Ngay từ đầu, cũng chẳng có ai đưa ra bất cứ gợi nào cho Dung Đường.

Túc Hoài Cảnh có thể đoán được kiếp trước kiếp này, là bởi vì Dung Đường từng nói với hắn về ‘giấc mộng.’

Kha Hồng Tuyết có thể dự đoán được một số điều là vì hắn đã từng có những giấc mơ mơ hồ, hơn nữa lại quá thân thiết với Dung Đường, như thể đã quen biết từ lâu.

Chỉ có Dung Đường, từ đầu đến cuối dường như bị phủ kín trong một cái trống lớn.

Không thấy mặt trời, không biết nguyên nhân kết quả, mọi thông tin đều do hệ thống thông báo. Và giờ đây, ngay cả hệ thống cũng là một thành viên bị lừa dối.

Trong một khoảnh khắc, tất cả những sự thật trước đây dường như bị đảo lộn, y buộc phải suy đoán ra những khả năng điên rồ nhất.

Tuệ Miễn nhìn y, nhẹ nhàng đặt câu hỏi: "Ý của thí chủ là gì?”

Dung Đường nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy một giếng cổ sâu không gợn sóng, không thấy đáy, cũng không thể chạm đến rìa, nhưng bây giờ ngoài hắn ra, Dung Đường không thể nói ra suy đoán của mình với bất cứ ai.

- Túc Hoài Cảnh cũng không được, vậy sẽ khiến hắn lo lắng quá mức.

Dung Đường im lặng một lát, gió thổi xuyên qua ngọn cây trong viện, trời sắp vào hè.

Y thì thầm: "Ta đang nghĩ, rốt cuộc ta là ai?”

Là một người chết vì ngã cầu thang trong thế giới thực, rồi xuyên qua ba kiếp làm nhiệm vụ, hay là vị thế tử ngu ngốc vốn đã tồn tại trong thế giới này? Hoặc là cả hai, mà cũng chẳng phải hoàn toàn?

Dung Đường nói: "Thế giới nên có quy tắc của nó, nhưng hiện tại dường như mọi thứ đều đã đảo lộn.”

Đầu tiên là Tần Bằng Huyên dựa vào một giấc mơ mơ hồ mà tìm được Túc Hoài Cảnh, sau đó là Kha Hồng Tuyết hỏi về trận tuyết lớn trong mộng. Dung Đường không biết còn bao nhiêu người đã có những giấc mơ kỳ quái này, nhưng vốn dĩ không nên có một giấc mơ nào cả.

Chưa kể đến những chuyện đã xảy ra với Thịnh Thừa Lệ…

Nghi ngờ của Kha Hồng Tuyết không phải là vô căn cứ, Thịnh Thừa Lệ thực sự đã thay đổi rất nhiều.

Dung Đường đã sống cùng gã hai kiếp, trừ khi không muốn nhớ lại, không thì dù nhắm mắt cũng có thể vẽ ra được dung mạo của gã. Trên đoạn đường ngắn ngủi trên chiếc thuyền nhỏ, y và Thịnh Thừa Lệ nhìn nhau rất lâu, cả hai đều nhìn thấy nhiều điều không thể nói ra từ ánh mắt đối phương.

Đó không phải là nam chính của tháng Tư năm Khánh Chính thứ mười một.

Nếu phải nói, thì đó là dung mạo của cuối năm thứ mười một, đầu năm thứ mười hai.

Tuổi trẻ lớn nhanh, nhưng nếu chỉ trong một đêm mà dung mạo đột nhiên già đi một năm, ai cũng sẽ nghĩ rằng đó là yêu nghiệt. Đây mới là lý do Thịnh Thừa Lệ đóng cửa không ra ngoài suốt ba tháng.

Không phải vì chỉ có một mắt mà gã không dám đối mặt với mọi người, gã chỉ cần một thời gian chuyển tiếp để cả thiên hạ - quan trọng nhất là hoàng đế tự nhiên chấp nhận sự trưởng thành và dung mạo trở nên chín chắn hơn của gã.

