*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.【Điều này không khoa học chút nào.】 Hệ thống lượn qua lượn lại xung quanh Dung Đường mấy vòng, đầy nghi ngờ: 【Sao trên người cậu không có vết bầm nào?】
Điều này không giống với những tiểu thuyết và truyện mà nó đã đọc qua. Trong những câu chuyện đó, nhân vật chính sau một đêm tỉnh dậy, trên người đều có vết bầm tím. Người thụ thường có dấu ngón tay do bị bóp hoặc là bị m út vào ở eo, bên hông, xương quai xanh và chân. Còn công thì có vết móng tay cào trên lưng.
Trước khi ngủ say nó đã chuẩn bị sẵn sàng, ngày hôm sau thức dậy nhìn thấy một ký chủ giống như búp bê vải rách nát, nhưng Dung Đường ngoại trừ ngủ thẳng cẳng tới lúc mặt trời lặn rồi từ từ tỉnh dậy, thì trên người không có một dấu vết xanh tím nào.
Hệ thống hoang mang rất lâu, rồi hỏi: 【 Có phải đại nhân vật phản diện không được hay không? 】
“……”
Dung Đường giận đến nghiến răng, gằn giọng nói: " Hắn làm rất tốt.”
Ba canh giờ, sáu tiếng đồng hồ, để đâu cũng đủ làm chấn động.
Cái tư thái làm của Túc Hoài Cảnh khiến Dung Đường cảm thấy người này đang ăn bữa cơm cuối cùng trong đời, làm xong bữa này không có bữa tiếp theo, thật quá sức tưởng tượng.
【Vậy tại sao trên người cậu không có vết bầm?】 Hệ thống rất kiên trì: 【 Có phải cậu chưa thoả mãn không?】.
Câu hỏi đầu tiên còn mang giọng điệu nghi ngờ bình thường, câu sau đã trở thành mỉa mai ghét bỏ, chỉ thiếu mỗi việc xúi Dung Đường bỏ đại nhân vật phản diện để tìm một người có thể làm y hài lòng.
Dung tiểu thế tử đỏ mặt, trong đầu hiện lên những hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi, ánh mắt lạc đến sân tuyết bên ngoài, quay qua quay lại, cuối cùng cúi đầu ho khẽ hai tiếng để giảm bớt sự ngượng ngùng.
【Ký chủ?】 Hệ thống gọi y.
“……”
[Đường Đường?]
“……”
[Đại nhân vật phản diện tới rồi!]
“Ở đâu?” Dung Đường lập tức cảnh giác, hệ thống tức giận đến dậm chân, chạy đến trước mặt cải trắng nhà mình nhảy nhót: 【 Cậu hết thuốc chữa rồi!!!】
Dung Đường chột dạ hai giây, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi.”
【Hừ!!!】 Hệ thống lớn tiếng đáp, quay lưng không thèm để ý đến y, rồi nhận ra rằng Dung Đường không nhìn thấy mình, bèn lớn tiếng tuyên cáo: 【Không muốn thấy cậu!】
“……”
Còn trẻ con hơn cả Nguyên Nguyên, Dung Đường thầm nghĩ.
Hệ thống như một đứa trẻ đang giận dỗi, không biết đáp án lúc trước thề sống chết không để ý tới ký chủ. Không còn cách nào khác, sau một hồi do dự, Dung Đường vẫn phải giải thích: “Bởi vì hắn biết xoa bóp.”
Hệ thống: [?]
Dung Đường đỏ mặt như sắp luộc chín cả trứng gà: "Chính là lúc nghỉ giữa hiệp, ta nằm sấp, hắn xoa bóp cho ta.”
Lưng, cánh tay, eo, chân, thậm chí cả bàn chân... chỗ nào dùng lực, Túc Hoài Cảnh đều xoa bóp cho y, không để y mệt mỏi. Đến mức cuối cùng, Dung Đường cũng không biết những chỗ đau nhức trên người là do Túc Hoài Cảnh đụng ra hay do hắn xoa bóp mà ra.
[Xoa tới nỗi ngủ quên luôn sao?] Hệ thống rất không hiểu.
Dung Đường im lặng lâu như cả thế kỷ, nhỏ giọng đáp: “Khi ta sắp ngủ thì hắn lại vào.”
【Vào đâu?】 Hệ thống ngây thơ hỏi.
“...... Mi câm miệng. "Dung Đường không thuần khiết trả lời.
Suốt ba canh giờ, Túc Hoài Cảnh giống như một động cơ vĩnh cửu.
