Dung Đường xuyên qua năm hai mươi tuổi, trước sau ba đời, ba năm, bốn năm, rồi thêm hai năm, tổng cộng hơn chín năm y đã mắc không dưới trăm lần bệnh lớn nhỏ.
Nhẹ thì cảm lạnh, nhức đầu, mệt mỏi; nặng thì hôn mê, mất kiểm soát cơ thể, y đã quen với điều này từ lâu.
Hệ thống nói với y đây là bệnh yếu bẩm sinh của cơ thể này. Nếu y làm tốt nhiệm vụ, kiếm được tiền hệ thống thì có thể đổi lấy thuốc men để giảm bớt đau đớn, giảm bớt bệnh tình.
Hai đời trôi qua, Dung Đường chưa từng nghi ngờ chuyện này.
Đến mức đêm trước khi bệnh nặng ập đến, y cảm nhận cơn đau từ tận xương tủy, vẫn có thể cười nhạt nói với hệ thống: "Xem ra năm nay sẽ có trận tuyết lớn.”
Sức khỏe gắn liền với thời tiết, khi nhiệt độ giảm đột ngột, bão tuyết kéo tới thì Dung Đường sẽ sinh bệnh.Nhiều người già yếu khác cũng sẽ bị bệnh, điều này rất bình thường, không tới mức đáng lo ngại. Chỉ là nếu cơn đau trở nên nghiêm trọng, y sẽ phải báo trước cho Túc Hoài Cảnh để tránh hắn lo lắng mà thôi.
Nhưng sáng hôm sau, Dung Đường vẫn dậy như thường lệ, ăn sáng như mọi khi. Túc Hoài Cảnh vào triều không ở nhà, y ngồi xe ngựa tìm Mộc Cảnh Tự.
Nguyên Nguyên đang ở thư phòng học chữ, đọc sách. Dung Đường cùng Mộc Cảnh Tự ngồi trong phòng khách, sưởi ấm rồi trò chuyện phiếm, nhìn bầu trời u ám bên ngoài, tuyết mùa đông sắp tới.
Sau đó Dung Đường đứng dậy, đầu đột nhiên đau dữ dội như bị kim châm vào thịt, y lảo đảo suýt ngã.
Dung Đường nhanh chóng ổn định lại, cười nói dưới ánh mắt lo lắng của Mộc Cảnh Tự: "Ngồi lâu quá nên hơi chóng mặt.”
Sau đó làm như không có việc gì hàn huyên hồi lâu, xoay người cáo biệt rồi ngồi lên xe ngựa hồi phủ.
Trên đường, người đi lại vội vã, trời tối dần, lòng Dung Đường bỗng cảm thấy trống rỗng, lo lắng không yên.
Cho đến khi từ phía bắc truyền đến một tiếng nổ lớn như muốn xé toạc lớp mây dày, tiếng pháo liên tục vang vọng khắp mười dặm Ngu Kinh.
Con ngựa kéo xe hoảng sợ, Dung Đường hơi ngẩn người, không rõ lý do, chợt trấn tĩnh lại.
Y bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi hệ thống: "Phủ đệ của Thịnh Thừa Lệ đã xây xong rồi đúng không?”
Ánh sáng của hệ thống lo lắng quay quanh Dung Đường, nghe vậy liền hạ giọng, không chỉ sợ làm phiền ký chủ, còn sợ y đau đầu mà nghe không rõ, nhỏ giọng nói như một đứa trẻ vừa mắc lỗi: [Đúng vậy, Đường Đường.]
Dung Đường nhắm mắt lại, gật đầu: "Biết rồi.”
Phải nói thế nào về những chuyện này đây? Dung Đường phát hiện càng ngày mình càng khó phán đoán.
Hai đám sương mù trong đầu mỗi ngày một khác, thay đổi tinh vi nhưng lại là sự tồn tại có thật.
Sương xám ngày càng rõ ràng, gần như có thể nhìn thấy ẩn dưới đám mây trong không gian hệ thống; Sương đen càng ngày càng yếu đi, như là bị màu xám ăn mòn và pha loãng, đến khi màu đen đặc chuyển thành màu xám, màu xám lại chuyển thành trong suốt.
Dung Đường ôm lấy hi vọng này, chờ đến ngày nó hoàn toàn trong suốt.
