Đối với lời mời của Thẩm Tư Viễn, đương nhiên Lâm Vĩ Diệp có hơi e ngại.
Nhưng chắc chắn ông không định bỏ qua cơ hội này, những người ngồi bên trong đều có liên hệ với ông Hai của nhà họ Thẩm đây, nếu như có thể kết bạn, đương nhiên sẽ có lợi cho sự phát triển lâu dài của công ty.
Ông quay đầu nhìn Lâm Tử Diên, còn chưa kịp mở miệng thì phía sau đã vang lên giọng nói ôn hòa của người đàn ông.
“Nếu như cô Lâm không bận gì thì vào cùng luôn đi.”
——Ban đầu Lâm Tử Diên rất bất ngờ vì người đàn ông này.
Nhưng lúc đó cô cũng không biết thân phận thật sự của anh.
Trên bàn cơm, Lâm Vĩ Diệp thấp giọng giới thiệu với cô: “Đây là Thẩm Tư Viễn của nhà họ Thẩm, trước đây chắc con đã nghe qua.”
Ông vừa nói vậy, Lâm Tử Diên mới kinh ngạc nhìn sang.
Thì ra anh chính là Thẩm Tư Viễn.
Lúc trước chỉ là nghe nói chứ chưa từng được thấy người thật bao giờ.
Cô chỉ từng nghe qua danh tiếng của anh. Trong giới kinh doanh người này rất có thủ đoạn, từ sau khi ông cụ của Thẩm gia qua đời, nhà họ Thẩm đều do Thẩm Tư Viễn cai quản.
Bây giờ anh mới ba mươi tuổi nhưng đã trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim, được nhiều vị thiên kim tiểu thư trong giới mơ ước.
Lần đầu tiên cô nghe nói đến Thẩm Tư Viễn chính là qua lời kể của Thẩm Lương Châu.
Hình như Thẩm Lương Châu khá sùng bái Thẩm Tư Viễn, trong lời nói đều là sự bội phục.
Dù sao nếu xét theo bối phận, Thẩm Tư Viễn cũng có thể coi là ông chú của anh ta.
Có điều, mặc dù Thẩm Tư Viễn vai vế lớn nhưng cũng mới 30 tuổi thôi. Thẩm Lương Châu tuy khó xử nhưng lúc nhìn thấy anh vẫn phải cung kính gọi một tiếng “ông chú”.
Xét cho cùng, tài sản trong tay anh ta nếu so sánh với tài sản của Thẩm Tư Viễn thì đúng là không đáng một đồng.
Lúc ấy Lâm Tử Diên còn thấy khó hiểu, tại sao Thẩm Tư Viễn trẻ tuổi mà vai vế lại cao như vậy.
Thẩm Lương Châu bất đắc dĩ cười nói: “Ông cố nội của anh gần sáu mươi tuổi mới sinh ông Hai, già rồi còn có con đương nhiên là rất vui mừng. Ông Hai vừa ra đời đã trở thành trung tâm của cả nhà. Mấy năm nay, dù là phương diện nào thì ông ấy cũng đem lại tiếng tăm cho nhà họ Thẩm bọn anh rất nhiều. Tuy ông nội anh cũng hơi buồn bực trong lòng, nhưng không thể phủ nhận một điều là người bình thường thật sự không thể so sánh với ông Hai được.”
Lúc đó, Lâm Tử Diên cũng chỉ có thể tưởng tượng dáng vẻ Thẩm Tư Viễn theo lời kể của Thẩm Lương Châu, hôm nay được gặp mới biết người được miêu tả “tuổi trẻ đầy hứa hẹn” trong miệng Thẩm Lương Châu là như nào.
Trên bàn cơm.
Bát canh sườn dê mới được bưng lên vẫn đang sôi ùng ục bốc khói, mùi thịt lan tràn trong căn phòng khiến người ta không nhịn được vội muốn nếm thử.
Mọi người ở trong phòng đều quen biết Thẩm Tư Viễn, đa phần đều là những người tầng lớp xã hội trên sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Thấy một vị mỹ nhân xinh đẹp mặc sườn xám đi vào, ánh mắt của đám người bỗng chốc sáng rực lên, lia mắt dò hỏi đối phương như muốn xem rốt cuộc cô gái này có liên quan gì đến Thẩm Tư Viễn.
Thẩm Tư Viễn vừa lễ phép vừa xa cách, ngón tay nhẹ nhàng cong lên, bình tĩnh nói: “Nếm thử cái này đi, trong tiết trời lạnh thế này có thể làm ấm cơ thể.”
Những lời này là anh nói với Lâm Tử Diên. Xin ủng hộ chúng 𝐭ôi 𝐭ại # 𝘛𝖱𝙪 M𝘛𝖱𝑈Y𝘦N.𝐕n #
Lâm Tử Diên cũng không nghĩ nhiều, dù sao trong phòng này cũng chỉ có một mình cô là phụ nữ, Thẩm Tư Viễn quan tâm cô hơn một chút cũng chỉ thể hiện sự ga lăng.
Sau khi nói xong, ánh mắt của Thẩm Tư Viễn không hề nhìn sang bên đây nữa.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vĩ Diệp tiếp xúc với những người này, sau khi kính rượu một vòng, sắc mặt của ông càng thêm đỏ.
Lâm Tử Diên nhỏ giọng khuyên một câu, “Ba, uống ít thôi, nếu không lát nữa lại đau đầu.”
Lâm Vĩ Diệp cười khẽ một tiếng, “Không sao, không sao.”
Bởi vì hai người vào phòng hơi muộn nên không lâu sau bữa tiệc đã tàn.
Một đám người đứng hết trước cửa tiệm cơm.
Tài xế của Thẩm Tư Viễn đã chờ ở trước cửa, anh khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen, quay đầu lại nhàn nhã hỏi: “Có cần tôi đưa mọi người về một đoạn không?”
Lâm Tử Diên: “Không cần, tôi có lái xe đến, cảm ơn ý tốt của anh Thẩm.”
Thẩm Tư Viễn gật đầu, sau đó ngồi vào trong xe rời đi dưới ánh mắt trông theo của đám người.
Lúc anh mới bước vào xe, cửa kính xe vẫn chưa được kéo lên hoàn toàn.
Trong không khí có chút lạnh lẽo, góc nghiêng của người đàn ông càng thêm tinh xảo lạnh lùng, lông mi đen nhánh rũ xuống, ngay cả độ cong của đuôi mắt cũng mang theo chút men say chếch choáng.
Đêm nay anh đã uống không ít, Lâm Tử Diên đứng ở một bên âm thầm đánh giá.
Mắt thấy Thẩm Tư Viễn đã rời đi, Lâm Vