Hai ngày sau đó, mỗi khi Lâm Tử Diên nhớ lại cuộc nói chuyện trên xe đêm đó đều cảm thấy có chút vi diệu.
Thẩm Tư Viễn đồng ý giúp cô, còn không đưa ra yêu cầu gì.
Thậm chí cô còn nghĩ người đàn ông kia chỉ là nhất thời hưng phấn, có lẽ đêm đó anh thấy cô quá khổ, phải nhìn bạn trai cũ ân ái với người thứ ba ngay trước mặt nên mới lấy thân phận trưởng bối an ủi cô vài câu.
Giờ đã qua hai ngày, bên kia vẫn không có tin tức gì.
Lâm Tử Diên không dám mơ tưởng viển vông, nhìn mặt trời lặn ở chân trời mà ngẩn người.
Thế nhưng không thể không nói, ấn tượng mà Thẩm Tư Viễn để lại cho cô hoàn toàn khác với lời đồn.
Một người dịu dàng như nước hoàn toàn khác hình tượng một kẻ giết người không gớm tay, một Thẩm Tư Viễn làm việc quyết đoán.
Nếu không biết thân phận của anh, thậm chí lúc đó cô còn cảm thấy sự tồn tại của anh giống như tuyết đầu mùa, lãng mạn đến mức khiến tim người ta đập mạnh.
Ngay lúc cô hơi thất thần, Lâm Vĩ Diệp gọi điện thoại đến.
Trong điện thoại có vẻ ông đã thoải mái hơn nhiều, nói: “Có sự hỗ trợ của cậu Thẩm, trước mắt chuyện tài chính tạm thời không có vấn đề.”
Nhưng ông cũng không hoàn toàn thoải mái, Thẩm Lương Châu có nhiều nhân mạch, hơn nữa có rất nhiều mối hợp tác đều dựa vào quan hệ của Thẩm Lương Châu. Bây giờ quan hệ hai bên đã đổ vỡ, đương nhiên bên kia không chịu nể mặt Lâm Vĩ Diệp chút nào, thậm chí còn cố tình đối nghịch, hẳn là chuyện sau này cũng sẽ không thuận lợi.
Lâm Tử Diên có chút kinh ngạc.
Không ngờ tới Thẩm Tư Viễn vậy mà thật sự ra tay giúp đỡ, cô còn nghĩ đêm đó chỉ là anh thuận miệng nói vậy thôi.
Lâm Vĩ Diệp đương nhiên cũng có chút tò mò: “Nhưng tại sao tự dưng cậu Thẩm chịu giúp đỡ vậy?”
Lâm Tử Diên: “Có lẽ do đêm đó gặp mặt anh ta có chút ấn tượng với ba.”
Lâm Vĩ Diệp không ngốc, biết chuyện này gần như không thể xảy ra.
Hơn nữa trước đó ông cũng không quen Thẩm Tư Viễn, đêm đó Thẩm Tư Viễn gọi ông vào xã giao đã là chuyện khiến người khác khó tin được.
Lâm Vĩ Diệp: “Dù sao thì giải quyết được chút chuyện là tốt rồi, mấy chuyện gần đây thật sự khiến ba sầu chết mất…”
Lâm Tử Diên yếu ớt cười một tiếng, an ủi: “Có phải dì lại giận ba không?”
Lâm Vĩ Diệp mạnh miệng nói: “Bà ấy dám? Cái nhà này ba vẫn là chủ, không tới lượt bà ấy lên tiếng.”
Lâm Tử Diên: “Con có hẹn lịch massage cho ba rồi, đêm nay về nhà thả lỏng đi, chuyện công ty không cần vội, chúng ta từ từ làm.”
Lâm Vĩ Diệp lập tức cảm thấy ấm lòng, ông cười nói: “Không hổ là áo bông nhỏ của ba, thật tri kỷ.”
Tuy ngoài miệng Lâm Tử Diên không nói gì, nhưng cô cũng biết Lâm Vĩ Diệp đang tự giảm bớt gánh nặng.
Nếu công ty không thể vận hành bình thường trở lại, những chuyện sau này cũng khó giải quyết.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Dịch Diệp vừa hay đi đến.
“Sao hôm nay cậu lại có thời gian đến đây?” Lâm Tử Diên lấy cho cô ấy một tách trà, nhẹ giọng hỏi.
