Trình Lạc sau khi nói dứt lời liền đi ra ngoài đi về hướng WC. Cô rửa tay một chút rồi ra ngoài trên đường trở về lại đụng trúng một đôi tình nhân, Trình Lạc vội nói :
" Tôi... Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi..." Lời nói bị chặn ngay khi cô thấy mặt hai người bị cô đụng trúng. Người nam và người nữ kia là một người lạ mà quen của cô.
" Yo, Là Lạc Lạc sao? Đã lâu không gặp. Dạo này cậu ổn chứ? Trông cách ăn mặc của cậu vẫn giản dị như trước nhỉ công việc có thuận lợi không? " Người lên tiếng là Thái Vũ Tinh, nghe vào thì có vẻ là hỏi thăm nhưng Trình Lạc đủ nhận thức để biết sự khinh miệt trong lời nói của cô ta dành cho mình.
" Lạc Lạc, em không sao chứ? " Thấy cô im lặng Bạch Đằng cũng lên tiếng hỏi, nhưng cũng vì câu hỏi này mà anh ta bị Thái Vũ Tinh nhéo một cái thật mạnh vào eo.
Trình Lạc mặc kệ câu hỏi của hai người họ định bước đi nhưng bị Thái Vũ Tinh kéo lại.
“ Làm sao vậy? Cũng đã từng là bạn thân, sao giờ đây gặp lại tôi cô không dám nói chuyện vậy? Ngại sao? Cho dù cô có nghèo tôi cũng không chê cô đâu, nếu có chuyện gì giúp được tôi sẽ giúp mà. ”
Trình Lạc vung cánh tay Thái Vũ Tinh ra khỏi tay mình, rút ra chiếc khăn trong túi lau đi chỗ vừa bị cô ta chạm vào. Hành động này của Trình Lạc như thể cô vừa bị thứ gù đó rất dơ bẩn chạm vào người phải mau chóng lau sạch nếu không cả người sẽ bẩn lây.
Trình Lạc nhìn thẳng vào hai người kia ngẩng cao đầu rồi nói :
“ Tôi có gì để mà nói với hai người cơ chứ? Bạn thân ư? Tôi không dám nhận. Bạn thân gì mà cướp người yêu bạn?, đâm sau lưng bạn? Thân kiểu nào chứ thân kiểu này tôi không dám nhận. ”
" Trình Lạc, cô ăn nói cho cẩn thận thận, tôi không cướp người yêu của ai hết. Không giữ được là do bản lĩnh của cô không đủ, đừng trách người khác. Còn nữa là Bạch Đằng anh ấy yêu tôi chúng tôi thật lòng yêu nhau thì tại sao lại bị cô chia rẽ tình cảm chứ? " Nói rồi Thái Vũ Tinh ôm lấy Bạch Đằng, nhằm khiêu khích Trình Lạc.
Trình Lạc lại bình thản như không nói : “ Ừ, chúc phúc. ”
“ Chúng tôi đã sắp kết hôn rồi còn cô thì sao? Từ khi chia tay Bạch Đằng cô đã tìm được người yêu mới chưa? Nếu chưa thì tôi giới thiệu cho. Lái xe cho Bạch Đằng cũng rất lại còn độc thân hay tôi giới thiệu anh ta cho cô, cô thấy thế nào.? ”
Từ Viên Khang thấy Trình Lạc đi lâu rồi mà vẫn chưa trở về thì ra ngoài tìm đúng lúc thấy cảnh này thì bước tới. Anh dang tay kéo Trình Lạc ôm vài người phủi phủi qua cho cô rồi nói :
“ Lạc Lạc, sao em đi lâu vậy? Đồ ăn sắp nguội hết rồi. Có muốn đứng ngắm hay nhìn cái gì thì cũng tìm nơi sạch sẽ mà đứng chứ? Đứng ở nơi bẩn thỉu như vậy? Nhỡ bệnh thì sao? ”
Trình Lạc bị câu nói này của anh làm cho bật cười, cô cũng rất biết cách phối hợp vòng tay ôm lấy eo anh.
Trình Lạc : “ Xin lỗi, em gặp chút sự cố. ”
Từ Viên Khang dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía hay người kia, miệng thì hỏi Trình Lạc nhưng ai cũng biết là đang hỏi ai.
“ Họ bát nạt em à? ”
Bạch Đằng nhận ra người đàn ông này nên bước lên trước một bước chìa tay về phía anh nói :
" Từ thiếu chào anh, tôi là Bạch Đằng, là giám đốc điều hành của Thái Thị. " Từ Viên Khang không thèm nhìn tới cánh tay của Bạch Đằng, nhìn về phía Trình Lạc nói :
" Vào trong thôi, ô nhiễm quá. " Nói rồi cả hai người bước đi, cánh tay của Bạch Đằng vẫn dơ trong không khí. Thái Vũ Tinh thấy thái độ của Từ Viên Khang liền bị chọc tới xôi máu, khi anh xuất hiện thì bị vẻ điển trai của anh thú hút nhưng khi anh đi rồi cô ta mới hụt hẫng tỉnh mộng tức giận.
Thái Vũ Tinh nhìn Bạch Đằng quát : “ Người ta đã đi rồi còn nhìn cái gì? Còn không mau đi về. ”
Trình Lạc sau khi đi khuất thì đẩy Từ Viên Khang ra nói : “ Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi. ”
Từ Viên Khang : “ Cô là cô ngốc sao? ”
“ Ý anh là gì? ”
Từ Viên Khang : “ Bị người ta xỉa xói mà không bật lại sao? Thường ngày miệng lưỡi cô ghê gớm lắm mà. ”
" Tôi..." Từ Viên Khang thấy Trình Lạc có vẻ khó xử nên cũng không nói nữa, anh đi lại bàn ngồi xuống rồi nói.
“ Thôi được rồi, hôm nay cô nợ tôi một ân tình đấy. ”