Nhưng từ sau vụ mưu phản của Vũ Khang Bá, một bên sương xám càng lúc càng trong suốt, nhưng sương đen bên kia lại dày đặc một lần nữa như nhận được sự giúp đỡ gì đó.
Cho đến khi y vừa vào trong nhìn, đám sương đen lớn bắt đầu vươn ra những chiếc nanh vuốt về phía bên kia.
Đó là Thịnh Thừa Lệ, Dung Đường gần như có thể xác định.
Sau sự kiện Vũ Khang Bá, Nhân Thọ Đế càng thêm yêu thương Ngũ Hoàng tử, dù trễ một năm nhưng nam chính vẫn có thể đi con đường mà thiên đạo mong muốn gã đi.
Nhị Hoàng tử rời kinh, thế lực Tam Hoàng tử lớn, Tứ Hoàng tử băng hà, Lục Hoàng tử mang thiên mệnh, Thất và Bát Hoàng tử quá nhỏ yếu, tạm thời không thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Vì cứu giá cũng được, vì cân bằng triều đình cũng được, Thịnh Tự Viêm cần một vị hoàng tử như Thịnh Thừa Lệ xuất hiện làm bia ngắm cho lão.
Sương đen suy yếu là bởi vì Thịnh Thừa Lệ rời kinh. Sương đen ngóc đầu trở lại, là bởi vì Thịnh Thừa Lệ lại một lần nữa đứng trước mặt hoàng đế, trở thành hoàng tử được sủng ái của lão.
Dung Đường vô thức nghĩ, vậy mình là gì?
Những cơn đau này của mình, rốt cuộc là gì?
Hệ thống lo lắng quay vòng, Dung Đường nhắm mắt lại, im lặng chịu đựng đau đớn.
Ngoài cửa sổ bắt đầu có tuyết rơi, tiếng vó ngựa dẫm lên tuyết kêu sột soạt, rất dễ nghe.
Ở một nơi cách nửa kinh thành, một phủ đệ tráng lệ đã hoàn thành, đánh dấu kinh thành thực sự đã có thêm một kẻ cao quý.
-
Chu Cương từ quan, chức vị ngự sử trung thừa bị bỏ trống, Túc Hoài Cảnh là người đứng đầu, gần như được trên dưới triều dã ngầm thừa nhận hắn là người thay thế.
Trong Ngự sử đài, vài vị ngự sử có thâm niên đang sắp xếp văn kiện, cười hỏi nhau: "Phủ đệ mới của Ngũ điện hạ vừa hoàn thành, các vị đã chuẩn bị lễ vật gì?”
"Ngự sử đài cần công chính liêm minh, đại nhân ngài vẫn không nên quá thân thiết với hoàng tử.”
"Chỉ là tặng lễ thôi mà." Người nói đầu tiên không để tâm, "Không phải nịnh nọt, cũng không phải kết bè phái, phủ mới hoàn thành, chúc mừng hoàng tử xuất cung trưởng thành, đây là việc bệ hạ ngầm cho phép, sao đến miệng ngài lại thành chuyện nghiêm trọng như vậy rồi?”
Nói rồi quay đầu hỏi một người từ đầu đến giờ chưa tham gia trò chuyện: "Túc đại nhân ngài thấy sao?”
Túc Hoài Cảnh mặt không đổi sắc, đặt bút lông xuống, ngẩng đầu cười nói: " Bệ hạ nhân từ, trọng thiên luân, thực sự không cần nâng việc này lên thành chuyện kết bè phái, nếu truyền ra ngoài e rằng sẽ bị nói Ngự sử đài cứng nhắc cổ hủ không biết linh hoạt.”
Vậy là người nói đầu tiên lập tức miệng nở nụ cười như sắp vểnh lên trời, tìm được người ủng hộ, cười tít mắt hỏi: "Nếu vậy thì tan làm hôm hay Túc đại nhân đến phủ Ngũ điện hạ chúc mừng, tiện thể uống ly rượu với ta được không?”
"Không." Túc Hoài Cảnh từ chối thẳng thừng, mắt hơi cong: "Hôm nay tuyết rơi, trễ rồi xe ngựa khó đi, ta phải về nhà.”