Cố Dịch Diệp đặt máy ảnh trong tay xuống, tự nhiên nhận lấy tách trà uống một ngụm rồi nhận ra mình không thích vị này, lại lén lút đặt tách xuống, cười nói: “Vừa lúc đi ngang qua, vào xem thử.”
Cô ấy là một nhiếp ảnh gia nên thời gian làm việc tương đối tự do, ngày thường luôn thích đi khắp nơi, có lúc gặp được thường xuyên, có lúc lại chẳng thấy bóng dáng.
Nhưng gia cảnh của cô ấy tốt, hoàn toàn không có áp lực sinh tồn, cho nên có thể chơi đùa thỏa thích.
“Nghe nói hai ngày trước cậu đến nhà họ Thẩm?” Cố Dịch Diệp nhìn cô hỏi.
“Phải.”
“Nhất định là vì chuyện của công ty nhà cậu.” Cố Dịch Diệp khẳng định, “Thằng tồi kia nói thế nào?”
Lâm Tử Diên nhún vai, cũng rất bất lực: “Nói lý với anh ta hoàn toàn vô dụng.”
Cố Dịch Diệp dùng hết năm phút tiếp theo để hung hăng chửi mắng Thẩm Lương Châu.
Sau đó, cô ấy rất không phục nói: “Tử Diên, cậu không thể ngồi chờ chết như vậy được. Cậu xinh đẹp, nhà lại có điều kiện, muốn tìm loại đàn ông gì mà chả có. Bên cạnh tớ có rất nhiều người không tệ, thế này nhé, tớ giới thiệu cho cậu, bảo đảm tốt hơn tên Thẩm Lương Châu kia nhiều.”
Lâm Tử Diên rũ mắt: “Tớ lại phải đi xem mắt rồi à?”
“Này đâu phải xem mắt, rõ ràng là nghênh đón một tình yêu tốt đẹp mà. Làm người phải chủ động tìm kiếm, không thể để thằng tồi kia với con nhỏ tiểu tam đó đắc ý được.”
Lâm Tử Diên thở dài: “Bây giờ tớ hoàn toàn không nghĩ đến điều này.”
Cố Dịch Diệp: “Cậu thích kiểu đàn ông nào?”
Lời vừa dứt, Lâm Tử Diên hơi giật mình.
Trong đầu cô dường như thoáng hiện lên hình bóng ai đó, nhưng rất nhanh đã bị cô phủ nhận.
Đây là chuyện không thể.
Người đàn ông như anh có lẽ là hình mẫu lý tưởng của phụ nữ khắp thiên hạ.
Nhưng người như anh người khác sao có thể dễ dàng có được.
Lúc hai người đang nói chuyện phiếm.
Thành Nguyệt Linh bên cạnh bỗng khẽ gọi: “Có khách đến.”
Theo lẽ thường, khách hàng thường đến chỗ bọn họ đa phần đều là khách nữ.
Khách hàng nam rất ít khi lui tới.
Hôm nay vậy mà lại có một vị khách nam ghé thăm.
Người nọ cao gầy, mặc một bộ vest màu đen, từ đầu đến chân đều là hơi thở tinh tế nhưng lạnh lùng.
Người nọ đi vào trong phòng, liếc mắt đánh giá xung quanh rồi mỉm cười nói: “Xem ra không tìm sai chỗ.”
Lâm Tử Diên không ngờ Thẩm Tư Viễn lại đến đây.
Cô lập tức đứng lên, có chút hoảng hốt hỏi: “Anh Thẩm…sao anh lại đến đây?”
Nhìn thấy biểu cảm có chút luống cuống của Lâm Tử Diên, giọng nói Thẩm Tư Viễn mang ý trêu chọc: “Cũng không phải lần đầu gặp mặt, sao cô Lâm vẫn khách sáo như vậy?”
Hai người chào hỏi nhau trông có vẻ vừa lịch sự vừa chút xa cách, nhưng không khí lại sai sai.
Ánh mắt tò mò của Cố Dịch Diệp như gắn chặt lên người cả hai.
Lâm Tử Diên: “Anh…”
Thẩm Tư Viễn: “Đừng nghĩ nhiều, hôm nay tôi đến đây hơi bất ngờ, nhưng là vì công việc.”
Nói xong, người đàn ông khẽ chớp đôi mắt dịu dàng đầy ẩn ý nhìn cô, giống như mang theo sự mê hoặc thấm vào tận xương tủy.
