Ở Trò Chơi Sinh Tồn Rút Được Thẻ Mỹ Nhân Bệnh Tật

Mỹ nhân bệnh tật ở phòng y tế (1)


2 tháng


Leng keng, đột nhiên tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên khắp sân trường, âm thanh len lỏi qua mỏi ngóc ngách, Lê Thược đang nằm trong phòng y tế nghỉ ngơi từ từ mở mắt ra, thật ra cậu không có ngủ.

Mấy ngày qua, toàn bộ thời gian trong ngày cậu đều nằm trong phòng y tế, không gian phòng y tế rất nhỏ, chỉ là một căn phòng nhỏ có vách ngăn ở giữa, hiện tại Lê Thược đang nằm phía sau vách ngăn.

Khi chuông reo, Bác sĩ của trường - người đang ngồi ở bên ngoài, cũng từ từ đứng dậy, đung đưa cơ thể đi vào phía sau vách ngăn.

Lê Thược tạm thời nhắm mắt làm ngơ trước đôi mắt đột nhiên điên cuồng và đẫm máu của bác sĩ, cậu chuyển sự chú ý sang cửa sổ, bên ngoài cửa kính bắt đầu có nhiều "người" mặc đồng phục học sinh, nói đúng hơn thì là những con quỷ mặc trang phục học sinh giả làm con người, trong tay mọi người đều cầm thứ gì đó trong tay. Lê Thược không cần nhìn kỹ cũng biết những vật dụng đó về cơ bản đều là đồ dùng học tập, và có liên quan đến trường học.

Mỗi người đều mang biểu cảm quái dị, cơ thể hơi lắc lư và cứng đờ nhưng họ đang chạy với tốc độ rất nhanh.

Bọn họ điên cuồng chạy về phía các khu dạy học, không lâu sau Lê Thược loáng thoáng nghe thấy một tiếng hét chói tai, khi cậu muốn nhìn tiếp thì chăn bông đang che chân của cậu bị nhấc lên.

Không biết từ khi nào, Bác sĩ đã đứng bên cạnh giường, hắn đứng ở cuối giường, một tay kéo chăn bông, tay còn lại bắt đầu hướng vào trong chăn bắt lấy chân cậu.

Ở đây cũng gần đầu mùa hè, nhiệt độ không nóng cũng không lạnh nên Lê Thược không mang vớ chân, bàn tay của bác sĩ bên trong chăn chớp mắt liền nắm lấy chân cậu.

Bàn tay hắn cứ thế dọc theo mu bàn chân của Lê Thược chậm rãi hướng lên trên, đến mắt cá của Lê Thược, cảm nhận được sự căng thẳng đột ngột của chủ nhân mu bàn chân, cùng với ánh mắt lập lòe ánh sáng lấp lánh đầy hi vọng hướng về phía hắn, trên mặt hiện lên sự đáng thương cùng sợ hãi, khiến dục vọng xấu xa mà Bác sĩ giấu trong đáy lòng cứ thế mà dễ dàng bị khơi ra.

"Thược Thược, em có biết thầy đang làm gì không?" Ở trong trường, mặc dù hắn là bác sĩ của trường nhưng học sinh vẫn gọi hắn là thầy, Bác sĩ cúi xuống nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh ở dưới chăn vào lòng bàn tay.

Đôi mắt xinh đẹp và tinh tế của cậu như những bông hoa chớm nở trên cành, sắp nở rộ với những màu sắc mê hoặc nhất.

A, vậy thì nở rộ trong vòng tay hắn đi, để hắn thưởng thức sự tinh tế của cậu. Hút mật ngọt bông hoa xinh đẹp của hắn.

"Thược Thược, em thường xuyên tới phòng y tế, có phải là em cũng thích nơi này giống như thầy không?"

"Thầy biết Thược Thược vô cùng thích nơi này, thích đến nỗi em thà không lên lớp để đến đây."

"Mau, nói cho thầy biết, em thích nơi này" Bác sĩ đứng dậy, sau đó hắn tới gần Lê Thược, đứa nhỏ tội nghiệp của hắn đã sợ tới mức sắp khóc.

