Mùa đông quạnh quẽ, người đi đường cũng ít nhưng Thục Đạo Các lại náo nhiệt ấm áp.
Kha Hồng Tuyết được tiểu nhị dẫn vào phòng bao, vừa ngước mắt lên đã thấy Dung Đường đang uống một bát canh dê nóng hổi, hơi ngạc nhiên rồi cười nói: "Cuối cùng cũng khỏe rồi.”
Dung Đường ngước mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, Mộc Cảnh Tự dẫn theo Nguyên Nguyên ngồi xuống bên cạnh y.
Trẻ con mỗi ngày một lớn, nhưng thân phận của Nguyên Nguyên không tầm thường. Để tránh bị bắt đi, mỗi lần ra ngoài đều phải bọc kín mít, thậm chí Bích Tâm còn làm vài cái mặt nạ da người cho cậu.
May mà bây giờ là mùa đông, mặc nhiều một chút là có thể ngụy trang dễ dàng, không cần phức tạp lắm.
Nguyên Nguyên cởi mũ và khăn quàng cổ, đôi mắt sáng rực, vừa nhìn thấy Dung Đường liền ngọt ngào gọi: “ Đường Đường ca ca! Đường Đường ca ca khỏe lại chưa?”
Túc Hoài Cảnh đang nhúng thịt dê vào trong nồi, nghe vậy lông mày khẽ nhướn lên, tay cầm đũa hơi khựng lại, cực kỳ muốn đánh đứa nhóc này.
Kha Hồng Tuyết cười tủm tỉm gọi: " Đệ nên gọi là thúc thúc.”
“ Đệ không muốn.” Nguyên Nguyên rất cứng đầu, chỉ vào từng người gọi:" Đường Đường ca ca, Mộc Mộc ca ca, thúc thúc tốt, thúc thúc xấu…”
Đến lượt Túc Hoài Cảnh thì giọng điệu nhanh nhẹ, gọi xong cũng không nhìn, chui vào lòng hai ca ca.
Kha Hồng Tuyết bị cậu chọc cười, nhìn thoáng qua vẻ mặt Túc Hoài Cảnh, hỏi Nguyên Nguyên: "Nếu đã sợ như vậy sao còn khiêu khích thúc ấy?”
Nguyên Nguyên nhỏ giọng than thở: “ Thúc ấy cũng đâu có đánh đệ.”
Dung Đường hỏi: "Không đánh đệ vì sao vẫn là thúc thúc xấu.”
Nguyên Nguyên: "Bởi vì thúc ấy rất hung dữ nha.”
Đứa trẻ đảo mắt, chợt nảy ra ý tưởng, kéo tay áo của Dung Đường lên tiếng giật dây: "Đường Đường ca ca, huynh có muốn đi theo bọn đệ không, thúc ấy thật sự rất hung dữ, huynh đừng ở cùng thúc ấy.”
“Không được nha.” Dung Đường nhẹ nhàng từ chối.
Tại sao? "Nguyên Nguyên hỏi.
Dung Đường cười cười, từ đầu đến cuối Túc Hoài Cảnh vẫn im lặng nhúng lẩu, Nguyên Nguyên điêu ngoa tố cáo hắn mà Túc Tiểu Thất chẳng thèm để ý.
Dung Đường nói: "Bởi vì ta và thúc ấy đã bái đường, là vợ chồng.”
Nguyên Nguyên há to miệng "A --" một tiếng, rõ ràng là không hiểu tại sao một người dữ dằn như Túc Hoài Cảnh lại có người muốn làm vợ chồng với hắn.
Cậu nhăn mặt, nhìn Dung Đường rồi lại nhìn Túc Hoài Cảnh, người sau rất là thiếu nợ làm mặt quỷ chọc cậu.
Nguyên Nguyên cũng làm lại một cái mặt quỷ, Dung Đường bất lực nhìn Túc Hoài Cảnh.
Nguyên Nguyên làm xong mặt quỷ phiền muộn nửa ngày, ăn vài miếng thịt bò, uống nửa bát sữa dê nóng rồi nảy ra ý tưởng, đề nghị với Dung Đường: "Đường Đường ca ca hoà ly với thúc ấy đi! Rồi đợi đệ đến 15 tuổi, chúng ta thành thân!”
"Khụ khụ khụ——!”
Dung Đường trực tiếp bị sặc, một chút cay vào họng cũng đủ để y ho khan nửa ngày.
Túc Hoài Cảnh cố nén cơn giận, vỗ lưng cho y rất lâu, rót một cốc trà thanh nhiệt đặt trước mặt Dung Đường, đợi y hết ho, mới ngước mắt nhìn Kha Hồng Tuyết chất vấn: "Ngươi dạy đứa trẻ thành thế này à?”