Nói hắn hoang dâm vô độ thì hắn lại biết kiềm chế không để lại vết tích nào trên người Dung Đường; nói hắn lý trí vững vàng thì hắn lại làm suốt cả đêm không biết mệt mỏi.
Dung Đường từng nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi, dù là do mất nước hay mệt mỏi, có lẽ sẽ không thể thấy mặt trời ngày hôm sau, sẽ bị chết đuối trên giường.
Nhưng khi y thật sự tỉnh dậy trong phòng mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi dậy từ trong chăn, cảm nhận khắp người, phát hiện ngoài phần dưới háng và một số chỗ sử dụng quá độ, cơ bắp chỉ hơi đau nhức, không có chỗ nào khác cảm thấy không thoải mái.
Như thể y đã có một giấc ngủ rất sâu.
Mệt mỏi quá độ lại khiến y ngủ ngon hơn, suốt chu kỳ giấc ngủ không mơ mộng gì.
Cơ thể thầm nhắc nhở về những gì đã xảy ra tối qua, nhưng não bộ lại nói rõ: Điều này không khó chịu chút nào.
Ngược lại, còn rất thoải mái.
Hai năm đại nhân vật phản diện ăn chay, chắc hẳn đã học được nhiều kỹ năng tốt, tất cả đều áp dụng lên người y.
Mệt thì có mệt, nhưng dường như y… thoải mái hơn Túc Hoài Cảnh.
- Ít nhất y không cần quỳ trên giường mát xa cho người khác.
Dung Đường cố gắng rời khỏi ký ức, ngồi sưởi lửa nhìn ra ngoài viện, thấy bóng người bước vào qua cửa trăng, không nghĩ ngợi gì liền giơ chân đá cửa đóng "rầm" một cái.
Nụ cười vừa nở trên mặt Túc Hoài Cảnh lập tức cứng đờ, bước chân khựng lại.
Hệ thống lại một lần nữa ngơ ngác, phản ứng lại liền lớn tiếng la lối: 【 Cậu đang lừa tôi phải không! không thoải mái chút nào, cho nên cậu mới không muốn gặp đại nhân vật phản diện.】
Hệ thống kêu la: 【Thay người! Thay một người vợ khác đi!!!】
Dung Đường đỏ mặt: "Câm miệng đi.”
Dù thoải mái cũng không thể không có chừng mực! Y vẫn là một bệnh nhân! Không thể bắn không có nghĩa là có thể vô tư như vậy!
Dung Đường sắp tức chết, vừa là vì sói con nhà mình, vừa vì hệ thống ngu ngốc trong đầu.
Y đóng cửa, ngồi sưởi bên lò, ngủ suốt cả ngày nên giờ rất tỉnh táo, sau cơn giận đột nhiên cảm thấy đói.
Trên lò có một ấm trà, bên cạnh là một cái khay, cùng với vài món nhỏ có thể nướng ăn.
Dung Đường nhìn vài giây rồi quay đi, chuyên tâm chờ cơm tối.
Không thể trách y phân tâm, thật sự là đồng hồ sinh học đã hình thành, mỗi ngày khi Túc Hoài Cảnh tan làm về nhà, không lâu sau sẽ có một bữa ăn ngon lành được dọn lên bàn. Hơn nữa, Dung Đường đã ốm một tháng, ngày nào cũng ăn đồ nhạt nhẽo, uống thuốc đông y đắng, giờ đây khó khăn lắm mới có thể ăn đồ ăn đứng đắn, thèm không chịu nổi.
Vì thế đóng cửa hào khí tận trời, nhưng thèm đến mức ngứa ngáy khó nhịn.
Dung Đường ngồi trên ghế nhỏ đợi một lúc, không thấy Túc Hoài Cảnh vào, đang nghi hoặc, thêm vài cục than vào lò, không chịu nổi định ra ngoài xem sao, thì cửa phòng bị gõ, một mùi thơm ngọt ngào nóng hôi hổi bay vào qua khe cửa.
Túc Hoài Cảnh đứng ngoài nói: "Đường Đường còn giận sao?”
Dung Đường không lên tiếng.
Túc Hoài Cảnh: "Tối nay sau khi trực xong, Chu đại nhân mời ta đi đường khác nên mất chút thời gian. Trên đường gặp một tiệm vịt quay, trước cửa có đầy thực khách xếp hàng dài, ta thấy mùi rất thơm nên mua một con mới ra lò về, vẫn còn nóng, Đường Đường có muốn ăn không?”
“... "Dung Đường không có tiền đồ ánh mắt léo lên.