Con mắt đã bị móc ra từ đầu đã trở thành vật chết, Thịnh Thừa Lệ không có vết thương nào là vì thân xác này vốn dĩ không phải của thời đại này.

Nếu muốn kiểm chứng điều này rất đơn giản, chỉ cần tìm một thích khách khác xé áo gã ra, xem vết thương đã rạch từ trước có còn trên thân thể gã không là được.

Nhưng kết luận đa phần là vậy, Dung Đường không muốn để người của Túc Hoài Cảnh mạo hiểm lần nữa.

Về câu hỏi y muốn biết: đó rốt cuộc là Thịnh Thừa Lệ của kiếp đầu hay kiếp thứ hai?

Trên đời này ngoại trừ Thịnh Thừa Lệ, không ai có thể nói cho Dung Đường đáp án.

Khi câu chuyện vừa mới bắt đầu, hệ thống đã nói với Dung Đường rằng "con trai của thiên đạo" không ở vị trí của mình, cần sửa chữa lại trật tự, vì vậy mới kéo y vào để bảo vệ nam chính.

Tuy nhiên, trật tự này chỉ cần "sửa đổi", chứ không phải "xây dựng".

Vậy thì thế giới gần như sụp đổ rồi hòa hợp này là gì?

Còn trật tự mà thế giới nên có? Tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau, thế giới không liên quan tới nhau làm sao có thể trùng lên nhau?

Bốn câu hỏi của Tuệ Miễn, nếu tìm một câu trả lời chung, cuối cùng sẽ là: Dung Đường là ai?

Y là ai và tại sao y lại đến đây để làm nhiệm vụ?

Khi Dung Đường cho rằng "Thiên Đạo" quá thiên vị, "nam chính" không xứng đáng, y và Thịnh Thừa Lệ tương khắc nhau, vậy rốt cuộc Dung Đường là ai?

Nếu suy nghĩ kỹ hơn về lúc trước thì tại sao mỗi khi y chết lại bước vào một không gian tối đen, dòng thời gian tuyến thế giới được tăng tốc, thứ mà não chủ thông báo cho y biết là kết cục chứ không phải là một linh hồn thế giới khác làm quen với tốc độ của thế giới này, từ từ chứng kiến kết cục thực sự cơ chứ?

Tại sao thế giới phải chiều theo y, mà không phải y thuận theo thế giới?

Thậm chí một khi bắt đầu nghi ngờ, có hướng suy đoán, nhiều thứ có thể lồ ng vào khuôn mẫu suy đoán này.

Điểm dịch chuyển xuyên không và góc nhìn thượng đế, có nên là ngón tay vàng của một người xuyên qua làm nhiệm vụ trong văn trưởng thành cung đình không?

Và chúng thậm chí không có giới hạn số lần.

Dung Đường đã đọc nhiều tiểu thuyết hiện đại, dù là văn tu tiên, xuyên không trong thế giới cũng phải có phù chú trận pháp làm trung gian.

Trong một tiểu thuyết về quyền mưu trưởng thành, sao có thể cho người làm nhiệm vụ những thứ này làm ngón tay vàng? Hoàn toàn đi ngược lại thiết lập thế giới quan.

Nhưng nếu... đó vốn dĩ là những gì y đã có?

Suy nghĩ của Dung Đường vô cùng hỗn loạn, một mặt cảm thấy những suy đoán này đều vô lý, mặt khác lại nghĩ, nếu muốn hợp lý, dường như chỉ có thể giải thích như vậy.

Trừ khi thế giới này thực sự không có logic từ đầu đến cuối.

Lá trà xanh biếc chìm nổi trong chén, gợn sóng không ngừng, hương trà ngập phòng.

Y nhìn vào mắt Tuệ Miễn, hỏi hắn từng câu từng chữ: "Ta là Dung Đường sao?”

Tuệ Miễn cười nhẹ đáp: "Thí chủ đương nhiên là thí chủ.”

Dung Đường lại hỏi: "Vậy ta là Thiên Đạo sao?”

Lần này Tuệ Miễn không nói gì, chỉ rót thêm trà, rồi đặt một câu hỏi: "Thí chủ nghĩ sao về việc nhập thế và xuất thế, nên chọn như thế nào?”

"Đại sư muốn nhập thế?" Dung Đường hỏi.

Tuệ Miễn: "Thân trong hồng trần, không thể không nhập.”

"Để cứu người?”

Tuệ Miễn cười nhẹ: "Nếu có thể cứu người, dĩ nhiên tốt hơn.”

Dung Đường im lặng một lúc, nhìn lá trà nổi trong chén rất lâu, nói: "Đại sư thông suốt hơn ta, hẳn là trong lòng đã có tính toán.”

Tuệ Miễn nói: "Thí chủ mắt sáng lòng trong, khi không thấy rõ đường trước mặt, hãy tin vào lòng mình.”

Dung Đường không nói thêm gì nữa, hai người uống một ly trà, Dung Đường đứng dậy cáo từ, trong nháy mắt bước ra khỏi cửa phòng, xoay người hỏi lại: " Mấy đời này rốt cuộc nhị huynh* lấy thân phận gì xem trò khôi hài này?"

(Mễ: Tui phát hiện tất cả các người anh của Túc Túc, tác giả đều để hết là huynh trưởng nên tui đổi lại thành vai vế từng người cho đỡ nhầm ha)

Y trực tiếp chỉ rõ thân phận của Tuệ Miễn, người sau cũng không phản bác, an ổn ngồi trên bồ đoàn, ôn tồn niệm một câu Phật hiệu: "Người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh, đương nhiên bần tăng cũng là một trong ngàn vạn người phàm.”

Tuệ Miễn ngẩng lên nhìn trời, cười nói: "Trời đã tối, thí chủ đi đường nhỏ xuống núi, bước chân nhanh hơn chút thì có lẽ sẽ kịp đến quan đạo trước khi trời tối.”

Dung Đường nhìn hắn một cái, gật đầu cảm ơn.

Túc Hoài Cảnh chờ y ngoài sân, Dung Đường bước tới nắm chặt tay hắn, rồi cùng nhau đi ra ngoài. Vốn Túc Hoài Cảnh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi y, nhưng cuối cùng lời đi qua một vòng trong đầu rồi nuốt trở lại, ngoan ngoãn xuống núi cùng Dung Đường.

Xe ngựa chạy lên quan đạo, trời vừa tối đen, phía bên kia đã có xe ngựa vào cổng núi. Dung Đường mở cửa sổ xe, nhìn thấy ngọn lửa lẻ tẻ trên đỉnh núi ở đằng xa, cảnh tượng ấy lại trùng khớp với trận hỏa hoạn năm Khánh Chính thứ mười hai.

Y nhắm mắt lại, hạ cửa sổ, dựa vào bên trong xe giả vờ ngủ. Túc Hoài Cảnh nắm tay y, nhịn rất lâu cuối cùng cũng không thể nhịn được nhẹ nhàng nói: "Ánh sáng đó nói với ta rằng, có nhiều việc ngươi không thể nói ra, chỉ cần ta tin tưởng ngươi là đủ.”

Dung Đường mở mắt ra, nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.

Túc Hoài Cảnh hỏi: "Đường Đường, ít nhất ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi sẽ không tự đặt mình vào nguy hiểm, đúng không?”

Dung Đường sửng sốt, nửa ngày không trả lời.

Trong mắt Túc Hoài Cảnh hiện lên một tia van nài, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: "Ít nhất đừng để ngày nào ta cũng phải lo lắng hãi hùng được không?”