"Cớ sao ngày nào tan làm Túc đại nhân cũng vội về phủ như vậy? Không xã giao với chúng ta, cũng không chịu ngồi lại trong nha môn một lúc?" Có người thắc mắc hỏi.
Túc Hoài Cảnh điềm đạm trả lời: "Phu quân nhà ta giờ Tuất bốn khắc mỗi ngày phải lên giường ngủ, Ngự sử đài tan làm giờ Thân hai khắc, về phủ phải mất hai khắc, ăn tối cũng mất hai khắc. Ta và phu quân tính ra chỉ có một giờ sáu khắc ở bên nhau, chưa tới hai canh giờ thì sao ta dám lãng phí cơ chứ?”
Nghe vậy cả phòng im lặng, có vị quan mới được bổ nhiệm sau khoa cử năm nay không kìm được há hốc miệng, rõ ràng rất kinh ngạc.
Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng cười, nói tiếp: "Các vị đại nhân tan làm cũng nên về sớm, phu nhân ở phủ đợi một ngày, chỉ có chút thời gian ngắn ngủi bên nhau, nếu đến chút thời gian này cũng không thể toàn tâm bên gia đình thì lúc ấy kết tóc phu thê, uống rượu hợp cẩn là vì cái gì?”
Tiếng chuông tan làm vang lên, Túc Hoài Cảnh đứng dậy thu dọn đồ đạc, hơi cúi đầu chào rồi chuẩn bị rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa không rõ vô tình hay cố ý, nhắc nhở vị quan nói đầu tiên: "Dù bệ hạ có không để tâm, nhưng lòng vua khó đoán, làm quan càng nên biết ý vua không thể đoán bừa. Chỉ là…”
Hắn dừng một chút, cười nói: "Phủ đệ Ngũ điện hạ hoàn thành, không biết Tam điện hạ và Hạ nguyên soái có đến dự lễ không?”
Túc Hoài Cảnh nói xong câu này, lại cúi đầu, rốt cục ra khỏi nha môn.
Những vị ngự sử vừa định tối nay đến phủ Ngũ hoàng tử chúc mừng ngẩn người trong chốc lát, sợ hãi nhìn nhau, đều thấy sự lo lắng trên mặt đối phương.
Ý vua khó đoán, không thể dựa vào sự yêu thích nhất thời của vua để suy đoán ý nghĩ, Nhân Thọ Đế gần đây rất yêu thương Ngũ hoàng tử, nhưng dù là đứa con được yêu thương này, trước đó cũng đã sống mười mấy năm trong lãnh cung, cũng đã trông giữ lăng mộ hoàng gia nửa năm.
Ai dám nói sự giàu sang phú quý sủng ái ngập trời này, một ngày nào đó sẽ không bị thu hồi đây?
Về phần Tam điện hạ......
Chỉ cần Huệ Quý Phi và Hạ nguyên soái không ngã, Tam điện hạ và Lục điện hạ mãi là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thái tử. Nếu hôm nay họ kết bạn đến chúc mừng Ngũ hoàng tử, Tam hoàng tử sẽ nghĩ sao?
Vài người rùng mình, có người phản ứng trước đứng dậy thu dọn công văn, cười nói: "Trước khi ra cửa phu nhân nhà ra bảo tối nay hầm canh, dặn ta về sớm, các vị đại nhân, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Một người dẫn đầu, tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba…
“Thằng nhóc nhà ta mấy ngày nay không chăm học, khiến mẫu thân nó giận rất nhiều lần, hôm nay ta phải dạy dỗ nó.”
“Nương tử nhà ta nói đã lâu rồi chưa đi xem kịch, hôm nay khó khăn lắm mới tan làm sớm, ta vẫn nên đưa nàng đi xem thì hơn.”
“Phu nhân nhà ta......”
“Mẹ ta......”
“Khuê nữ nhà ta......”
Trong lúc nhất thời người trong nha môn tứ tán về phủ, ngày đó trong tiệc rượu tân trạch của Thịnh Thừa Lệ, không một ai của Ngự Sử Đài tham dự.
Túc Hoài Cảnh ngồi trên xe ngựa trở về ngõ Vĩnh An, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong lòng lo lắng.
Ngày hôm qua Đường Đường có hơi đau, trong dược thiện có thêm một vị thuốc giảm đau, nhưng hôm nay tuyết rơi dày, hắn lo hiệu quả thuốc không đủ để Dung Đường chịu đựng.
Trong nhà đã chuẩn bị sẵn sàng than củi từ trước khi vào mùa đông, nhưng ở trong căn phòng kín đợi suốt cả ngày, ai cũng sẽ thấy ngột ngạt.
Dạo này Dung Đường thường có thói quen đi tìm huynh trưởng chơi, thỉnh thoảng còn dẫn theo Nguyên Nguyên giả trang ra phố, mua đồ ăn, đồ chơi, dẫn đi xem kịch, nghe kể chuyện, sống thoải mái hơn cả những công tử quyền quý từ nhỏ đã hưởng phúc lợi trong kinh thành.
Túc Hoài Cảnh không vui, nhưng lại không thể cấm Đường Đường ra ngoài.
Nhưng hôm nay tuyết rơi......
Nghĩ vậy, chân mày hắn vẫn nhíu lại, đẩy cửa xe ngựa đã khép, nhỏ giọng nói: “Lái nhanh hơn chút.”
Nhỡ Đường Đường đau, hắn phải châm cứu, bôi thuốc cho y ngay lập tức.
Xe ngựa còn chưa kịp dừng hẳn, Túc Hoài Cảnh đã sốt ruột nhảy xuống, không thể chờ thêm một giây.
Tuyết rơi trước bậc thềm phủ lên giày một lớp, chẳng mấy chốc mà ướt một mảng lớn.
Hắn cảm thấy không vui, đi thẳng vào phòng ngủ, nhưng không thấy Dung Đường đâu, trong thư phòng cũng không có người.
Đang lúc Túc Hoài Cảnh cho rằng hôm nay Dung Đường đã tới nhà Mộc Cảnh Tự dùng bữa, Song Phúc đi ngang qua trước cửa, nghi hoặc gọi một tiếng: "Lang quân?”
Túc Hoài Cảnh quay đầu lại: "Đường Đường đâu?”
“Ở nhà bếp ấy.” Song Phúc đáp, “Thiếu gia nói hôm nay muốn uống canh ngỗng, đang bàn cách nấu với đầu bếp.”
Sự căng thẳng của Túc Hoài Cảnh lập tức tan biến, nhẹ nhàng thở ra một hơi, bước về phía nhà bếp.
Dung Đường đang thò đầu ra từ sau bếp, khuôn mặt được ánh lửa chiếu đỏ bừng như một quả táo chín mọng ngon lành.
Dung Đường hơi ngừng lại, rồi quay đầu, thấy người tới thì mỉm cười: “ Ngươi về rồi à?”
Túc Hoài Cảnh gật đầu, đưa tay: “Lại đây.”
Dung Đường lập tức bỏ khúc gỗ định cho vào lò, phủi quần áo rồi chạy nhanh tới.
Túc Hoài Cảnh nhìn đến là buồn cười, chờ người tới gần thì nắm lấy cổ tay y, sắc mặt thoáng thay đổi rồi trở lại bình thường, cười nhặt cọng rơm vướng trên tóc y, kéo y lại gần: “Sao không ở trong phòng chờ ta?”
Dung Đường thuận miệng giải thích: "Tự nhiên ta thèm.”
Túc Hoài Cảnh nhìn thấy y cố làm ra vẻ bình thản, nhưng không vạch trần, chỉ nhỏ giọng nói: “Nhưng Đường Đường đã lấy trộm của ta nửa khắc rồi.”
Dung Đường ngơ ngẩn, không hiểu lắm nhìn về phía Túc Hoài Cảnh.
Người sau nắm tay y đi về phía phòng khách, quẹo qua một góc, đèn lồ ng đỏ treo dưới mái hiên, sau ánh đèn là tuyết rơi ào ào.
Túc Hoài Cảnh dùng lực, vị trí của hai người thay đổi, Dung Đường bị hắn ép vào tường, đèn lồ ng lay động, bóng tối đổ rải rác xuống khuôn mặt.
Túc Hoài Cảnh tới gần, cúi đầu cụp mắt, nhìn ánh mắt y cười dịu dàng, nắm chặt tay.
Trong hơi thở giao hòa, Dung Đường nghe hắn khẽ nói: “ Đường Đường phải trả lại cho ta.”