịnh Ngũ có hai người thầy thực sự, một là tam ca, hai là Dung Đường:)

Mễ: Thịnh Thừa Minh là ông hoàng nông sản =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play