“Đã sớm nghe nói sườn xám trong cửa hàng của cô rất có tiếng, nên hôm nay tôi nghe danh mà đến.”
Lúc nói những lời này anh tiến lại gần một chút, giọng điệu quen thuộc, tự nhiên như đang nói chuyện với một người bạn cũ.
Thậm chí Lâm Tử Diên còn có ảo giác rằng mới gặp nhau hai lần mà bọn họ dường như đã không còn xa lạ.
Lâm Tử Diên: “Anh định…”
Thẩm Tư Viễn nhìn ra sự nghi vấn của cô, trả lời: “Mẹ tôi cũng rất thích sườn xám, cho nên tôi định đặt cho bà một bộ ở đây.”
Nói đến đây, Lâm Tử Diên lập tức hiểu ra.
Cô hào phóng nói: “Nếu là mẹ của anh Thẩm thì đương nhiên không thể khách sáo. Vậy đi, tôi tặng anh một bộ the hương vân* được thiết kế riêng, số đo có thể để nhân viên đến tận nhà lấy, anh thấy sao?”
(*The hương vân là đặc sản tơ lụa của Trung Quốc.)
Vừa dứt lời, mấy nhân viên bỗng thoáng nhìn nhau.
The hương vân là vật liệu cực kỳ đắt tiền, vậy mà bà chủ lại hào phóng tặng người ta. Xem ra quan hệ của bà chủ với người đàn ông này thật không đơn giản.
Thẩm Tư Viễn lắc đầu: “Nếu đã làm ăn thì phải có nguyên tắc, tôi đến chỗ cô chọn đồ, sao có thể không trả tiền.”
“Nhưng mà…”
Khóe môi Thẩm Tư Viễn cong lên: “Hay là cô Lâm định báo đáp tôi chuyện lần trước?”
Lâm Tử Diên gật đầu, thành thật nói: “Anh thật sự đã chiếu cố rất nhiều, nếu tôi không tỏ thành ý thì thật sự không được.”
“Chuyện báo đáp có thể nói sau, không vội.” Thẩm Tư Viễn thản nhiên nói.
Nhìn thấy hai người cứ cô một câu “anh”, anh một câu “cô”, Cố Dịch Diệp ở bên cạnh sốt ruột muốn chết.
Đây không phải là liếc mắt đưa tình ư?
Lúc này cô ấy còn chưa biết thân phận của Thẩm Tư Viễn, nhưng trông có vẻ thân phận người đàn ông này không tầm thường, bèn đứng dậy trêu chọc: “Tử Diên, nếu người ta đã muốn trả tiền thì cậu cũng đừng vòng vo nữa, chuyện báo đáp nói sau, không nhìn ra người ta không thiếu tiền à?”
Lâm Tử Diên: “…”
Thẩm Tư Viễn dời tầm mắt sang Cố Dịch Diệp, nhướng mày nói: “Vị này là?”
Lâm Tử Diên ho nhẹ một tiếng: “Đây là bạn tôi, Cố Dịch Diệp.”
Thẩm Tư Viên gật đầu, lên tiếng chào hỏi: “Cô Cố.”
Ấn tượng đầu tiên của Cố Dịch Diệp về người đàn ông này vô cùng tốt.
Cho nên đợi Thẩm Tư Viễn rời đi, cô ấy liền không nhịn được tò mò hỏi: “Tử Diên, người đàn ông này đúng là cực phẩm, chẳng trách cậu không cần tớ tìm người khác cho cậu, hóa ra là đã âm thầm ra tay, chất lượng như vậy tuyệt đối gấp trăm lần Thẩm Lương Châu.”
Lâm Tử Diên có chút cạn lời, hỏi lại: “Cậu biết anh ta là ai không?”
“Tớ chẳng quan tâm anh ta là ai, dù sao tớ cũng thấy anh ta là một cao phú soái*.” Cố Dịch Diệp là người vô tâm, bộ dạng nói chuyện có chút tùy tiện.
(*Cao phú soái: cao to, giàu có, đẹp trai)
Lâm Tử Diên: “Anh ta là ông chú của Thẩm Lương Châu, Thẩm Tư Viễn.”
Không nói quá chút nào, nghe xong lời này, Cố Dịch Diệp ngây người chừng 10 giây.
Sau 10 giây đó, cô ấy mới bật cười, cười đến chảy nước mắt, ngửa tới ngửa lui không chút hình tượng.