Giọt nước mắt trên hàng mi cong và dày run rẩy rơi xuống, Bác sĩ nghiêng người về phía Lê Thược, hắn mở miệng, đôi môi đỏ tươi, đầu lưỡi đỏ tươi duỗi ra, ánh mắt điên cuồng mà đến gần Lê Thược, định liếm đi nước mắt vươn trên lông mi của học sinh.

Toàn thân Lê Thược run rẩy, tròng mắt cũng run lên, khuôn mặt của Bác sĩ phản chiếu trong đôi con mắt trong suốt, ánh mắt dịu dàng và yêu thương lúc nãy đã trở nên đáng sợ và xấu xa.

"Đừng sợ, thầy sẽ không làm tổn thương em, thấy thương em còn không kịp, đừng sợ!" Bác sĩ một tay véo mắt cá chân Lê Thược, tay còn lại hướng tới bả vai Lê Thược, đặt tay lên bả vai gầy gò, hắn đè cơ thể mỏng manh của cậu học sinh, thu hẹp khoảng cách từng chút một.

Lê Thược sợ tới mức không dám nhúc nhích, vẻ mặt hoảng hốt vì sợ hãi, cậu biết mình nên đẩy Bác sĩ ra, nhưng hai tay của cậu, không biết tại sao lại không dám nhúc nhích, hô hấp dường như ngừng lại.

Yết hầu cảm thấy cực kỳ khó chịu, tay trái của hắn đã di chuyển từ vai Lê Thược đến quai hàm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi Lê Thược, đôi môi của Lê Thược rất sặc sỡ, dường như còn đẹp hơn cả máu.

Hôn lên nó chắc chắn rất tuyệt, hắn toét miệng cười, tiếng cười vang một cách phóng khoáng.

"Khụ khụ! khụ khụ khụ!" Bỗng nhiên Lê Thược ho khan một cách dữ dội, lưng cong lại, cả người rơi vào trạng thái ho khan, ho nhiều đến nỗi toàn thân run rẩy như sắp ngã xuống.

Lê Thược dùng hai tay che miệng, ho đến mức đau lòng, tựa như muốn ho cả tim ra ngoài.

Bác sĩ trước mặt đột nhiên dừng lại, ánh mắt có chút bất thường, hắn đứng lên nhìn Lê Thược vẫn còn đang ho khan, sắc mặt không có chút đồng tình và thương hại, chỉ có âm u lạnh lẽo.

Lê Thược ho một lúc, cuối cùng khi ho xong, cậu từ từ ngẩng đầu lên, máu từ khe hở giữa các ngón tay mà nhỏ xuống, khi cậu thả tay xuống, máu đọng lại trên môi khiến nó đỏ hơn cả ban đầu.

Đáy mắt Lê Thược loáng thoáng hiện lên ý cười, nhưng nhanh chóng được thay thế bằng sự hoảng loạn và tự trách, cậu nhìn vết máu mà cậu nôn lên trên chăn, nháy mắt đã nhuộm đỏ tấm chăn màu trắng.

Khóe mắt ươn ướt, một vệt nước mắt lăn dài trên má Lê Thược.

Lê Thược nghẹn ngào, toàn bộ cơ thể càng thêm mỏng manh dễ vỡ: "Xin lỗi thầy, em làm bẩn chăn rồi."

Bác sĩ nheo mắt nhìn chằm chằm Lê Thược, muốn tìm nhìn xem cậu có phải đang diễn kịch không. Không, cậu học trò đáng yêu của mình thực sự đang hoảng loạn, nhịp thở nhanh đến bất thường.

"Không sao, chỉ là vết máu nhỏ thôi, rửa sạch là được."

"Vừa rồi, thầy chỉ nói đùa với em, không làm em sợ chứ?"

"Em biết thầy sẽ không làm hại em, em biết điều đó." Lê Thược ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt.

