Sinh nhật thiên tử, khắp nơi cùng chúc mừng.

Lại trùng với dịp mười năm lịch sử triều đại mới, Nhân Thọ Đế rất coi trọng lễ kỷ niệm lần này, chỉ nhìn cu li của Lễ bộ- - Tiểu Lư đại nhân mấy tháng nay bận rộn không ngơi nghỉ là có thể thấy được.

Hoàng cung có rất nhiều phòng yến tiệc, ở chủ điện hầu hết là hoàng thân quốc thích, quan to nhất phẩm cùng với sứ đoàn của các quốc gia,  Dung Đường không có đi tham gia náo nhiệt. Chức quan của Mộc Cảnh Tự và Túc Hoài Cảnh cũng không đủ cao, nên ngồi ở thiên điện cũng coi như là thanh nhàn tự tại.

Trong tiệc có thái giám giám sát nhất cử nhất động, có người cười thật lòng, cũng có kẻ đeo mặt nạ.

Dung Đường nhìn Mộc Cảnh Tự trước khi xuống xe đã thay thêm áo trắng, cùng với áo choàng Kha Hồng Tuyết mang theo vào trong cung, liền cảm thấy cơm này chẳng thể ăn vô dù chỉ một miếng.

Nhưng vẫn phải làm ra dáng vẻ kính tạ hoàng ân cùng với quần thần, cảm động và nhớ nhung thịnh thế, ít nhiều có chút phiền não.

Đám người dự họp chia làm ba bảy loại, Dung Đường ngồi ở trên ghế, trước mặt có một chén canh, giả bộ uống hai ngụm lại buông xuống, tầm mắt tùy ý quét qua một vòng trong đại sảnh, thấy một bóng hình thì hơi dừng một chút, đưa tới một ánh mắt dò hỏi cho Túc Hoài Cảnh.

Túc Hoài Cảnh nhìn theo, nhìn thấy Tần Bằng Huyên đang đứng dậy, dường như muốn xuất cung rời tiệc.

Hắn tập trung nhìn chăm chú vài giây rồi quay đi, gật đầu với Dung Đường. Chỉ dụ phong vương của Thịnh Thừa Minh đã ban ra hai ngày trước, sau lễ vạn thọ sẽ khởi hành đến đất phong.

Nghe nói vì thế mà Di quý phi nương nương và Trương Các lão được thăng chức, cũng từng bí mật tranh cãi kịch liệt với Thịnh Thừa Minh.

Nhưng tâm ý nhị hoàng tử đã quyết, quyết tâm không muốn ở lại kinh thành trộn lẫn với vũng nước đục này, bệ hạ cảm động nhớ nhung hắn thuần hiếu, biết suy nghĩ bèn đặc biệt ban thưởng phong hào Vi Thụy (Đi/làm việc gì cũng may mắn), hiển lộ sự coi trọng của thiên tử.

Dung Đường nhìn Tần Bằng Huyên rời khỏi thiên điện, ba đời này tới nay, lần đầu tiên nhìn vị thế tử bất tài này cũng thuận mắt.

Trong nguyên tác, vụ nổi dậy của Vũ Khang Bá diễn ra vào mùa thu này chứ không phải trong lễ vạn thọ.

Nhưng dưới ảnh hưởng của các nhân tố kiếp này, hôm trước Túc Hoài Cảnh đã nhận được thư, nói Vũ Khang Bá đã chôn nội ứng trong cung, dự định sau khi yến hội kết thúc ám sát Thịnh Tự Viêm.

Chuyện có thành hay không thì không nói, nhưng lão ta động thủ vào lúc này, Dung Đường thật muốn xông lên đâm thêm hai nhát. Vì Túc Hoài Cảnh, vì Mục Cảnh Tự, vì sự căm hận không thể trút trong lòng mình.

Cho dù là vì những người vô tội đã chết thảm, vốn nên còn sống......

Cung yến kéo dài từ hừng đông đến khi trời tối, trước khi rời cung Dung Đường liếc mắt nhìn về phía sau, thấy một cung điện lộng lẫy không ngủ.

Các hoàng tử bước ra khỏi Thiều Hoa điện, Thịnh Thừa Minh đi ở phía trước, mặt có hơi đỏ ửng, trông như bị chuốc rất nhiều rượu.