Túc Hoài Cảnh không vội không giận, đứng ngoài chờ, giọng nói dịu dàng lễ độ như một quân tử: " Sắp mở một tiệm nướng cạnh Thục Đạo Các, bò cừu đều được nuôi ở thảo nguyên Bắc Cương, được hai tuổi rưỡi thì vận chuyển về kinh thành, thịt có độ ngon, chấm nước chấm rồi từ từ thưởng thức, hương vị rất tuyệt, Đường Đường muốn khi nào mở cửa buôn bán?”
Dung Đường vốn đã đói bụng, nghe vậy chợt cảm thấy nhân vật phản diện đang có ý đồ xấu.
"Còn có mấy dãy phố ở phía nam thành, ta cũng thuê vài cửa tiệm, định mở vài nhà hàng, món Hồ Nam, món Tứ Xuyên, món Giang Tây… Đường Đường muốn thử món nào trước nào?”
Dung Đường bụng sôi ùng ục, tức đến điên người, kéo cửa ra chất vấn Túc Hoài Cảnh: "Những thứ ngươi nói, ta có thể ăn được cái nào?”
Mắt Túc Hoài Cảnh sáng lên, chỉ mới một ngày không gặp mà nhớ Đường Đường kinh khủng, dù đang đứng trước mặt nhưng hắn chỉ thấy khí chất Đường Đường có nhiều thay đổi, mỗi cử chỉ, ngay cả khi tức giận trừng mắt, đều như có một cái móc nhỏ vươn tới ung dung móc lấy lòng hắn.
Túc Hoài Cảnh mềm lòng, bước lên một bước, nhân lúc Đường Đường ngẩng lên trừng hắn, bất ngờ cúi đầu, trộm một nụ hôn trên môi y.
"Tất cả đều được." Túc Hoài Cảnh cười dỗ dành, "Ngoài hôm nay, ngày nào cũng có thể ăn.”
Hắn dán sát vào Đường Đường, tay phải cầm một gói giấy dầu tỏa ra mùi vịt quay, Túc Hoài Cảnh nói: "Ta sai rồi, Đường Đường có giận ta cũng phải ăn no đã, được không?”
Đường Đường bị hắn hôn cho một hơi nghẹn trong ngực, không biết nuốt xuống hay nhổ ra.
Túc Hoài Cảnh cụp mắt, nhún nhường, lại nói: "Hôm nay nhà bếp hầm canh gà, lại hấp một con cá chẽm, ta vừa đi qua, mùi rất thơm, Đường Đường không muốn ăn sao?”
“Òng ọc." Bụng Dung Đường không có tiền đồ kêu một tiếng.
Túc Hoài Cảnh nhìn xuống, nhìn thân thể bị quần áo che khuất, ánh mắt hơi tối lại, không khỏi nhớ đến tối qua bụng Đường Đường phồng lên nằm thất thần trên giường…
"Ngươi lại đang nghĩ tới mấy thứ sếch sọt đó nữa!!!" Dung Đường gần như ngay lập tức biết hắn đang nghĩ gì, tức chết đi được, lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Túc Hoài Cảnh ngẩn ra, sau đó nghi hoặc hỏi: " Sếch sọt* là gì?”
(Khúc này là màu vàng ak hoàng văn (H văn 18 + đó he)
Dung Đường: "......”
Y cắn chặt răng: "Ý là ngươi là đồ c@m thú!”
Mắt Túc Hoài Cảnh lóe lên, cười gật đầu: "Ừ, đúng vậy, Đường Đường muốn phạt ta thế nào?”
Sai vặt bưng thức ăn đi vào phòng ăn, Túc Hoài Cảnh vô thức muốn tới nắm tay Dung Đường, kết quả cánh tay Đường Đường vung về phía sau, tránh tay hắn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tự mình cất bước đi đến phòng ăn.
Túc Hoài Cảnh đứng sau nhìn dáng đi của Dung Đường, xác nhận không có gì quá khó chịu mới nhanh chóng bước theo.
Hai bát cơm lớn, canh gà, cá chẽm và vịt quay vào bụng, Dung Đường cảm thấy thỏa mãn vô cùng, cơn thèm ăn cuối cùng cũng lắng xuống, y mới bắt đầu suy nghĩ về câu hỏi lúc nãy của Túc Hoài Cảnh.
Dung tiểu thế tử híp mắt nhìn hắn, Túc Hoài Cảnh mỉm cười, lập tức ngoan ngoãn bưng tới một ly trà nóng, nhẹ giọng nói: "Đường Đường súc miệng.”
