Lận Hạ trở về nhà.

Đứa con nuôi chờ ở phòng khách, vừa nghe thấy tiếng động tĩnh liền đứng lên: "Cha."

Cha Lận mẹ Lận ngồi trên sofa cũng nhìn về phía anh.

Bọn họ bình thường không ở chung với Lận Hạ, nhưng sau khi Lận Hạ nhận nuôi đứa nhỏ, hai người sẽ thỉnh thoảng lại đây chơi với cháu trai.

Lần này Lận Hạ đi gặp đối tượng xem mắt, bọn họ một mặt sợ cháu trai nhạy cảm dễ suy nghĩ nhiều, nên tới đây ở cùng, mặt khác cũng muốn là người đầu tiên biết tình hình xem mắt của Lận Hạ và đứa nhỏ Hứa gia kia.

"Cứ thế trở về rồi?" Mẹ Lận hỏi: "Con không đưa người ta về nhà à?"

Hai nhà tuy rằng đều ở trong khu biệt thự, nhưng không ở cùng một khu, nếu Lận Hạ đưa đối phương về nhà, không có lý nào nhanh như vậy đã trở về.

Lận Hạ bước vào: "Hôm nay đường xá thông thoáng."

Cha Lận lại nói: "Các con chắc chắn không nói chuyện lâu chứ gì?"

Ánh mắt Tuế Tuế vẫn luôn dõi theo Lận Hạ, vụng trộm quan sát sắc mặt.

Nó mới sáu tuổi, vừa đến ở nhà này chưa được mấy tháng, đột nhiên biết được cha có thể sắp kết hôn, ngôi nhà này sẽ chào đón một vị chủ nhân khác, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng.

Vừa có chút chờ mong trong ngôi nhà lạnh căm căm ngoại trừ người cha nghiêm khắc còn có thể thêm được một chút hơi người, nhưng vừa lo lắng ba mới không dễ ở chung, thậm chí không thích mình.

Lận Hạ ngồi xuống bên cạnh con trai, không úp mở nữa, "Chúng con quyết định ở bên nhau thử xem sao."

Cha Lận mẹ Lận kinh ngạc, Tuế Tuế cũng mở to hai mắt.

"Thật sao?" mẹ Lận vui vẻ nói, "Nói như vậy, ấn tượng đầu tiên của các con đối với nhau cũng không tệ ha?"

Cha Lận nói: "Vậy con phải rèn sắt nhân lúc còn nóng, tranh thủ sớm xác định, qua năm nay con đã hai mươi chín tuổi rồi."

Cha mẹ trên toàn thế giới khi thúc giục kết hôn có thể đều là lập luận thế này.

Tính cách của mẹ Lận càng thêm rốp rẻng hùng hổ, nói: "Con phải năng nổ lên, mẹ và cha con tìm thời gian bàn bạc chuyện đính hôn. Khi hai người kết hôn, ngôi nhà này sẽ náo nhiệt đây."

Lận Hạ: "Không vội, chúng con trước tiên ở bên nhau thử đã."

Anh nhìn về phía Tuế Tuế: "Cha cũng sẽ xem xét ý kiến của con, hôm nào sẽ đưa con đi gặp chú đó."

Tuế Tuế gật đầu, nó không biết ý kiến của mình có quan trọng hay không, nhưng nhạy bén cảm nhận rằng, mình thật sự sắp có ba mới rồi.

Cha không thích lãng phí thời gian, nếu như không phải có ý định cùng đối phương phát triển hơn nữa, chắc chắn không cần phải dẫn mình đi gặp đối phương.

Tuế Tuế không khỏi bắt đầu lo lắng liệu mình có thể ở chung hoà hợp với ba mới hay không.

Nó rất giỏi nghe lời, hy vọng ba mới không ghét trẻ con.

Sau khi cha Lận mẹ Lận bình tĩnh lại trước niềm vui mừng cuối cùng con trai mình đã giác ngộ, mẹ Lận nói: "Vậy con tự mình xem rồi làm, chủ động hẹn gặp mặt người ta nhiều hơn, lúc hẹn hò săn sóc một chút."

Cha Lận: "Đứa nhỏ nhà họ Hứa nhỏ hơn con sáu tuổi, nghe nói tính tình cũng rất tốt, con nhường người ta nhiều hơn một chút."

Lời còn chưa dứt, điện thoại di động của Lận Hạ liền vang lên một tiếng, đúng lúc là tin nhắn của Hứa Gia Niên gửi tới.

Lận Hạ đứng dậy: "Con biết rồi, hôm nay cha mẹ ở đây hay quay về?"