Thấy cô ấy làm lố đến vậy, Lâm Tử Diên: “…”
Cố Dịch Diệp lau nước mắt: “Thế thì hay quá, cậu gả cho người đàn ông này sẽ thành bà thím của Thẩm Lương Châu, quá đỉnh luôn. Tử Diên, tớ không ngờ cậu chơi lớn như vậy, còn đỉnh hơn mấy trò tớ nghĩ ra.”
Lâm Tử Diên cũng bị cô ấy làm cho dở khóc dở cười: “Đừng nói lung tung, hoàn toàn không phải loại quan hệ cậu tưởng tượng. Hơn nữa vừa nãy cậu cũng thấy rồi đấy, anh Thẩm ưu tú như vậy, sao có thể coi trọng tớ.”
“Chưa chắc nha.” Cố Dịch Diệp bĩu môi, “Điều kiện của cậu cũng không kém, nếu anh ta có mắt nhìn thì đương nhiên sẽ thích cậu.”
Lâm Tử Diên: “Tớ cũng không phải là nhân dân tệ mà ai cũng phải thích.”
Nói đến đây, Cố Dịch Diệp lại không nhịn được cảm thán: “Nhưng nói thật người đàn ông vừa rồi đúng là cực phẩm, nếu cậu thật sự ở bên anh ta, có khi Thẩm Lương Châu sẽ tức đến ăn không ngon suốt ba ngày.”
Cố Dịch Diệp quen biết không ít người nên vẫn luôn hỏi thăm tin tức của Thẩm Lương Châu.
Cô ấy chỉ sợ Thẩm Lương Châu sống tốt, cho nên cũng đã tra thông tin của cô người mẫu Trình Tâm kia.
Kết quả nghe rồi mới biết, hay quá, hóa ra bọn họ đã qua lại với nhau một thời gian.
Không biết Thẩm Lương Châu chập cái mạch nào mà lại tìm một cô gái như vậy, gần đây người trong giới cũng cười nhạo anh ta chắc mắt thẩm mỹ bị hỏng, một đại mỹ nhân như Lâm Tử Diên thì vứt bỏ, quay qua chọn một ả người mẫu.
Kết quả mà mọi người càng không ngờ đến chính là, không đến nửa tháng, tin tức Thẩm Lương Châu kết hôn nhanh chóng bùng nổ.
Tại nhà họ Thẩm.
Trình Tâm đeo một chiếc túi hàng hiệu không ngừng khoa chân múa tay, không giấu được vẻ yêu thích trên mặt.
“Lương Châu, anh nói xem chiếc túi này có đẹp không? Nhưng em còn thích chiếc túi màu be nữa, so với màu da của em, anh thấy thế nào?”
Cô ta tự nói chuyện một hồi mới phát hiện ra người sau lưng không hề có động tĩnh.
Cô ta quay đầu lại, có chút oán trách nói: “Sao anh không để ý đến em?”
Thẩm Lương Châu đang ngồi hút thuốc trên sô pha, ánh mắt âm u lướt qua.
Không thể không nói, Trình Tâm là một người phụ nữ rất mưu mô.
Tuy rằng cô ta trông có vẻ như một bình hoa di động nhưng lại vô cùng biết tính toán.
Cô ta nói chuyện mang thai cho ba mẹ Thẩm Lương Châu trước, sau đó Thẩm Lương Châu mới hay tin.
Ba mẹ Thẩm Lương Châu tác phong cổ hủ, biết trong bụng Trình Tâm có đứa con của Thẩm Lương Châu bèn đón về luôn.
Tra hỏi một hồi, Thẩm Lương Châu cuối cùng cũng thừa nhận mình có chạm vào cô ta.
Bây giờ đứa nhỏ trong bụng không bỏ được, ba Thẩm Lương Châu chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Nếu mày gây họa thì tự mày giải quyết đi.”
Trình Tâm muốn kết hôn với anh ta, đương nhiên Thẩm Lương Châu không ngốc, không thể theo ý cô ta hoàn toàn.
Anh ta trầm giọng nói: “Đứa nhỏ này, em chắc chắn là của tôi?”
Vừa nghe câu này, Trình Tâm rồ lên, vờ như muốn bước đến tát anh ta.
Thẩm Lương Châu phản ứng nhanh, trực tiếp bắt lấy tay Trình Tâm: “Đừng gấp, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Anh ta hiểu phong cách của Trình Tâm, hơn nữa lần đầu tiên còn là ngoài ý muốn.
Sau đó…
Anh ta thừa nhận bản thân bị hấp dẫn, cho nên mới không ngừng phạm sai lầm.
Ở bên Lâm Tử Diên đã lâu nhưng anh ta chỉ là một kẻ đuổi theo, bỗng nhiên gặp được người phụ nữ vô cùng sùng bái mình, nói toàn lời ngon tiếng ngọt với mình, quả thật anh ta đã đánh mất bản thân.
Thẩm Lương Châu đã sớm vô cùng hối hận, anh ta biết, anh ta căn bản không yêu Trình Tâm. Anh ta muốn Lâm Tử Diên nhanh chóng tha thứ cho mình, không ngờ lại gặp chuyện tồi tệ như vậy.
Trình Tâm dùng đứa nhỏ trong bụng để ép cưới, Thẩm Lương Châu lạnh lùng nói: “Kết hôn cũng được.”
“Nhưng phải đợi sinh đứa nhỏ trong bụng ra rồi làm xét nghiệm xem có phải con tôi hay không. Nếu là của tôi, yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Vừa nghe những lời này, sắc mặt Trình Tâm cũng trở nên phức tạp.
Nói thật, cô ta cũng không quá chắc chắn.
Nhưng khối thịt béo Thẩm Lương Châu này, cô ta đương nhiên không muốn buông tay dễ dàng.
Anh ta trẻ tuổi, đẹp trai lại có tiền, nếu tìm người khác thì đúng là không bằng anh ta.
Nên Trình Tâm quyết định liều một phen.
“Được thôi.” Cô ta cười đáp.
Cho dù kết quả xấu thì chắc chắn cô ta cũng đã kiếm được không ít.
Cho nên Trình Tâm nhanh chóng rêu rao chuyện cô ta và Thẩm Lương Châu sắp kết hôn khắp nơi, chỉ để Thẩm Lương Châu đâm lao phải theo lao.
Ít nhất trong lúc này, những người phụ nữ khác sẽ không dám tùy tiện tán tỉnh Thẩm Lương Châu nữa.
Nghĩ vậy, Trình Tâm lại tỏ vẻ yếu đuối bổ nhào vào lòng Thẩm Lương Châu: “Lương Châu.”
“Anh biết em yêu anh nhiều bao nhiêu mà, anh kết hôn với em thì có làm sao?”
Thẩm Lương Châu lấy lệ nói: “Em gấp cái gì, đợi sinh con ra rồi nói.”
“…” Trình Tâm yên lặng nghiến răng.
Cô ta biết Thẩm Lương Châu không toàn tâm toàn ý với mình nên trong lòng vẫn luôn có khúc mắc.
Vừa lúc cô ta phát hiện Thẩm Lương Châu không ngừng gửi tin nhắn cho Lâm Tử Diên, lòng ghen tuông lại không kiềm chế được nổi lên.
Cô ta lái xe thẳng đến chỗ Lâm Tử Diên.
Cô ta vừa đi, Thẩm Lương Châu cũng ra khỏi phòng tắm.
Anh ta nhận ra điện thoại của mình đã bị người khác động vào, nhíu mày hỏi dì giúp việc dưới lầu: “Trình Tâm đi đâu rồi?”
“Tôi cũng không biết… Cô ấy hùng hổ đi ra ngoài, cũng không nói gì với tôi.”
Thẩm Lương Châu không cần nghĩ cũng biết người phụ nữ ngu ngốc đó định làm gì, anh ta thấp giọng mắng một tiếng rồi lập tức đuổi theo.
…...
Nhà họ Lâm.
Hôm nay Lâm Vĩ Diệp ăn mặc rất phong độ, đi qua đi lại trong phòng khách, trông hơi căng thẳng.
Cao Mộng Vân cười nói: “Ông đó, đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn như thằng nhóc mới lớn vậy?”
Lâm Vĩ Diệp lắc đầu “hừ” một tiếng: “Bà thì biết cái gì, đều là chuyện làm ăn, lát nữa nói nhảm ít thôi.”
Cao Mộng Vân liếc mắt xem thường: “Biết rồi, trừ con gái của ông ra thì chắc tôi nói cái gì ông nghe cũng không vui.”
Nhưng chỉ một lát sau, khách họ mời đã đến.
Thẩm Tư Viễn còn mang theo quà, nhã nhặn nói: “Nghe nói bình thường chú Lâm rất thích thưởng rượu? Đây là bạn tôi đặc biệt mang từ trang viên ở nước ngoài về cho tôi đã lâu, nay đem đến cho chú thử một chút, mong chú đừng chê.”
Rượu này đắt giá cao cấp, sao có thể chê được.
Lâm Vĩ Diệp lập tức đáp: “Sao lại nói vậy, cậu mới là khách quý, mời ngồi.”
Trong phòng ăn, Thẩm Tư Viễn tỏ ra rất ôn hòa hữu lễ, không quá nhiệt tình nhưng cũng không quá xa cách, chỉ như xã giao bình thường.
Hôm nay Lâm Tử Diên tiếp khách, muốn mời Thẩm Tư Viễn một ly lại bị anh mỉm cười ngắt lại: “Nếu uống rượu không thoải mái thì đừng miễn cưỡng.”
Lâm Tử Diên có chút kinh ngạc, đầu ngón tay dừng lại giữa không khí.
Sao Thẩm Tư Viễn lại biết cô dị ứng cồn?
Bữa cơm này trôi qua vô cùng bình yên, trước đây Lâm Vĩ Diệp chưa từng nghĩ mình sẽ trò chuyện thân mật với Thẩm Tư Viễn như vậy.
Vì quá vui, Lâm Vĩ Diệp uống hơi nhiều, Cao Mộng Vân vội dìu ông lên lầu nghỉ ngơi.
Trên bàn chỉ còn lại hai người.
Đầu ngón tay thon dài của Thẩm Tư Viễn rút ra một điếu thuốc, nhưng trên bàn lại không có bật lửa. Anh nhìn một vòng, nhận ra Lâm Tử Diên đã cầm lấy bật lửa vừa rồi Lâm Vĩ Diệp để lại trên bàn.
Những ngón tay mảnh mai trắng nõn của cô đánh lửa, đôi môi đỏ mọng hé mở, giọng nói mềm mại: “Để tôi.”
Cô rất đẹp, ánh mắt mang theo vài phần thanh thuần, ngay cả khoảnh khắc đánh lửa cho anh cũng có thể khiến người ta rung động.
Ánh lửa phản chiếu trong đồng tử của cô, như thắp lên ngọn lửa, sáng ngời lại mê người.
Thẩm Tư Viễn cúi đầu, châm điếu thuốc trong tay bằng ngọn lửa của cô.
Người đàn ông bất chợt đến gần mang theo hương vị hormone mãnh liệt, hơi thở va chạm khiến người khác có chút say.
Lâm Tử Diên cất bật lửa, vậy mà trong khoảnh khắc đó lại cảm thấy mập mờ khó giải thích.
Thẩm Tư Viễn nghiền ngẫm ánh mắt của cô, giống như mượn rượu làm càn, đầu ngón tay anh khẽ di chuyển trên bàn, khàn giọng hỏi: “Từng châm thuốc cho người đàn ông khác chưa?”
Lâm Tử Diên khẽ mấp máy môi, thành thật nói: “Chưa từng.”
Vừa rồi cô châm thuốc cho Thẩm Tư Viễn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là thuận tay giúp đỡ, hơn nữa cũng hiểu Thẩm Tư Viễn giúp gia đình cô không ít, như vậy cũng xem như là mình tôn kính anh.
Nghe được câu trả lời của cô, khóe môi Thẩm Tư Viễn như vừa lòng mà cong lên, “Cảm ơn nhiều, cô Lâm.”
Lúc anh gọi cô ngữ điệu hơi cao hơn, khiến tai người nghe tê dại khó hiểu, cả người có chút ngượng
ngùng.
Lâm Tử Diên không nghĩ ở riêng với Thẩm Tư Viễn sẽ khiến người ta ngượng ngùng đến vậy.
Cô thậm chí còn lén nghĩ rằng, người đàn ông như vậy sẽ không thiếu bạn giường hay tình nhân bên người. Anh giống như tỏa ra hormone, vô tình tản ra sức hấp dẫn, hơn nữa thủ đoạn của anh cũng rất cao tay, giống như làn sương khói phả ra từ môi anh, mang theo mùi trầm hương trắng khá dễ chịu.
Lâm Tử Diên cụp mắt, không biết nên đáp lại thế nào.
Chính lúc này.
Dì giúp việc ngoài cửa bỗng nhiên đi vào, báo với Lâm Tử Diên:
“Tử Diên, có người đến tìm cô, hình như là khách của cô.”