Kha thiếu phó chẳng hề hoảng hốt, lười nhác hỏi ngược lại: "Không thiếu cánh tay không thiếu chân, coi trọng người mình thích không có cưỡng hôn cũng không có chiếm đoạt, ta dạy còn chưa tốt sao?"
Túc Hoài Cảnh định nói "làm hại đứa trẻ" nhưng lại nuốt vào. Dung Đường vỗ tay hắn an ủi, cúi xuống nhẹ nhàng hỏi Nguyên Nguyên: " Tại sao Nguyên Nguyên lại muốn cưới ta?”
“Bởi vì đệ thích huynh, đệ muốn làm phu thê với huynh. " Đứa trẻ trả lời một cách tự nhiên, đơn giản mà chân thành.
Như Túc Hoài Cảnh, nhưng lại khác biệt hoàn toàn với đại nhân vật phản diện.
——Ít nhất Túc Hoài Cảnh mười tuổi chắc chắn không đơn thuần như vậy.
Dung Đường khẽ nhíu mày, lộ vẻ buồn rầu khó xử: "Nhưng phải làm sao đây, ta thích Túc Túc.”
“À...?" Nguyên Nguyên há to miệng, càng không hiểu.
Dung Đường cúi xuống nhìn cậu, nghiêm túc không giống như đang nói chuyện với đứa trẻ mười tuổi mà như đang nói chuyện với người đồng trang lứa, nói chuyện với cậu một cách bình đẳng: "Ta thích Túc Hoài Cảnh, hắn cũng thích ta, nên chúng ta làm phu thê là một điều vô cùng vui vẻ và mãn nguyện. Ta rất vui khi Nguyên Nguyên nói thích ta, nhưng chúng ta không thể thành thân.”
Nguyên Nguyên tiêu hoá thông tin rồi nhăn mặt, lại hỏi: "Nhưng Đường Đường ca ca không phải là thế tử sao, Đại Ngu không cho phép tam thê tứ thiếp ư, đệ có thể làm tiểu tướng công của huynh, đệ chắc chắn sẽ tốt với huynh hơn thúc ấy.”
Nghe vậy, Dung Đường trợn mắt, Kha Hồng Tuyết vừa khẳng định mình không dạy hư trẻ con liền giật mình, quay đầu ho sù sụ.
Túc Hoài Cảnh hừ lạnh nhìn hắn một cái, ánh mắt chuyển sang Mộc Cảnh Tự, nhẹ nhàng nói: "Trẻ nhỏ không dạy, lớn lên không thành tài.”
Ý ngầm là: Ta thật sự không thể đánh nó sao?
Mộc Cảnh Tự ngượng ngùng quay đi, bắt đầu tự hỏi có phải mình đã quá nuông chiều đứa trẻ này không.
Sau khi Dung Đường bình tĩnh lại từ cơn mơ hồ, tiếp tục cười lắc đầu, rất kiên định nói: "Không được.”
"Tam thê tứ thiếp là tập tục xấu, chẳng qua ngàn năm noi theo cho nên tất cả mọi người tập mãi thành thói quen mà thôi,không có trách nhiệm, thời gian trôi qua ắt sinh ra bất mãn, trẻ tuổi có yêu nhau chân thành đến mấy thì sau này cũng thành oan gia.”
Trong bối cảnh phong kiến, quả thật thân là chính thê như Vương Tú Ngọc Vương hoàng hậu, lại "rộng lượng", "khéo léo", bao dung trượng phu của mình đa tình như những "mẹ hiền vợ đảm.”
Nhưng xét cho cùng chỉ là quan niệm cổ hủ, áp bức lâu dài nên chế độ gả cưới khiến người được gả đi không thể phản kháng mà thôi.
Trong tình hình hiện tại, khả năng thay đổi hiện trạng gần như bằng không, Dung Đường có tầm nhìn của người hiện đại lại không thể yêu cầu người cổ đại theo chuẩn mực hiện đại, nhưng ít nhất y có thể yêu cầu bản thân mình.
Y cười nói: "Ta thích Hoài Cảnh, đời này chỉ thành thân với mỗi mình thúc ấy, kết thành phu thê với thúc ấy, những người khác dù tốt đến đâu cũng không liên quan gì đến ta.”
Nguyên Nguyên nhăn mặt, như có điều suy nghĩ, nửa ngày không lên tiếng, dường như rất buồn bực.