Thái giám cung nữ vây quanh, có người  thong thả đi lại ở cuối đội ngũ, bước chân loạng choạng, chẳng mấy chốc đã bị các huynh đệ bỏ lại phía sau.

Dung Đường lạnh lùng quay đi, bước song song với Túc Hoài Cảnh theo dòng người xuất cung đi ra ngoài, trà trộn trong đám quan cao mặc triều phục rời khỏi cung thành nguy nga, chẳng liên quan tới Ngũ hoàng tử trong hoàng cung Đại Ngu một chút nào.

Túc Hoài Cảnh liếc mắt về hướng đó, cầm tay Dung Đường, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Dung Đường hiểu ý, ngước mắt nở nụ cười với hắn.

Sự biến của Vũ Khang Bá là bước ngoặt tương đối quan trọng trong nguyên tác, trọng tâm tiểu thuyết dần dần từ giai đoạn đầu cung đấu, chuyển sang giai đoạn sau quyền mưu, đối với nam chính Thịnh Thừa Lệ mà nói, là một cơ hội trời ban.

Nhưng với sự phát sinh ở kiếp này, đối với Dung Đường mà nói thì giống như xem một vở kịch vui.

Y rất vui khi nhìn thấy kinh thành bẩn thỉu thành một bãi nước đục, cũng không cần luồn lách như hai đời trước, tìm mọi cách mưu cầu một chút phúc lợi cho Thịnh Thừa Lệ.

Vũ Khang Bá nhất định phải chết, Thịnh Thừa Lệ từ hoàng lăng trở về trước lễ Vạn Thọ, tất nhiên cũng có tính toán và mưu đồ của gã.

Nhưng tất cả những điều này không liên quan gì đến Dung Đường hay Túc Hoài Cảnh, điều y muốn nhìn là thư chẩn bệnh của viện phán Thái y viện tối nay.

Ít nhất cũng không đến mức để Thịnh Tự Viêm không bị tổn hại gì sau sinh nhật này chứ?

Dung Đường nghĩ như vậy, một đường không nói gì ra cung, hoàng thành vẫn náo nhiệt như trước, trong lễ Vạn Thọ không có lệnh giới nghiêm, khắp nơi đều đèn đuốc hoành tráng, pháo hoa được thắp sáng trên tường thành, bầu trời đêm nổ ra rất nhiều sao.

Dung Đường ngồi trên xe ngựa, hỏi Túc Hoài Cảnh: " Ngươi cảm thấy khi nào tin tức sẽ xuất hiện.”

Túc Hoài Cảnh nói: "Ba ngày sau đi, chờ lễ vạn thọ kết thúc, sứ đoàn các quốc gia còn chưa rời kinh.”

Dung Đường thuận miệng hỏi: "Vì sao?”

Túc Hoài Cảnh bày ra một đ ĩa mứt hoa quả, để Dung Đường lấp đầy cái bụng do chưa ăn cơm trong yến hội, vừa nói: " "Sinh nhật thiên tử gặp nạn, là điềm xấu, ngụ ý lão ta lên ngôi không chính đáng, Thịnh Tự Viêm chắc chắn không lưu lại nhược điểm cho mình trong ngày quan trọng như vậy.”

Dung Đường ngậm một viên mứt hoa quả: "Vậy tại sao phải ở thời điểm sứ đoàn các quốc gia còn chưa rời kinh?”

Túc Hoài Cảnh nói: "Sinh nhật Thiên tử, đại thần mưu phản phản nghịch, đó là tội tru di cửu tộc, còn gây ra tranh luận trong dân chúng. Nhưng nếu bệ hạ có lòng nhân từ, rộng rãi mời các hoàng tử, công chúa và sứ thần từ các nước khác đến Đại Ngu của chúng ta dự yến, mà lại bị kẻ có ý đồ xấu hành thích tại yến tiệc, thì sẽ bị nghi ngờ là phá hoại hòa bình giữa hai nước, kích động tranh chấp. Khi đó có thể giữ lại đoàn sứ, yêu cầu các nước xung quanh đưa ra lời giải thích.”

Xe ngựa đột nhiên chạy chậm lại, Túc Hoài Cảnh dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Dù sao một mình Vũ Khang Bá rất khó tránh khỏi cuộc điều tra nghiêm ngặt trong cung, có người hiệp trợ xuống tay với hoàng đế trong yến tiệc cũng là chuyện rất bình thường.”

Dung Đường do dự một hồi, vẫn hỏi: " Ngươi có làm gì không?”