Mẹ Lận nhìn Tuế Tuế: "Chúng ta ở đây, ngày mai dẫn Tuế Tuế đi chơi."

"Được." Lận Hạ nhìn về phía Tuế Tuế, vỗ vỗ đầu nó, "Lên lầu ngủ."

Tuế Tuế: "Dạ, cha cũng nghỉ ngơi sớm."

Mẹ Lận đến dắt nó: "Chúng ta cũng về phòng, có muốn ông bà giúp con tắm không?"

Tuế Tuế lắc đầu: "Con tự biết làm."

***

Lận Hạ trở lại phòng, mở tin nhắn Hứa Gia Niên gửi đến hai phút trước.

Hứa Gia Niên: [Bình thường anh có xem kịch nói không?]

Lận Hạ thành thật trả lời: [Rất ít khi.]

Lại hỏi: [Có buổi biểu diễn muốn xem à?]

Hứa Gia Niên lúc này đã rửa mặt xong nằm trên giường, chậm rãi trả lời tin nhắn: [Gần đây có một đoàn kịch khá nổi tiếng đang lưu diễn.]

Hứa Gia Viện nói cho cậu biết, mới quen không lâu có thể cùng nhau đi xem phim, lúc xem không cần trao đổi nhiều, không cần lo lắng xấu hổ. Sau khi xem xong lại có thể tự nhiên trò chuyện về bộ phim, bên cạnh đó xem thử suy nghĩ của hai người có giống nhau không, hoặc là có thể bao dung suy nghĩ khác biệt của đối phương hay không.

Hứa Gia Niên cảm thấy rất có lý, nhưng so với những bộ phim phải dựa vào chỉnh sửa và hiệu ứng hình ảnh, cậu thích xem kịch nói hơn, thích thưởng thức những màn trình diễn không thể NG (diễn hỏng) ở khoảng cách gần, cảm nhận được cảm xúc dồi dào của diễn viên.

Vừa vặn có tin tức một đoàn kịch nói đang lưu diễn, thoạt nhìn danh tiếng không tệ, bèn liên lạc với Lận Hạ.

Lận Hạ trả lời: [Ở đâu? Tôi sẽ đi đặt vé.]

Hứa Gia Niên thích kiểu năng lực hành động thế này của anh, không õng ẹo kén chọn, soi mói cái này không được, cái kia không hay, làm cho người ta mất hứng.

Thêm điểm!

Cậu trả lời: [Tôi đặt cho, tối mai có thể không?]

Hứa Gia Viện nói, lần gặp mặt thứ hai không cần quá nhanh, nhưng có thể hẹn trước, tạo cho nhau một chút cảm giác chờ mong.

Lận Hạ trả lời: [Có thể, gửi vị trí rạp hát cho tôi, tôi xem thử các nhà hàng gần đó, nếu thuận tiện thì cùng nhau ăn cơm rồi hãy đi?]

Hứa Gia Niên nhếch khóe môi, xem ra Lận tiên sinh cũng không phải là không biết hẹn hò, cũng biết chủ động chia điểm đó chớ.

Cậu gửi vị trí rạp hát qua, thuận tiện mua vé suất 8 giờ tối hôm sau.

Lận Hạ trả lời: [Được, chiều mai tôi sẽ đón cậu.]

Hứa Gia Niên trả lời bằng một biểu cảm [OK], sau đó gửi thêm một câu: [Vậy anh nghỉ ngơi sớm nha.]

Lận Hạ đáp: [Ừ, chúc ngủ ngon.]

Hứa Gia Niên hài lòng cất điện thoại di động, dư quang thoáng nhìn thấy tấm áp phích của Chu Khải dán trên tường: "......"

Cậu đứng lên lột tấm áp phích ra, nghĩ thầm ngày mai còn phải vệ sinh, dọn dẹp "rác rưởi".

***

Sân bay vào rạng sáng.

Chu Khải thay quần áo, uống thuốc giải rượu, chịu đựng cảm giác khó chịu trong dạ dày để lên máy bay.

Vừa ngồi xuống, người đại diện vỗ vỗ cánh tay hắn, thấp giọng nói với hắn: "Quản lý fanpage nói, Hứa Gia Niên hình như muốn rời khỏi nhóm."

Chu Khải hơi khựng lại, nhìn ảnh chụp màn hình trong điện thoại của người đại diện —— Hứa Gia Niên nói ở trong nhóm là muốn thay đổi trọng tâm cuộc sống, không tham gia vào công việc của nhóm nữa.

"Cậu ta sẽ không thật sự giận dỗi cậu đấy chứ?" Người đại diện không thể tin nổi.

