Từ Viên Khang sau khi bị đuổi ra khỏi lều thì đành co ro ngoài kia chịu lạnh, Trình Lạc sau khi đuổi anh ra ngoài thì nằm xuống định đi ngủ nhưng khi cô xoay người sang bên trái nhắm mắt định đi ngủ thì thấy một cặp mắt màu xanh đang nhìn về phía cô..
" Aaa... " Trình Lạc la lên một tiếng rồi chạy ra ngoài. Từ Viên Khang nghe tiếng hét của cô thì chạy lại. Trình Lạc vừa chạy vừa nhìn về phía sau không chú ý nhìn đường nên đã đâm phải một người. Cô đang sợ hãi mà còn gặp phải tình huống này nỗi sợ ấy lại càng dâng lên, Trình Lạc liền bật khóc. Từ Viên Khang thấy cô khóc mau chóng hỏi han :
“ Lạc Lạc có chuyện gì vậy? Tại sao em lại khóc, ngoan nói anh nghe có chuyện gì? ”
Trình Lạc : “ Huhu anh đã đi đâu vậy hả? Tại sao anh lại bỏ tôi ở đưa chứ? Tôi sợ ở đằng kia có một đôi mắt màu xanh đáng sợ nhìn về phía tôi, tôi ra ngoài lại không thấy anh đâu. Viên Khang tôi sợ...”
" Được rồi được rồi, ngoan nào em đừng khóc nữa. Anh không có bỏ em lại đâu. " Sau một hồi Trình Lạc mới bình tĩnh lại được, cô đưa đôi mắt ngập nước nhìn anh nói :
“ Anh không bỏ tôi vậy anh đi đâu vậy? ”
" Anh sợ đêm em đói nên đi lấy chút bánh ngọt cho em thôi. " Vừa nói Từ Viên Khang vừa đưa chiếc bánh mình đang cầm trong tay ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play