Xuyên thành pháo hôi Tiểu Sư Muội ta đem mãn môn đánh khóc

1.2: Muốn xem náo nhiệt đúng không?


2 tháng


Nghĩ đến đây, Lăng Miểu liền cảm thấy tâm can đều nhỏ máu. Thật muốn tìm một góc chết một cái cho rồi.

“RỐNG”

Báo yêu lại lần nữa đánh tới. Lăng nhổ nhanh nhẹn nhào về phía nào thân cây, cây bị cắn mất một mảng lớn.

Lăng Miểu một bên tránh né một bên đầy dấu chấm hỏi trong đầu.

Không phải, đây không phải là báo yêu của nữ chính sao? Sao lại đuổi theo cắn nàng? Còn nữa, tại sao những người xung quanh không có động tĩnh gì?

Nàng đang chờ nữ chính đến giiết báo yêu, họ lại đang chờ cái gì!?

Nàng nhìn quanh những đệ tử nội môn khác cuối cùng phát hiện trên mặt họ phần lớn đều mang theo vẻ hả hê xem kịch.

Ồ, nàng nhớ ra rồi bởi vì nàng có hạ phẩm tạp linh căn, nhưng nhờ có cha là đại trưởng lão nên trở thành đệ tử nội môn, trong tông môn có rất nhiều người xem thường nàng.

Trong lòng dấy lên một ngọn lửa vô danh.

Được thôi nếu họ muốn xem kịch, nàng sẽ thỏa mãn họ Lăng Vũ nấp sau lưng Trình Cẩm Thư nhìn Lăng Miểu bị báo yêu đuổi, trong mắt hiện lên một tia trào phúng.

Nàng ta cũng không ngờ là Lăng Miểu lại khá biết né tránh, nàng ta nhẹ nhàng vỗ vai Trình Cẩm Thư cho hắn một cái nhìn e thẹn cảm kích bước vài bước về phía trước đối diện với báo yêu, mỗi bước dường như đều được thiết kế mềm mại uyển chuyển.

Nàng ta biết tông chủ và các trưởng lão đang dùng truyền ảnh thạch quan sát trận chiến nên không thể để báo yêu đuổi theo Lăng Miểu mãi.Nàng ta rút kiếm ra, đặt mình vào tư thế, định dùng một chiêu đẹp mắt để giết báo yêu.

Nhưng ngay giây tiếp theo

“Đùng”

Một tiếng vang lớn, báo yêu như vậy đã sát mặt Lăng Vũ, đâm vào cây phía sau nàng.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Lăng Miểu nhắm chuẩn thời cơ nhảy lên tung quyền, quyền phong hiểm ác.

Nắm đấm nhỏ đấm vào bên đầu báo yêu, da mặt báo yêu trong tích tắc gấp lại từng tấc, ngay sau đó báo yêu to lớn liền bay ra ngoài đâm mạnh vào cây. Mọi người kinh ngạc Lăng Miểu phế vật vậy mà một quyền đấm bay báo yêu.

Báo yêu nằm yên trên mặt đất không còn hơi thở, nó đã chết.

Thấy một màn như vậy, xung quanh lặng ngắt như tờ, trong lúc nhất thời mọi người đều lâm vào khiếp sợ ngắn ngủi.

Ngay cả Lăng Miểu cũng không khỏi kinh ngạc.

Được thôi, nàng cũng không ngờ sức mạnh của mình lại lớn đến vậy. Nàng vừa rồi cũng chỉ muốn thử tấn công con báo yêu kia, nhưng khi ra đòn nàng cảm thấy được máu và kinh mạch trong cơ thể mình như được kích hoạt ngay lật tức, tràn đầy tính công kích.

Không phải, nếu nàng có thể hạ gục con báo yêu ngay trong chớp mắt, thì tại sao lúc nãy nàng lại phải ấm ức kêu than Trình Cẩm Thư không giúp đỡ và tại sao lại phải lăn lộn trốn tránh lâu như vậy?

Nàng đến đây để làm gì? Để làm cảnh à!

Trong đám người, Trình Cẩm Thư là người phản ứng đầu tiên, hắn quả quyết quay sang nhìn con báo yêu, mắt trợn to rồi quay lại nhìn Lăng Miểu giận dữ quát.

“Lăng Miểu, ngươi nhìn xem ngươi đã làm cái gì?”

Một phế vật như nàng, ai cho nàng lá gan dám cướp báo yêu của tiểu Vũ sư muội.

Lăng miếu nghe vậy nhìn về phía thiếu niên vừa quát mình.

Nhưng so với Trình Cẩm Thư thì nổi bật hơn là Lăng Vũ đứng không xa, tay cầm kiếm, mặt mày âm trầm không vui.

Biết Lăng Vũ là nữ chính Lăng Miểu không khỏi liếc nhìn nàng ta vài lần, Lăng Vũ dung mạo xinh đẹp trong bộ đạo bào màu đỏ trông như một đóa hoa sen trắng. Quả không hổ danh là vạn nhân mê.

Còn nàng, nàng chỉ là con chó nhỏ vừa mất hết mọi thứ mà thôi.

Thì ra, trên thế giới này đau khổ nhất không phải là tiền vẫn còn, mà người đã mất. Mà là tiền vẫn còn, người vẫn còn nhưng người và tiền lại không ở cùng nhau.

Nàng cảm thấy tâm trạng mình lúc này như nồi nấm độc ở Vân Nam, vừa hỗn loạn, vừa có độc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play