Người biết nói hắn là hoàng thất tiền triều, đương kim mệnh quan triều đình, người không biết sẽ cho rằng hắn là bồ nhí Dung Đường nuôi ở ngõ Vĩnh An, hao tổn tâm cơ lấy lòng gia chủ.
Dung Đường nhìn hắn một lúc lâu, lạnh lùng nói: "Mùa đông này ngươi không được vào phòng ta.”
Túc Hoài Cảnh nghe vậy, có chút buồn bã nói: "Nhưng giường của ta vẫn ướt, bây giờ là mùa đông, không phơi khô được.”
Dung Đường đỏ mặt: "Nhà còn chăn nệm sạch, mấy cái đó không được dùng!”
"Những cái khác lại không có mùi của Đường Đường." Túc Hoài Cảnh lẩm bẩm: "Không cho ta ngủ cùng, ngay cả chăn nệm cũng tịch thu sao?”
“...... Đúng! "Dung Đường cứng cổ đáp.
"Quá đáng quá..." Giọng Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng, "Rõ ràng là nước của Đường Đường, ngược lại còn muốn tịch thu chăn nệm của ta, chẳng nói lý tí nào.”
Dung Đường: "……" Ngươi không đổ mồ hôi sao! Sao lại đổ oan cho người khác như vậy!?
Túc Hoài Cảnh càng nói càng hăng: "Hơn nữa là Đường Đường tự bò lên giường giữa đêm, ai mà chịu nổi, ta đâu phải hòa thượng xuất gia… hòa thượng còn có thể hoàn tục.”
Dung Đường bị hắn nói đến mức tai đau, suýt chút nữa đã đầu hàng, định thần lại, mặt mày siêu lạnh lùng, thái độ rất cứng rắn, hung hăng hỏi: "Ngươi có muốn ta phạt ngươi không?”
Túc Hoài Cảnh lập tức đáp: "Muốn, nhưng không thể một mùa đông không vào phòng ngươi, trừ khi Đường Đường mỗi ngày đều đưa quần áo cho ta ôm ngủ.”
Dung Đường: "......”
Không biết xấu hổ!
Y cắn răng: "Vậy ngươi ngủ trên giường nhỏ, không được vào phòng trong.”
“Được. "Túc Hoài Cảnh cong mắt cười," Cám ơn phu quân giơ cao đánh khẽ.”
Dung Đường tức giận muốn đánh người, xoay người thở phì phò rời khỏi bàn ăn.
Kết quả ban đêm ngủ đến nửa mê nửa tỉnh, Dung tiểu thế tử nghe thấy tiếng động nhẹ bên cạnh.
Y sửng sốt một hồi, cố gắng mở mắt, thấy có người mang chăn leo lên giường mình.
Dung Đường: "...?”
Túc Hoài Cảnh thấy đánh thức y, nhẹ nhàng vỗ về, nhét chân vào ổ chăn của y, đụng đụng chân Dung Đường: "Giường nhỏ lạnh lắm, Đường Đường thương ta với.”
Người đang ngủ hơn phân nửa đầu không tỉnh táo, Dung Đường nghe vậy không nghĩ ngợi gì liền dịch vào trong, nhường chỗ cho Túc Hoài Cảnh.
Nhân vật phản diện cười thầm, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán Dung Đường: "Cảm ơn Đường Đường.”
Nhưng động tác này như kích hoạt công tắc nào đó, Dung Đường thoáng ngơ ngác vài giây, lập tức tỉnh táo, phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, một chân đá Túc Hoài Cảnh cùng chăn xuống giường.
Y ngồi dậy quấn chăn quanh người, rõ ràng buồn ngủ chết đi được nhưng vẫn giận dữ nói: "Thắp đèn, tự đi lấy chăn nệm từ tủ, trải giường nhỏ hoặc ngủ dưới đất, nếu còn trèo lên giường ta nữa, ta sẽ…”
Dung Đường ngừng lại vài giây, dường như đang suy nghĩ về lợi thế uy hiếp, cuối cùng nâng giọng, đôi mắt trong sáng nhìn đại nhân vật phản diện không phải con người: "Ta sẽ về ở với mẹ và tổ mẫu!”
Tác giả có lời muốn nói:Đường Đường đe dọa: Nếu ngươi còn trèo lên giường ta, ta sẽ về nhà mẹ đẻ, để ngươi không có vợ! (Siêu hung dữ.jpg) (Thực ra là mèo con cào người.jpg) (Đệm thịt hồng hồng bung nở.jpg)