Chu Khải nhíu chặt lông mày, dạ dày lại đau quặn một trận, nóng nảy nói: "Cậu ấy thích lui thì lui, một fan mà thôi, chẳng lẽ còn muốn tôi dỗ dành cậu ta?"

Nhưng cậu ta không phải là một fan hâm mộ bình thường!

Người đại diện nghĩ thầm, fan hào phóng như vậy cũng không thấy nhiều, ngay cả fan nhà đối thủ cũng biết nhà bọn họ có một fan nam có năng lực chi tiền số một, ghen tị đến cực điểm, còn bịa ra hot search bôi đen #Fan nam rải tiền nuôi Chu Khải#.

Nhưng Chu Khải nói cũng không sai, nếu như bọn họ vội vàng đi dỗ dành một fan, không khỏi có chút quá mất giá.

Hơn nữa, fan này hào phóng thì hào phóng, nhưng cũng không mang đến tài nguyên gì cho Chu Khải, hẳn là nhà giàu mới nổi có chút tiền trong nhà, không phải là gia đình đại phú đại quý gì.

Nghĩ đến điều này, người đại diện không còn rối rắm nữa, trả lời người quản lý của Fanpage: [Không sao, tôn trọng sự lựa chọn của cậu ta.]

Sau đó cất điện thoại di động đi, bảo tiếp viên hàng không lấy cho Chu Khải một ly nước ấm.

***

Hứa Gia Niên đổi một chiếc điện thoại mới, chỉ đồng bộ số gia đình và bạn bè cùng với một số ảnh chụp, rồi tắt nguồn chiếc điện thoại đầy ký ức theo đuổi thần tượng trước đó.

Số điện thoại di động và số Wechat của cậu chỉ có một số, bởi vì ràng buộc quá nhiều thứ nên lười đổi, đành kéo đen Chu Khải, không có ý định liên lạc nữa.

Sau đó mất một ngày, dọn dẹp đóng thùng toàn bộ đồ đạc có liên quan đến Chu Khải trong phòng ngủ, thư phòng và phòng tranh, cùng với chiếc điện thoại di động cũ kia, để dì trong nhà cất vào phòng trữ thực phẩm dưới hầm.

Còn có một đống chữ ký, album giới hạn những sản phẩm ăn theo, tất cả đều gửi cho nhóm bạn hay trò chuyện với nguyên chủ trong nhóm quản lý.

Người Hứa gia nhìn những hành động này của cậu, rốt cục tin tưởng lần này cậu thật sự muốn thoát fan.

Năm giờ chiều hôm sau, Lận Hạ lái xe đến đón Hứa Gia Niên.

Lần này anh không mang theo tài xế, vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây phù hợp với thẩm mỹ của Hứa Gia Niên, tay áo xăn lên một chút, lộ ra một nửa cánh tay mạnh mẽ.

Hứa Gia Niên ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn, âm thầm thưởng thức sắc đẹp nam tính một chút, hỏi: "Bình thường anh cũng tan tầm sớm như vậy sao?"

Lận Hạ lái xe rất ổn định, vừa trả lời: "Hôm nay sớm hơn một chút."

Anh là một Tổng giám đốc chăm chỉ, vừa mới kết thúc một cuộc họp, hiếm hoi rời đi sớm được một lần.

Không giống Hứa Gia Niên, đã nộp xong đề án tốt nghiệp, lại không vội đi làm, có rất nhiều thời gian.

Hứa Gia Niên biết đối phương đây là dành thời gian để hẹn hò với mình, trong lòng tất nhiên vui vẻ, liền chủ động tìm đề tài: "Vậy bình thường sau khi tan tầm, làm gì để giết thời gian?"

Lận Hạ hơi khựng một chút: "Tôi không có nhiều thời gian rảnh, thỉnh thoảng đi tập thể dục hoặc bơi lội."

Hứa Gia Niên gật đầu: "Hiểu rồi, Tổng giám đốc không có giờ tan tầm."

Cho dù có, cũng phải lo giữ dáng, bảo vệ lưng ong tay vượn tiêu chuẩn, tám khối cơ bụng của bá tổng.

Lận Hạ nhìn cậu một cái, đột nhiên nói: "Sau này ... hẳn là tôi sẽ đặt một phần trọng tâm vào gia đình."

Hứa Gia Niên quay đầu nhìn về phía anh: Đây có tính là một kiểu ẩn ý bày tỏ thiện chí không?

Cậu mím môi đè xuống ý cười, "À" một tiếng, nghĩ thầm, mặc dù Lận tiên sinh thiếu tế bào lãng mạn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không biết cách yêu đương nha.

"Còn cuối tuần thì sao?" Hứa Gia Niên lại hỏi anh, "Cuối tuần không phải anh cũng cần tăng ca đấy chứ?"