Túc Hoài Cảnh khẽ nhếch môi, cuối cùng cũng nở một nụ cười được coi là chân thành duy nhất trong ba ngày qua, nói thẳng: "Đường Đường muốn hỏi ta có giúp Vũ Khang Bá hay không đúng không?”

Dung Đường gật đầu.

Túc Hoài Cảnh nói: “Làm cái gì ở bên ngoài cũng rất dễ bị tra ra, ta không bao giờ mạo hiểm như vậy.”

Cùng lắm là hắn chỉ sai người truyền cho Vũ Khang Bá một số tin tức nửa thật nửa giả, khiến lão ta lầm tưởng rằng hôm nay là cơ hội tốt, người lui tới trong cung đông đảo, thị vệ không thể kiểm tra toàn bộ, thích hợp cho lão ta hạ thủ với Nhân Thọ Đế.

Ngoài ra không có liên hệ nào khác.

Dung Đường lại nghĩ rằng với tính cách của Túc Hoài Cảnh, không thể nào nhịn nổi mà không thêm một mồi lửa vào.

Vết thương trên lưng Mộc Cảnh Tự rõ mồn một trước mắt, áo bào trắng nhuộm đỏ được giặt sạch phơi khô treo ở trong sân từng chiếc từng chiếc một. Dung Đường không ít lần thấy Túc Hoài Cảnh nhìn chằm chằm vào những tấm vải trắng dính máu kia mà đờ đẫn.

Sao hắn có thể không xuống tay cơ chứ?

Nhìn ra sự boăn khoăn của y, Túc Hoài Cảnh cười cười, nắm lấy tay Dung Đường, giọng điệu êm dịu, bình thản và điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Đường Đường, ngươi biết rằng có những vết thương nếu không được xử lý đúng cách, ban đầu có thể không khác gì mấy, rất nhanh sẽ lành. Nhưng theo thời gian, bên trong dần dần thối rữa, đến khi thấm vào xương tủy, một ngày nào đó bùng phát, không bao giờ lành lại được, chỉ trong vài ngày sẽ chết đi không?”

Dung Đường hơi sửng sốt, thiếu chút nữa đã muốn thốt ra: Uốn ván.

Túc Hoài Cảnh: "Vũ Khang Bá mưu phản không liên quan gì đến ta, vết thương của bệ hạ cũng không có chút liên hệ nào với ta. Hoặc là hôm nay hoặc là một năm nào đó, bệ hạ rồi cũng phải qua đời, nhưng ta luôn nghĩ, nếu để lão ta chết một cách nhẹ nhàng và đơn giản do bị mưu phản, bị con trai đoạt ngôi g iết chết, bị phi tần phản bội hại chết…”

Đại nhân vật phản diện cười nhạt, biểu cảm mang chút đơn thuần, nhẹ nhàng nói: "Ta luôn cảm thấy như vậy là không đủ.”

Phải trải qua hết mọi thứ, để lão ta từ long ỷ ngã xuống đau đớn, trải qua sự phản bội của người thân cận, trải qua sự phản bội của người nằm cạnh gối, trải qua sự xa cách của con cái, trải qua sự phản tâm của thần tử... rồi từng chút từng chút thêm đau khổ vào cơ thể.

Đánh roi, kẹp ngón tay, cạo mặt, rút gân, chặt chi, móc mắt, làm thành người lợn…

Rồi bỏ lão cùng rắn rết chuột bọ vào trong địa lao không có ánh sáng, ở nơi phố phường tấp nập, trên tường thành cờ xí treo cao, ngày qua ngày, cảm nhận sự tuyệt vọng, nghe được nhưng không nhìn thấy ánh mắt và lời bàn tán của dân chúng, như con gia súc thấp kém nhất chết dưới ánh sáng ban ngày.

Nếu không làm sao báo thù cha huynh đã chết của hắn? Nếu không, làm sao trả lại bộ xương gãy của tam ca ta cùng những vết thương chằng chịt trên lưng huynh ấy đây?

Túc Hoài Cảnh cười dịu dàng lại ấm áp, không thấy chút bóng tối nào.

Hắn chỉ muốn đòi lại công lý cho người nhà, hắn đâu phải người xấu tội ác tày trời.

Trên đời này không ai có thể trừng phạt được Thịnh Tự Viêm, không có luật lệ nào áp dụng cho Thiên tử đương triều, cho nên hắn tự làm, cái này rất hợp lý, cũng rất tự nhiên, không ai có tư cách xen vào.

Dung Đường nhìn vào mắt hắn, qua một lúc lâu, thấp giọng bổ sung: "Còn phải công khai những việc lão ta đã làm ra cho mọi người biết.”

Túc Hoài Cảnh ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn về phía y, Dung Đường nói: "Phải chỉnh lại lịch sử bị hiểu lầm làm giả.”

Thế tử yếu đuối và tái nhợt, dưỡng hai năm sắc mặt còn kém hơn người bình thường, nhưng trong đêm tấp nập sôi động, trên xe ngựa đi giữa con phố dài, ánh mắt Dung Đường sáng đến mức mê hoặc người khác.

Túc Hoài Cảnh động lòng, khẽ cúi đầu định hôn xuống, xe ngựa vốn chạy chậm đột nhiên dừng gấp, ngựa hí dài, Song Phúc kéo dây cương, đám đông xôn xao, Dung Đường ngồi trong xe ngựa, do quán tính không kiểm soát được mà ngã thẳng vào lòng Túc Hoài Cảnh mới dừng lại được.

Không đau, nhưng trong khoảnh khắc đó, cảm xúc của đại phản diện khi nhắc đến kẻ thù giết cha cũng không thay đổi lại đột nhiên trầm xuống, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

Rèm xe bị xốc lên từ bên ngoài, có người không tuân thủ quy củ nhẹ nhàng nhảy vào trong xe, đáng thương nói: "Tiểu ca giúp một tay với, nhanh lái xe đi xa một chút, thúc thúc lòng dạ hiểm độc trong nhà ta muốn một đứa nhóc mới mười tuổi như ta phải đi thành thân đổi lợi ích cho gia tộc, van cầu huynh, mang ta đi với, bằng không ta sẽ bị bán làm tiểu tướng công cho đại tỷ tỷ sáu mươi tuổi huhuhu.”

Song Phúc đang lái xe sửng sốt, chợt kịp phản ứng, lập tức quay đầu ngựa, nhanh chóng rời khỏi con phố này.

Vẻ mặt lạnh lùng của Túc Hoài Cảnh thoáng cái trở nên càng lạnh hơn.

Dung Đường vùi đầu vào lòng hắn, nhất thời ngượng ngùng ngồi dậy.

Túc Hoài Cảnh nói: "Song Thọ không dễ bị bị lừa.”

Dung Đường: "......”

Túc Hoài Cảnh: "Song Thọ vẫn còn là đệ đệ nhỏ.”

Dung Đường nhỏ giọng ngăn cản: "... Đừng nói nữa.”

Trung bộc theo chủ, đại phản diện đang ám chỉ y là đồ ngốc.

Thật quá đáng......

Dung Đường nghỉ một lúc, xoa xoa cái đầu đau vì va đập, ngồi thẳng lên, nhìn người nào đó đột nhiên nhảy lên xe của y.

Cậu bé tầm mười tuổi, vóc dáng gầy gò, khuôn mặt lại trắng trẻo xinh đẹp, đôi mắt là phượng mâu đẹp tiêu chuẩn, hiện tại chưa phát triển hết, đã mơ hồ có dáng vẻ yêu nghiệt điên đảo chúng sinh, chờ lớn lên phỏng chừng cũng là một tai hoạ.

Mặc một bộ trang phục dân gian bình thường của Đại Ngu, nhưng có vẻ như lần đầu mặc, tà phải cài vào bên trái, tay áo bên trái lại ngắn hơn một đoạn, cuộn vào áo lót. Trên đầu không có chút trang sức nào, một mái tóc đen dài xõa xuống, nhất thời mang theo chút mỹ cảm không phân biệt nam nữ.

Một đôi mắt lã chã muốn khóc, dáng vẻ rụt rè nhìn người trong xe, ngồi trên sàn xe ngoan ngoãn muốn chết, hai tay khoát lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn người, thấy thế nào cũng đáng thương, thấy thế nào cũng quen mắt.

——Rõ ràng ngoài đôi mắt, không có chỗ nào giống Túc Hoài Cảnh.

Nhưng Dung Đường sững sờ nhìn cậu bé một hồi, quay đầu, sâu kín lặp lại: " Thúc thúc lòng dạ hiểm độc...?”

Túc Hoài Cảnh: "......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play