Bác sĩ của trường trông rất trẻ, mặc dù hắn nói bản thân đã ngoài ba mươi nhưng nhìn hắn như đang ở tuổi hai mươi, trong tường có rất nhiều học sinh đều là người hâm mộ của hắn, cho dù là gặp khó khăn trong việc học tập hay việc khác, đi vào phòng y tế Bác sĩ đều sẽ hướng dẫn một cách tận tình.

"Đúng vậy, em đáng yêu như vậy, thầy sao có thể làm hại em được." Bác sĩ đưa tay sờ sờ mặt Lê Thược, Lê Thược nghiêng người về phía sau né tránh, nhưng dưới ánh nhìn chứa ý cười và dịu dàng của hắn, cậu lại không nhúc nhích.

"Em không khỏe, hay là nằm xuống nghỉ ngơi thêm đi, thầy sẽ ra ngoài trước, nói không chừng một lát có người đến, nhưng nếu em muốn gọi thầy thì cứ trực tiếp gọi thầy, thầy sẽ vào xem em." Dứt lời, Bác sĩ đột nhiên nghiêng người, đặt lên tóc Lê Thược một nụ hôn.

Sau đó đứng lên, nhìn thấy ánh mắt bối rối và hoảng sợ của Lê Thược, tâm trạng Bác sĩ cực kì tốt.

"Ừm." Lê Thược nhẹ nhàng gật đầu

Bác sĩ xoay người đi ra bên ngoài, hắn ngồi xuống bàn khám, mở ngăn kéo lấy ra một ống tiêm, bên trong ống tiêm chứa chất lỏng màu xanh kì lạ, giống như màu xanh của bầu trời, là màu yêu thích của bác sĩ.

Hắn nhìn ống tiêm với đôi mắt dịu dàng và đẫm máu, ở vị trí bí mật của ống tiêm có một số 5 nhỏ, vuốt ve con số kia khóe miệng của Bác sĩ càng ngày càng kéo rộng ra.

Bên ngoài sân trường đang diễn ra một vòng rượt đuổi, không biết lần này ai sẽ là người đầu tiên bước vào phòng y tế của hắn, hy vọng là một học sinh đáng yêu một chút, hắn thích đôi mắt xinh đẹp của cậu học sinh đang nằm bên trong, đó có thể là đôi mắt đẹp nhất từ trước đến nay hắn từng thấy.

Bởi vì là đôi mắt xinh đẹp nhất cũng như yếu ớt nhất nên Bác sĩ tin rằng cậu không thể trốn thoát, nên hắn không gấp.

Trước khi ngắt đi bông hoa đẹp nhất, phải ngắt những bông hoa khác đã.

Tiếng bước chân dồn dập tiến đến gần, không chỉ một bông hoa mà là một vài bông hoa.

Các người chơi nhỏ tuổi bị quái vật đuổi theo, phát hiện chỉ có Bác sĩ ở trong phòng y tế, Bác sĩ khoác trên mình chiếc áo trắng như tuyết, dáng người cao gầy, trông không có nhiều sức tấn công.

Các người chơi nhanh chóng vọt vào phòng y tế, người vào cuối cùng lập tức đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa từ từ ngồi bệt xuống mặt đất.

Những người khác dừng lại thở hổn hển, hai người thoạt nhìn có chút cường tráng đứng ở phía trước, ở đây có bác sĩ, tuy chỉ có một người nhưng nếu không chú ý có thể sẽ bị đánh lén.

Hai người trao đổi ánh mắt, sau đó nam sinh da ngăm từ bên phải bước lên.

Cậu ta trực tiếp ngồi lên chiếc ghế được đặt ở bên cạnh bàn tư vấn.

Vén ống tay áo ra, trên cổ tay cậu ta có một vệt máu dài, đó là vết thương bị con quỷ cầm com-pa cắt qua vài phút trước.

"Thầy, ở đây có thuốc cầm máu không, em vô tình bị thương ở cánh tay." Hình dạng của người chơi bây giờ là một học sinh, không phải mỗi vòng đều là hình dạng này, mà là linh hồn của người chơi xuyên vào những nhân vật với các thân phận khác nhau.