Không phải giọng điệu nũng nịu, cũng không có bất kỳ mưu mô nào. Hắn chỉ đơn giản đưa ra một yêu cầu với Dung Đường, rất bình thường nói ra sự thật rằng hắn  đang sợ hãi.

Dung Đường cảm thấy đau lòng, y im lặng một lát, rồi tiến tới hôn hắn.

Lần đầu tiên, Túc Hoài Cảnh né tránh. Hắn nghiêng đầu ra sau, trong mắt dần hiện lên sự cố chấp không thể đè nén.

"Đừng dỗ ta." Túc Hoài Cảnh nói, "Đường Đường, mỗi lần ngươi dỗ ta đều là muốn lừa ta, chỉ cần ngươi nói thật với ta là được, ngươi có rời bỏ ta không?”

Trong lòng Dung Đường khó chịu đến không biết phải làm sao, y bình tĩnh chăm chú nhìn vào mắt Túc Hoài Cảnh, thấp giọng hứa: "Ta muốn nhìn thấy ngươi ngồi trên long ỷ.”

"Sau đó thì sao?" Túc Hoài Cảnh hiếm khi không bỏ qua, hắn hỏi Dung Đường: "Sau đó thì sao?”

Dung Đường bị hắn hỏi, trong khoảng thời gian ngắn thực sự không nghĩ ra được câu trả lời thích hợp nhất.

Túc Hoài Cảnh nhìn chằm chằm vào y, đuôi mắt dần đỏ lên, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống.

Trong phút chốc Dung Đường trở nên lúng túng, y không hiểu tại sao đại nhân vật phản diện hủy thiên diệt địa trong nguyên tác hiện giờ lại như vậy, không phải là một bình dấm chua nhỏ thì cũng là một người mau nước mắt.

Y không nhớ nổi mình đã thấy Túc Hoài Cảnh khóc bao nhiêu lần.

Hết lần này tới lần khác Túc Hoài Cảnh  còn vừa khóc vừa lên án: "Đường Đường, ngoài việc dỗ dành ta thì ngươi chỉ lừa dối ta thôi. Hằng ngày khiến ta lo lắng chưa đủ, bây giờ ngay cả một lời hứa ngươi cũng không muốn cho ta sao?”

Dung Đường thầm nghĩ, hắn hơi lẫn lộn khái niệm rồi.

Y thậm chí không biết mình có thể sống đến ngày Túc Hoài Cảnh đăng cơ hay không, làm sao mà hứa với hắn được.

Nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của nhân vật phản diện, Dung Đường im lặng hai giây, một lần nữa tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn, thấp giọng nói: "Ta sẽ không rời đi.”

“Nếu ngươi không đuổi ta đi, ta sẽ luôn ở bên ngươi." Dung Đường nhẹ nhàng hứa, không nhận ra rằng ngay khoảnh khắc Túc Hoài Cảnh nhắm mắt, tất cả sự hoảng loạn và sợ hãi đã bị thay thế bởi một cảm xúc u ám tựa như chém giết như trong đêm tối.

……

Sau hội Chiết Hoa đã xảy ra một chuyện lớn, Ngũ Hoàng tử muốn cầu phúc cho Hoàng đế đã đích thân đến Đà Lan tự, vì có duyên sâu với Phật pháp, nên tình cờ gặp được Đại sư Tuệ Miễn nổi danh khắp thiên hạ, cả hai đã nói chuyện với nhau.

Cao tăng bị lòng hiếu thảo của Ngũ Hoàng tử cảm động, sẵn lòng rời khỏi cửa Phật vào hoàng thành, tụng kinh cầu phúc cho hoàng gia.

Nhân Thọ Đế vô cùng vui mừng, không những nhiều lần khen thưởng Ngũ Hoàng tử, còn cấp tiền để xây dựng lại Đại hùng bảo điện của Đà Lan tự vừa bị cháy lúc trước.