Cậu biết rõ còn cố hỏi, bộ dáng ba Hứa và Hứa Gia Viện bận rộn tăng ca, không phải cậu chưa từng thấy qua. Tuy rằng đều là làm việc cho công ty mình, giờ đi giờ về tự mình định đoạt, nhưng thật sự lên đến vị trí kia, gánh vác phần trách nhiệm kia, thì nhất định không có khả năng quá thoải mái.

Lận Hạ cũng biết, nếu dựa theo tình hình thực tế của mình mà trả lời, thì chỉ có câu trả lời duy nhất là "Làm thêm giờ", không tính là "sai", nhưng chắc chắn là có vẻ rất nhàm chán.

Vì vậy, anh trả lời: "Cuối tuần thỉnh thoảng đi xe đạp, gần đây đang dạy Tuế Tuế đấu kiếm."

"Tuế Tuế?" Hứa Gia Niên tò mò, "Là đứa bé anh nhận nuôi hả?"

"Ừm, năm nay sáu tuổi, tên ở nhà là Tuế Tuế, tên ở ngoài là Lận Úc." Lận Hạ dừng một chút, nhìn về phía cậu, "Hôm nào có cơ hội cho hai người gặp mặt một chút?"

Hứa Gia Niên gật đầu: "Được, thằng bé thích cái gì? Tôi sẽ chuẩn bị cho nó món quà gặp mặt."

Lận Hạ dừng lại: "Nó ... đang học nửa năm cuối lớp 1".

Hứa Gia Niên: "....." Đây là ám chỉ cậu mua một ít sách hoặc văn phòng phẩm à?

Vị phụ thân mới nhậm chức này, sẽ không phải ngay cả con trai nhà mình thích cái gì cũng không biết đấy chứ?

Hứa Gia Niên bất đắc dĩ: "Vậy đến lúc đó tôi tự mình hỏi thằng bé là được rồi."

Lận Hạ "Ừ" một tiếng, có chút xấu hổ.

Anh đúng là nhất thời không nhớ ra Tuế Tuế thích cái gì, anh tự nhận mình đã cung cấp điều kiện tốt nhất cho Tuế Tuế, trong nhà cái gì cũng chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng Hứa Gia Niên hỏi như vậy, anh mới phát hiện hình như Tuế Tuế chưa từng biểu hiện ra sở thích gì.

Xem ra cha mẹ nói anh đã suy nghĩ quá đơn giản về việc nhận con nuôi, đúng là không sai.

"Nhưng mà," Hứa Gia Niên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, "Tôi cho rằng những người giàu có như các anh, sở thích bình thường hẳn là chơi golf, hút xì gà, hoặc là theo đuổi những thứ kích thích như lái máy bay, chơi xe thể thao các loại."

Không nghĩ tới Lận Hạ lại thích chạy xe đạp.

Lận Hạ nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của cậu, cong khóe môi, nói: "Trước kia từng thi giấy phép lái máy bay và giấy phép nhảy dù, sau khi học xong thì không cảm thấy mới mẻ nữa, hơn nữa không có thời gian, đã rất lâu rồi không chơi."

"Hiện giờ chỉ là thỉnh thoảng đạp xe đi dạo ngoại ô, thả lỏng một chút."

Hứa Gia Niên nghiêm túc nghe xong, nhếch khóe môi lên: "À, anh đây là đã qua lứa tuổi tìm kiếm thứ kích thích, bước vào tuổi trung niên rồi sao?"

"......"

Lận Hạ nghẹn lời, sắc mặt phức tạp.

Qua một thời gian rất lâu, chiếc xe rẽ vào một con đường khác, anh nhìn về phía trước, đột nhiên nói, "Tôi năm nay 28 tuổi."

Hứa Gia Niên: "Hả?"

Lận Hạ: "Là tuổi thanh niên."

Hứa Gia Niên hơi ngẩn ra, phụt cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ nghiêm trang của đối phương có chút đáng yêu.

"Được thôi." Hứa Gia Niên nói, "Nam sinh viên hai mươi hai tuổi tôi đây khá là lười biếng, bình thường thích ở nhà đọc sách vẽ tranh, có thể không nhúc nhích thì sẽ không nhúc nhích, cho nên môn thể thao đi xe đạp này chắc là không ổn lắm."

Lận Hạ quay đầu nhìn về phía cậu.

Hứa Gia Niên mắt cong cong, mang theo ý cười: "Nhưng tôi rất hứng thú với đấu kiếm, Lận tiên sinh có ngại dạy thêm một học sinh không?"

------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nam sinh viên Hứa Gia Niên điên cuồng ghi điểm!
 



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play