"Bị thương? Vết thương này nhìn không giống như là vô tình bị." Bác sĩ nắm lấy tay người chơi, chỉ cần nhìn vết thương thì hắn biết vết thương từ đâu tới.

"Nói dối giáo viên không phải là một học sinh ngoan."

Đôi mắt người chơi giật giật, cậu ta ngay lập tức nở nụ cười giải thích: "Lúc em giỡn với bạn vô tình bị thương, chỉ là vết thương nhỏ , nó không ảnh hưởng đến hoạt động của em."

"Vậy sao? Vậy em đợi một chút." Nói xong, Bác sĩ đứng dậy, quay người ra phía sau lấy thuốc.

Nụ cười trên mặt người chơi cứng đờ, người bạn đồng hành sau lưng nhẹ nhàng đẩy vai cậu ta, hai người chạm mắt nhau, từ trong mắt đối phương nhạy bén phát hiện có chuyện gì đó.

Đó chính là, tay phải của Bác sĩ đang cầm gì đó, mặc dù chỉ lộ ra một chút nhưng nó đủ để hai người thấy được đó là một ống tiêm.

So với com-pa thì mũi tiêm còn bén hơn.

Người chơi đứng dậy, hai chân dựa vào ghế, ngón tay để bên hông hơi cong lại, sẵn sàng đập chiếc ghế lên đầu Bác sĩ.

Bác sĩ lấy một chút thuốc cầm máu để vào một cái túi nhỏ, đem túi đưa cho học sinh bị thương.

"Thầy, em có hơi chóng mặt, không biết có phải là do hôm nay em không ăn sáng không, em có thể nằm ở đây một lát không?" Một người chơi khác với mái tóc xoăn tự nhiên hỏi.

"Có thể, em có thể nằm bao lâu cũng được." Bác sĩ hơi nghiêng người về phía trước một chút, đôi mắt nhìn vào những lọn tóc xoăn tự nhiên, mặc dù đôi mắt này không phải là sở thích của hắn, nhưng mái tóc xoăn rất đẹp, phù hợp với thẩm mỹ của hắn.

Đầu xoăn nuốt một ngụm nước bọt, khi Bác sĩ nhìn hắn, hắn cảm thấy cổ mình lạnh lẽo giống như sẵn sàng cắt cổ cậu bất cứ lúc nào, sau đó cầm đầu hắn trong tay mà thưởng thức.

"22 đồng!" Bác sĩ đột nhiên quay sang nhìn người chơi trước mặt và nói.

"Cái gì?" Người chơi tưởng cậu ta nghe nhầm.

Bác sĩ nhìn cậu ta với nụ cười nhếch mép.

Người chơi lập tức hiểu ra: "Thưa thầy, cái đó.. em.. em quên mang tiền, đây là thẻ sinh học sinh của em, em có thể đến bù tiền sau không?"

Bác sĩ nhìn vào thẻ sinh học sinh, Từ Dương, một cái tên rất dễ nhớ.

Từ Dương cầm lại thẻ học sinh, tên này không phải tên thật của cậu ta, nhưng bị Bác sĩ nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cảm thấy có chút ớn lạnh.

Những người chơi thấy Bác sĩ không có ý định tấn công họ, mọi người lần lượt thở phào nhẹ nhõm.

Đầu xoăn đi vào bên trong nghỉ ngơi thì nhìn thấy một người ngồi trên giường bệnh, vừa nhìn thấy khuôn mặt không có chút máu của đối phương, còn tưởng đó là quỷ, nên có hơi hoảng sợ một chút, khi Lê Thược đưa mắt nhìn chằm chằm vào hắn, đầu xoăn đúng là có chút luống cuốn nhưng không phải là vì sợ hãi mà là có chút sửng sốt.

Hắn nghĩ trên đời này có một người như vậy tồn tại sao?

Ngay cả khi cậu ốm yếu, khuôn mặt kia thực sự quá đẹp, các đặc điểm khuôn mặt đều rất tinh xảo, cho dù là dừng bút vẽ cũng không thể vẽ ra được đẹp như vậy.