Bữa tiệc đã qua nửa, Nguyên Nguyên cuối cùng cũng phản ứng lại, có chút thất vọng, lại có chút không cam tâm kéo nhẹ tay áo của Dung Đường nói nhỏ: "Được rồi, vậy khi nào huynh không thích thúc ấy nữa, nhất định phải đá thúc ấy đi cưới đệ về nhà nhé, đệ trẻ hơn, dễ thương hơn, còn ngoan ngoãn hơn thúc ấy nữa.”
“……”
Dung Đường im lặng hai giây, nghĩ thầm đứa trẻ này trông cũng không đơn thuần, rất là láu cá.
Hơn nữa, nói về ngoan ngoãn... chắc không ai ngoan hơn Túc Hoài Cảnh đâu.
Y từ chối cho ý kiến cũng không có lên tiếng trả lời, nhưng đại nhân vật phản diện thì không chịu nổi nữa, vỗ tay gọi Hành Phong vào.
Hành Phong hiểu ý, lúc này liền nói dưới lầu có gánh hát ảo thuật, hỏi tiểu chủ tử có muốn đi xem hay không.
Trẻ con thích nhất là vui chơi, nghe vậy mắt sáng lên, cũng không bận tâm chuyện làm tiểu tướng công người ta nữa, xuống ghế nhảy chân sáo kéo tay Hành Phong đi ra ngoài.
Trong phòng lập tức yên tĩnh hơn nhiều, Kha Hồng Tuyết nhìn ra cửa, lắc đầu hỏi Mộc Cảnh Tự: "Học huynh, đại ca chúng ta hồi nhỏ cũng như vậy à?”
Hắn thực sự không tìm được từ nào phù hợp để miêu tả Nguyên Nguyên.
Mộc Cảnh Tự suy nghĩ hai giây, lắc đầu.
Tiên thái tử là người ôn nhuận như ngọc nhất thiên hạ này, kính cẩn, trầm tĩnh, nhu hòa, kiên nghị…
Tất cả các từ dùng để miêu tả phẩm hạnh của quân tử đều có thể dùng cho Tiên Thái tử, quyết không giống Nguyên Nguyên bây giờ.
Nhưng Mộc Cảnh Tự nhìn Túc Hoài Cảnh, lại nói: "Có lẽ ở trước mặt trưởng tẩu, nó không giống với những gì chúng ta nhìn thấy.”
Dung Đường đột nhiên nhớ lại hình ảnh trong cơn ác mộng hôm đó, âm thầm gật đầu.
Nhắc đến huynh trưởng, y đưa năm lá bùa bình an mà Tuệ Miễn gửi ban ngày cho từng người một, lá của Nguyên Nguyên thì giao cho Mộc Cảnh Tự để chuyển giao.
Hiển nhiên Kha Hồng Tuyết rất là kinh ngạc, vừa nói "Ta cũng có à?" vừa mở túi bùa lấy tờ giấy trong đó ra, thật trùng hợp đúng là ngày sinh tháng đẻ của hắn.
Kha thiếu phó liền vui vẻ: "Ngày mai ta phải đi Đà Lan tự quyên hai vạn lượng tiền hương khói, đại sư này hợp ý ta quá.”
Nhà người ta bốn người, thêm hắn vào, không thể nói không tình sâu nghĩa nặng.
Túc Hoài Cảnh liếc hắn một cái, mi tâm hơi nhíu lại.
Mộc Cảnh Tự chú ý đến sắc mặt của hắn, nhìn qua Dung Đường, thấy sắc mặt y hồng hào, không còn nhợt nhạt như trước mới yên tâm hơn chút.
Dung Đường không cố ý phân phát, cũng không biết sinh nhật mấy người bọn họ, nhưng bùa bình an lại ứng với từng người, khó tránh khỏi khiến người ta sinh nghi.
Huống chi bệnh tình của y đến kỳ lạ, khỏi cũng kỳ lạ, Túc Hoài Cảnh có nghi ngờ cũng là chuyện bình thường.
Mộc Cảnh Tự nén lại những nghi hoặc trong lòng, không phá vỡ sự hòa hợp vui vẻ này.
Cho đến khi Kha Hồng Tuyết đột nhiên hỏi một câu: "Vụ án quân lương Tây Nam kia giao cho ngươi rồi à?”
Túc Hoài Cảnh: "Ừm.”
Dung Đường hơi sững sờ, theo phản xạ hỏi: "Vụ án của Trương Bảo Sơn?”
Mọi người đã sớm quen với việc rõ ràng Dung tiểu thế tử không tham gia chính sự triều đình, nhưng lại hiểu rõ mọi chuyện quan trọng trong lòng bàn tay, thấy thế đáp lại: "Không sai.”
Dung Đường nhíu mày.
Tổng đốc Tây Nam Trương Bảo Sơn tham ô quân lương, trong nguyên tác là cơ hội quan trọng để làm suy yếu Tam hoàng tử.
Vũ Khang Bá tương ứng với Trương Các Lão và Nhị Hoàng tử, Trương Bảo Sơn tương ứng với Hạ Nguyên Soái và Tam Hoàng tử.
Năm ngoái lúc lũ lụt, có môn hạ của Trương các lão buộc tội Trương Bảo Sơn trước, lại bị định là vu cáo đồng liêu đày đi biên cương. Nhưng mùa đông năm nay, biên cương Tây Nam liên tục bị quấy nhiễu, triều đình phái khâm sai xuống phía Nam mới phát hiện ra vụ án này.
Con bướm cuối cùng đã vỗ cánh.
Dung Đường hỏi: " Ngươi sẽ xuôi nam sao?”
Túc Hoài Cảnh lắc đầu: "Khâm sai là người khác, ta xin lệnh ở lại kinh thành.”
Dung Đường hơi sửng sốt, trong lòng hiểu rõ hắn ở lại Ngu Kinh vì lý do gì, hỏi: "Là ai?”
Túc Hoài Cảnh: "Thẩm Phi Dực.”
Mộc Cảnh Tự sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía hắn và Dung Đường.
Rõ ràng Dung Đường cũng bị sự thẳng thắn của Túc Hoài Cảnh làm cho bất ngờ, bởi ai cũng biết, Thẩm Phi Dực lấy tên giả là Trần Phi, mùa xuân năm nay vừa thăng chức thành Kim Ngô Vệ Hữu Kiêu tướng quân, nhưng Túc Hoài Cảnh lại trực tiếp nói tên thật, mọi người đều hiểu ngầm.
Hắn nói:"Hoàng đế của chúng ta, muốn nâng đỡ Ngũ Điện hạ cũng quá rõ ràng rồi.”
Trương Bảo Sơn là con rể của Hạ Kinh Nghĩa, năm ngoái môn sinh của Trương Các lão vì buộc tội hắn mà bị giáng chức.
Lần này Thịnh Thừa Lệ đảm nhiệm chức vụ khâm sai, không chỉ trực tiếp đối đầu với Tam Hoàng tử, mà có thể còn thu hút thêm thế lực còn sót lại của đảng Nhị Hoàng tử.
"Người khác đoạt đích phải sống chết một phen. Nhưng ở Đại Ngu chúng ta, một hai đều do hoàng đế tự mình nâng đỡ, ai dám nói lão không biết làm hoàng đế đây?" Kha Hồng Tuyết mỉa mai nhận xét.
Nhị hoàng tử tạo ra chiến tích, thì tặng phần thưởng cho Tam hoàng tử trong hội Chiết Hoa.
Thế lực Tam hoàng tử lớn, thì để Ngũ hoàng tử đích thân đi lật đổ thế lực của hắn.
Cuối cùng quyền lực vẫn sẽ tập trung về ngai vàng của hoàng đế, làm suy yếu đại thần, cũng làm hao mòn các hoàng tử.
Dung Đường nhíu mày, Túc Hoài Cảnh nắm tay y, hỏi: "Đường Đường đang nghĩ gì?”
Hệ thống vẫn bặt vô âm tín, Dung Đường do dự vài giây, cuối cùng cũng cất lời: "Có thể giúp ta một việc không?”
Túc Hoài Cảnh: "Đường Đường cứ nói.”
Dung Đường: "Gây trở ngại cho Thịnh Thừa Lệ, không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng phải gặp khó khăn.”
Y cần xác minh suy đoán của mình.
Nếu thành công có lẽ sẽ tìm được một chút hy vọng sống, nếu thất bại thì…
Dung Đường nhìn Túc Hoài Cảnh, rũ tầm mắt xuống, mất tự nhiên.
Ít nhất là không chết.
Dù thật sự phải ràng buộc với Thịnh Thừa Lệ, ít nhất y cũng có thể sống theo ý mình, ở bên Túc Hoài Cảnh đến khi câu chuyện kết thúc.
Bàn tay bị người ta nắm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp, Túc Hoài Cảnh gật đầu, như trấn an như khuyên dỗ: "Ta đều nghe Đường Đường.”
Hắn đúng là bạn nhỏ nghe lời nhất trên đời này, Dung Đường nghĩ vậy khi bước ra khỏi Thục Đạo Các.
Tác giả có lời muốn nói:
Ra khỏi Thục Đạo Các......
Túc Túc: Đường Đường còn nhớ đã hứa với tôi, bệnh khỏi rồi sẽ viên phòng chứ? (Đưa mắt cún con lên) (Bắt đầu hành động) (Cởi áo vợ) (Vợ thật thơm) (Hôn một cái) (Vợ... thật mềm) (Ê hê!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT