"Đến rồi, tiểu thiếu gia."

Vào lúc hoàng hôn, tài xế dừng xe bên ngoài nhà hàng, khẽ đánh thức chàng thanh niên ở phía sau.

Hàng lông mi mảnh dài của Hứa Gia Niên khẽ run rẩy, nhẹ nhàng mở mắt, trong ánh mắt lộ ra một chút mông lung lúc mới vừa tỉnh giấc.

Cậu chớp mắt chậm lại hai giây, cởi dây an toàn ra, "Chú Mã, chú về trước đi, không cần chờ cháu."

Chú Mã vòng qua mở cửa xe cho cậu, khuyên nhủ: "Tiểu thiếu gia, nơi này buổi tối không tiện bắt taxi, tôi vẫn nên ở đây chờ cậu, cậu xong rồi cứ gọi tôi."

Hứa Gia Niên đương nhiên biết đối phương đang lo lắng cái gì.

Một tuần trước cậu chết đột ngột, xuyên vào trong cuốn sách này.

Nguyên chủ là một kẻ mù quáng trong tình yêu, bị một nam minh tinh mê hoặc đến mức quên cả lối về, vì hắn bỏ ra một số tiền lớn để tiếp ứng thì thôi đi, dù sao Hứa gia cũng có tiền, điều cạn lời hơn chính là cuồng si hắn, coi việc theo đuổi thần tượng làm tình yêu đích thực, vì hắn mà từ chối cuộc hôn nhân do trong nhà sắp xếp, thậm chí không luyến tiếc bỏ nhà ra đi, đến nỗi xảy ra tai nạn xe cộ.

Cho dù liên hôn gia tộc chắc chắn không giống như tình yêu tự do, nhưng điều kiện tiên quyết là cái người mà nguyên chủ cho là tình yêu đích thực, phải nghiêm túc muốn yêu đương với cậu ta, không phải là coi cậu ta như một cái máy ATM.

Dù sao Hứa Gia Niên cũng cảm thấy, nguyên chủ chết oan vì một nam minh tinh khó phân biệt "tấm chân tình" như vậy, thật sự không đáng.

Cho nên, sau khi cậu xuyên vào tất nhiên "vong tình tuyệt ái" (cắt đứt tình yêu), chuẩn bị chấp nhận sự sắp xếp của gia đình, đến xem mắt đối tượng một chút.

Đây cũng là việc duy nhất cậu có thể làm cho gia đình nguyên chủ, sau khi chiếm dụng thân thể nguyên chủ.

Nhưng người Hứa gia hiển nhiên có chút hoài nghi đối với việc cậu thay đổi thái độ nhanh như vậy, sợ cậu lâm trận chạy trốn là giả, sợ cậu lại xảy ra chuyện mới là thật.

Ban đầu ba Hứa mẹ Hứa cũng muốn cùng đi cùng trong lần gặp mặt này, nhưng Hứa Gia Niên không muốn, bọn họ đành phải dặn dò chú Mã tài xế trông chừng cậu.

Đối với việc này, Hứa Gia Niên bước đôi chân thon dài xuống xe, nhếch môi với chú Mã: "Chú Mã, chú cũng phải cho đối tượng xem mắt của cháu cơ hội biểu hiện một chút chứ, nhỡ đâu anh ấy muốn đưa cháu về nhà thì sao?"

"......"

Chú Mã nghẹn lời, sau đó hoàn hồn, chỉ thấy Hứa Gia Niên đã bước vào nhà hàng một cách tự tin.

Không, thiếu gia à, ta là sợ đối phương quá ân cần, cậu không an toàn á!

***

Đối tượng xem mắt đặt phòng riêng ở tầng ba, Hứa Gia Niên giữ nguyên tắc có thể không làm sẽ không làm —— Đứng chờ thang máy.

Nhìn gương mặt mình phản chiếu trên tấm kính thang máy, Hứa Gia Niên vẫn có chút không quen.

Nguyên chủ có lẽ vẫn luôn được bảo vệ quá tốt, rõ ràng đã hai mươi hai tuổi, khuôn mặt này lại cực kỳ tương tự với dáng vẻ lúc mười sáu mười bảy tuổi của cậu —— Mặt mũi xinh đẹp, ánh mắt ngây thơ, khóe môi trời sinh mang theo nụ cười, tạo thành một khuôn mặt thoạt nhìn ngây thơ khờ khạo, không biết chuyện đời.

Vừa nhìn là biết rất dễ lừa gạt, rất dễ bắt nạt.

Không ai rõ ràng hơn Hứa Gia Niên, diện mạo như vậy dễ bị thiệt thòi như thế nào.

Đôi mắt cậu lạnh xuống, đè ép khoé môi trời sinh mang theo nét cười, chút ngây thơ khờ khạo kia trong nháy mắt giảm đi bảy tám phần.

Nhưng mặt mày quá mức đẹp đẽ cũng sẽ không làm cho cậu có vẻ hung dữ hay khắc nghiệt, ngược lại lộ ra vài phần lạnh lùng và cao ngạo, làm cho người ta có cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa cợt.

Cũng tạm, mặc dù không đủ ngầu, nhưng có thể tiếp tục tập luyện.

Đinh ......

Cửa thang máy mở ra, bên trong có hai người đàn ông từ tầng ngầm đậu xe đi lên, nhìn thấy Hứa Gia Niên, tiếng nói chuyện đột nhiên dừng lại.

Hứa Gia Niên không để ý, cất bước đi vào, đang định ấn tầng lầu, một người trong đó đột nhiên thò đầu qua, kinh ngạc hỏi cậu: "Sao cậu lại ở đây?"

Hứa Gia Niên lui nửa bước, ánh mắt nhìn về phía anh ta hơi nghi hoặc: "Anh là ai?"

Người nói chuyện thấp bé mập mạp, đeo khẩu trang. Người đàn ông bên cạnh cao hơn một chút lại càng được trang bị đầy đủ nón, khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, Hứa Gia Niên tất nhiên không nhận ra.

Người đàn ông cao hơn nhíu mày, trong nháy mắt cởi bỏ nón và khẩu trang rồi nhanh chóng nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Hứa Gia Niên: "Lại hỏi thăm lịch trình của tôi, nhớ tôi à?"

Hứa Gia Niên: ?

Nụ cười vô lại này, cái giọng siêu trầm (vocal fry) ngấy muốn chết này, cách nói tự luyến này ..... Không phải chính là nam minh tinh mà nguyên chủ đang theo đuổi đấy chứ?

"Nghĩ nhiều rồi." Hứa Gia Niên lạnh lùng thu hồi tầm mắt, ấn nút lên tầng: "Tôi có hẹn."

Chu Khải ngẩn người, có chút bất ngờ đối với thái độ lãnh đạm như vậy của cậu, nhưng vẫn không tin lý do của cậu.

Hắn nhếch khóe môi, nghiêng người tới gần Hứa Gia Niên: "Tức giận rồi à? Tạm thời hủy bỏ buổi họp mặt là tôi không đúng, hôm đó hai người đã đợi rất lâu sao?"

Hứa Gia Niên cảm thấy cơ thể khó chịu, nhíu mày né sang bên cạnh.

"Thật sự tức giận?" Chu Khải bước đến gần, một tay chống lên vách thang máy ghé sát vào cậu, "Tôi xin lỗi cậu, đừng giận dỗi tôi có được không, Gia Niên?"

Hắn dùng chất giọng siêu trầm thuần thục cùng với ngữ điệu tự cho là sủng nịch để gọi tên Hứa Gia Niên, trước kia vào những lúc thế này, ánh mắt "Hứa Gia Niên" sẽ thẹn thùng né tránh, vành tai ửng đỏ, nhỏ giọng nói hắn đừng như thế.

Tuy nhiên ——

"Hắt xì ——"

Hứa Gia Niên hắt xì một cái, che mũi lui về phía sau một bước, trong ánh mắt lạnh lùng mang theo vẻ ghét bỏ, "Tránh ra một chút, anh làm tôi ngộp thở."

Chu Khải kinh ngạc, lập tức thu hồi cánh tay và đứng thẳng.

Lúc này thang máy vừa vặn lên tầng ba, Hứa Gia Niên vội vàng vòng qua anh ta đi ra ngoài.

Cửa thang máy đóng lại, Chu Khải lập tức nghiêng đầu ngửi ngửi dưới cánh tay mình, hỏi người đại diện bên cạnh: "Trên người tôi có mùi lạ?"

Người đại diện tiến đến ngửi ngửi: "Không có mà, không phải anh vừa mới thay nước hoa mới của nhà D sao? Mùi rất dễ chịu á."

Chu Khải nhíu mày càng chặt, sắc mặt tái mét: "Vậy cậu ta ...".

Người đại diện cũng nghi hoặc, vị fan này của Chu Khải anh ta cũng biết, là một trong những quản trị viên của Fanpage, cũng là một trong số ít người hâm mộ có Wechat riêng của Chu Khải.

Trước kia anh ta vẫn luôn không khuyến khích Chu Khải qua lại thân thiết với fan, nhưng vị fan này thật sự cho quá nhiều, khả năng tiếp ứng và đẩy mạnh doanh số bán hàng là có một không hai, tặng quà cũng rất hào phóng. Đã như vậy, thêm Wechat để duy trì lòng trung thành của fan cũng không sao, dù gì Chu Khải cũng biết chừng mực.

Chỉ là, trước kia vị fan này mỗi lần từ xa nhìn thấy Chu Khải đều có thể nhận ra, sau đó vẻ mặt kích động chạy tới xin chữ ký. Ký hết lần này đến lần khác, lần nào cũng nói phải giữ thật kỹ.

Hôm nay tại làm sao ... lạnh lùng như vậy?

"Kệ cậu ta đi, nói không chừng là cố tình khiến cậu chú ý?"

Thang máy lên tầng bốn, người đại diện dặn dò Chu Khải: "Nhiệm vụ của cậu hôm nay là biểu hiện thật tốt trước mặt đạo diễn, tranh thủ giành được vai diễn này. Đây chính là vai diễn mà công ty rất vất vả mới tranh thủ được cơ hội cho cậu ......"

***

Nếu Hứa Gia Niên biết suy nghĩ trong lòng Chu Khải và người đại diện, nhất định sẽ hối hận vừa rồi không nói hết câu nói kia.

---- Mùi quấy rối của anh đã làm tôi ngộp thở.

Quá quấy rối rồi quá quấy rồi rồi! Quấy rối đến mức phát ngấy, ngấy đến mức buồn nôn!

Nguyên chủ làm sao có thể là fan của loại vưu vật nhân gian này cơ chứ?

Không chỉ ngấy, mà còn độc hại!

Trong sách, nguyên chủ vì hắn mà khéo léo cự tuyệt đối tượng liên hôn, sau khi hắn nhận được tin tức hết lần này tới lần khác muốn chen ngang một chân vào, cố ý làm cho đối tượng liên hôn của nguyên chủ khó chịu, ầm ĩ đến mức cảnh tượng rất khó coi, sự hợp tác giữa hai nhà cũng vì vậy mà thất bại.

Sau đó công ty Hứa xuất hiện nguy cơ, cũng không biết xấu hổ đi cầu xin gia đình của đối tượng liên hôn trước đây giúp đỡ. Mà gia đình đối phương tuy rằng không giậu đổ bìm leo, nhưng một vài đối tác làm ăn cho rằng nhà người đó và Hứa gia trở mặt, e ngại mặt mũi nhà người đó, nên cũng khéo léo cự tuyệt giúp đỡ Hứa gia.

Cuối cùng Hứa gia nghèo túng, "tình yêu đích thực" mà nguyên chủ lầm tưởng cũng vứt bỏ cậu ta mà đi.

Thật đáng ghét?!

Hứa Gia Niên ở hành lang bình tĩnh lại một hồi lâu, mới cảm thấy dễ thở một chút.

Cúi đầu nhìn đồng hồ, xác định mình không đến trễ, liền gõ cửa phòng riêng đã hẹn.

Bên trong có nhân viên phục vụ mở cửa, Hứa Gia Niên ngước mắt nhìn vào, người đàn ông ngồi bên cạnh bàn mặc áo sơ mi trắng nghe thấy động tĩnh đứng dậy, vào khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, đồng tử hai người cùng lúc mở to, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Khuôn mặt như điêu khắc bằng ngọc, mắt sâu mày rậm, thân hình cao lớn rắn rỏi, trên cánh tay với ống tay áo được xắn lên mơ hồ lộ ra lớp cơ bắp mỏng cùng với gân xanh, trong nháy mắt Hứa Gia Niên nhìn thấy tất cả những thứ ấy cảm giác pháo hoa bắn bùm bùm trong đầu mình.

Cậu trước khi xuyên sách độc thân từ trong bụng mẹ suốt hai mươi lăm năm, vẫn chưa có cơ hội yêu một lần, hoàn cảnh xã hội cũng không thoải mái như nơi này, không cho phép kết hôn đồng giới.

Nhưng đối với hình mẫu lý tưởng của mình, cậu vẫn luôn có một nhận thức rất rõ ràng.

Cậu chính là thích kiểu anh công mạnh mẽ vai rộng eo hẹp, đẹp trai cao to trước mắt này, vừa nhìn là biết .... có thể ẵm cậu lên.

Đối phương cao như vậy, đoán chừng là 1m9 ấy nhỉ?

Cách ăn mặc và khí chất cũng vững vàng trùng khớp với thẩm mỹ của cậu, cơ bắp cường tráng, tràn ngập sức mạnh bùng nổ bao bọc trong chiếc áo sơ mi trắng cấm dục, sự văn minh thuần hoá tính hoang dã, phong độ nhã nhặn kềm chế sức mạnh tuyệt đối ——

Nếu như phối thêm một chiếc áo khoác âu phục được cắt may kỹ càng, phù hợp trở thành lưu manh mặc âu phục.

Tôi có thể! Khi nào kết hôn?!

"Hứa Gia Niên?"

Có lẽ Hứa Gia Niên đánh giá đối phương quá lâu, đối phương thăm dò gọi tên cậu.

Giọng nói trầm thấp hơi từ tính, quyến rũ đến mức khiến chân người ta mềm nhũn, tuyệt đối không giống giọng của nam minh tinh nào đó.

Khụ, kềm chế lại.

Hứa Gia Niên bình tĩnh gật đầu, đi vào vươn tay về phía đối phương: "Xin chào."

Bàn tay rộng lớn của đối phương cầm lấy tay Hứa Gia Niên, ấm áp khô ráo và mạnh mẽ, "Xin chào, Lận Hạ."

Hứa Gia Niên chưa kịp cảm thán về sự khác biệt hình thể giữa mình và đối phương, đối phương đã buông tay ra, đi tới kéo ghế cho cậu, "Ngồi đi, có kiêng món gì không?"

Hứa Gia Niên ghi nhớ sự săn sóc của anh, trong lòng lặng lẽ cho anh thêm một điểm, "Cám ơn, tôi không ăn nội tạng, ngoại trừ sách bò."

Lận Hạ ngồi xuống đối diện cậu: "Nạm bò có ăn được không? Món nạm bò ở đây khá ngon, cậu có thể thử."

Nhân viên phục vụ đúng lúc đưa máy tính bảng gọi món cho Hứa Gia Niên, Hứa Gia Niên chọn món nạm bò mà đối phương đề cử, rồi gọi một phần củ mài ngâm chua, một phần canh gà mái già hầm măng, sau đó đưa máy tính bảng cho Lận Hạ: "Còn đề nghị món nào nữa không?"

*Củ mài ngâm chua:

Lận Hạ nhận lấy máy tính bảng, hỏi cậu: "Có thể ăn hải sản hay không?"

Hứa Gia Niên gật đầu: "Có thể."

Lận Hạ liền gọi một món tôm hấp, một món cua sốt cay, lại gọi một phần rau xào.

Hứa Gia Niên không có ý kiến gì đối với những món anh gọi, ánh mắt xẹt qua ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh, lại lặng lẽ thêm một điểm cho anh.

"Muốn uống một chút rượu vang đỏ không?" Lận Hạ hỏi.

Hứa Gia Niên lắc đầu, cậu vừa mới xuất viện chưa được mấy ngày, trong nhà ngàn dặn vạn dặn tạm thời đừng đụng tới rượu.

Lận Hạ trả lại máy tính bảng cho nhân viên phục vụ, "Cứ thế trước đã."

Nơi này một phần ăn đầy đặn, bọn họ chỉ có hai người, cho dù sức ăn có lớn hơn nữa, những món ăn này hẳn là cũng đủ rồi.

Trong lúc gọi món, nhân viên phục vụ đã rót xong trà cho bọn họ, hiện giờ cầm máy tính bảng ra khỏi phòng, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hứa Gia Niên và Lận Hạ nhìn nhau, yên lặng nâng ly nước lên, uống nước mang tính chiến thuật.

Lận Hạ thoạt nhìn có vẻ bình thản hơn cậu rất nhiều, còn trấn an cậu: "Không cần căng thẳng, chúng ta chỉ làm quen với nhau một chút, cậu không cần phải có gánh nặng."

Hứa Gia Niên không có gánh nặng gì, nhưng quả thật có chút khẩn trương, lần đầu tiên gặp được người có ngoại hình và khí chất hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lý tưởng của mình, kẻ độc thân từ trong bụng mẹ có thể không khẩn trương sao?

Chỉ là con người của cậu, trong lòng càng khẩn trương, sắc mặt lại càng lạnh, dáng vẻ nghiêm túc đến mức người lạ không đến gần, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện hình thành do nhiều năm ngụy trang.

Dư quang của cậu liếc về phía Lận Hạ, phát hiện hai tay đối phương nắm chặt để trên bàn, hai ngón cái vuốt ve nhau, một bộ tư thế sẵn sàng chờ đàm phán, hình như cũng không thoải mái hơn cậu bao nhiêu.

Hứa Gia Niên lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cậu lấy lại bình tĩnh, nói: "Cám ơn, chẳng qua chúng ta đều biết lần xem mắt này là để tiến tới liên hôn, cho nên không bằng trước tiên thẳng thắn chân thành nói rõ hết ra —— Lận tiên sinh muốn một đối tác không can thiệp lẫn nhau sau khi kết hôn, hay cố gắng kỳ vọng tìm một đối tượng có thiện cảm, từ từ bồi dưỡng tình cảm?"

Lận Hạ có chút bất ngờ nhìn về phía cậu.

Nói thật, năm phút trước suy nghĩ của anh vẫn là vế trước, hy vọng đối tượng thông gia có thể đạt được sự đồng thuận với mình, chỉ duy trì quan hệ hôn nhân bề ngoài, không ảnh hưởng đến tiền đề hợp tác của hai nhà, tôn trọng lẫn nhau, không can thiệp lẫn nhau, chỉ đóng vai trò người yêu của đối phương khi cần thiết.

Yêu cầu bổ sung duy nhất là hy vọng đối phương có thể đối xử tử tế với con nuôi của mình, không cần phải đối xử như con ruột, chu đáo tỉ mỉ, chỉ cần đối xử tử tế cơ bản.

Nhưng bây giờ ......

"Nếu như đối phương nguyện ý, tôi nghiêng về vế sau hơn."

Hứa Gia Niên nhếch môi dưới, nâng ly với anh: "Khéo ghê, tôi cũng nghĩ như vậy."

Lận Hạ nhướng mày, chạm ly với cậu, sau khi đặt ly xuống, làm như lơ đãng hỏi: "Nhưng tôi nghe nói, cậu có người mình thích?"
 



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play