Đầu xoăn thậm chí thả chậm nhịp thở, sợ tiếng thở quá nặng sẽ làm phiền đến đến chàng trai xinh đẹp trên giường bệnh.

"Cậu, cậu..." Lời nói còn chưa nói xong, một tiếng hét thê thảm truyền tới, đầu xoăn vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy một thi thể ngã xuống ngay cánh cửa.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh thi thể, ống tiêm trong tay Bác sĩ, đầu kim lúc này đang nhỏ máu, đồng tử Đầu xoăn đột nhiên co lại, miệng há hốc không dám tin.

"Đừng đóng cửa, nếu những học sinh khác không vào được thì sao?" Bác sĩ mỉm cười nhìn người chơi đang nằm dưới chân.

Cây kim trực tiếp đâm vào động mạch cổ của người chơi, chất lỏng màu xanh được đẩy vào, người chơi ngã trên mặt đất cả người run rẩy, há miệng cố gắng thở nhưng cổ họng của hắn bị một bàn tay vô hình bóp chặt, chỉ vài chục giây sau người chơi đã hoàn toàn không còn cử động, biểu cảm hoảng sợ cực độ.

Các người chơi còn lại nhìn một màn này đều hoảng đến mức lùi về phía sau một cách khó khăn.

Bác sĩ cầm kim tiêm nhìn về phía bọn họ: "Ở đây, các em phải tuân theo quy tắc của thầy, các em không thể làm việc xấu, học sinh hư sẽ không được yêu thích."

Các người chơi không dám nhúc nhích, Từ Dương chuẩn bị lấy ghế đập đầu Bác sĩ cũng bị hành động giết người cực nhanh của Bác sĩ mà từ bỏ.

Nhìn thấy bọn họ đều ngoan ngoãn nghe lời, Bác sĩ mỉm cười hài lòng.

Hắn mở cửa phòng y tế ra, ngay khi hắn mở cửa, ba học sinh liền xuất hiện ở trước mặt hắn, đối mặt với những học sinh khác đang lao lên ba người họ không sợ ai mà lao lên, một người nhào lên trước quật ngã, hai người còn lại cùng nhau nhào lên cùng lần lượt đá bay.

Bác sĩ nắm chặt ống tiêm trong, muốn ngay lập tức đâm đầu kim vào cổ học trò đáng yêu của hắn.

Trong phòng y tế, Lê Thược nghe thấy âm thanh đánh nhau ở bên ngoài, cậu quay đầu nhìn ra cửa kính, vị trí hiện tại rất tốt có thể nhìn rõ tình cảnh bên ngoài.

Ở đó có 3 người, hai trong số đó đang cố gắng đá bay những con quỷ đang trở nên điên cuồng, người ở giữa đứng im lặng, đột nhiên người đó cảm giác được có người nhìn chằm chằm vào mình, hắn quay đầu lại vì vậy Lê Thược liền chạm mắt với người đó.

Ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh không có bất kì cảm xúc dao động nào, cho dù có phát hiện Lê Thược là người chơi cũng chỉ nhìn Lê Thược hai giây sau đó ngay lập tức dời mắt đi chỗ khác.

Lê Thược sờ sờ mặt mình, nhan sắc của cậu từ khi nào mà người khác chỉ nhìn có hai giây?

Có chút thú vị.

So với những người khác thì có chút không giống nhau, Lê Thược tuy rằng cũng là người chơi, nhưng trong tay cậu là thẻ bài mỹ nhân bệnh tật, khuôn mặt của cậu trong mỗi vòng đều có phần giống so với hiện thực, tuy không giống hoàn toàn nhưng giá trị nhan sắc cũng không kém.

Lê Thược tiếp tục nhìn ra ngoài, ba người họ không ở lại lâu, rất nhanh chóng mà rời đi nơi khác.

Thu hồi tầm mắt, Lê Thược nhìn vết máu dính ở ngón tay chưa được khô hoàn toàn.

Có vẻ khuôn mặt quyến rũ của cậu không phải đối với ai cũng có tác dụng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play