Đại sư mà hai kiếp trước chưa từng thỉnh được, kiếp này lại được “ mời” đến, Hoàng đế muốn phong hắn làm Quốc sư, Tuệ Miễn nhiều lần từ chối, cuối cùng mới làm Nhân Thọ Đế bỏ ý định đó, nhưng hắn vẫn nhận danh hiệu “ Cao Tăng Hộ Quốc", hưởng bổng lộc nhị phẩm, từ cửa Phật bước vào con đường làm quan, thăng tiến như diều gặp gió.

Dung Đường đi Mộc phủ một chuyến,trong lúc trò chuyện với Mộc Cảnh Tự, tình cờ hỏi: "Lúc ở phủ Tô Châu, Hoài Cảnh từng nói nhị ca từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở bên ngoài, huynh ấy có tuổi tác xấp xỉ với huynh, huynh có biết tại sao và nuôi dưỡng ở đâu không?”

Mộc Cảnh Tự không hiểu tại sao y lại hỏi vậy, nhưng vì có Túc Hoài Cảnh nên luôn nói không giấu diếm gì với y, nghe vậy suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Người già trong cung nói ngày nhị ca sinh ra nửa bầu trời có mây lành, từng đám đều có hình dạng hoa sen vàng dưới chân Phật Tổ. Có một nhà sư du hành qua ngoài cung, nói rằng huynh ấy có duyên với Phật pháp, nếu nuôi trong cung thì chắc chắn không sống qua ba tuổi, chỉ có nuôi dưỡng dưới chân Phật Tổ mới có thể bình an suốt đời. Ban đầu Phụ hoàng không tin, nhưng nhị ca đúng là bệnh tật từ nhỏ, đêm nào cũng sốt cao, nhiều lần suýt không qua khỏi, chỉ có ở trong Phật đường mới thấy khá hơn.”

"Cuối cùng không còn cách nào, khi nhà sư đó lại vào cung đã dẫn nhị ca đi, cụ thể đi đâu, ngoài phụ hoàng, mẫu hậu và mẫu phi của nhị ca thì không ai biết.”

"Sổ sách trong cung ghi chép thế nào?" Dung Đường hỏi.

Mộc Cảnh Tự hơi ngạc nhiên, vì sự tỉ mỉ của y liền thẳng thắn nói: "Nhị hoàng tử, ba tuổi yểu mệnh.”

Dung Đường hiểu rõ, gật đầu: "Đa tạ huynh.”

Y không biết liệu Tuệ Miễn có thay đổi thân phận như Túc Hoài Cảnh và Mộc Cảnh Tự hay không, nhưng một đứa trẻ mà trong mắt thế gian đã chết yểu khi ba tuổi, lại xuất hiện sau hơn hai mươi năm, với hình ảnh một đệ tử Phật gia không màng thế sự, nghĩ rằng có lẽ cũng sẽ không gặp nguy hiểm lớn.

Trái tim treo lơ lửng của Dung Đường thoáng thả lỏng một nửa, nhìn thấy hoa trà nở rộ trong sân sắp tàn, đứng dậy cáo từ, dự định về hái một nhành hoa trà cuối mùa đặt lên bàn của Túc Hoài Cảnh, dùng nước sạch nuôi dưỡng.

Y hỏi Tuệ Miễn rằng mình có phải là Thiên đạo không, nhưng thực ra ngay từ đầu đối phương đã cho y câu trả lời.

"Lần này thí chủ đến thăm là vì chuyện gì?"

"Đại sư không biết sao?"

"Bần tăng chỉ là một người tu hành thế tục, làm sao có thể nhìn thấu thiên cơ?”

Y vẫn chưa cho ra câu trả lời cho bốn câu hỏi của Tuệ Miễn, nhưng bốn chữ "nhìn thấu thiên cơ", tất cả đều không cần nói thêm.

Từ đầu đến cuối, người không đúng vị trí chính là y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play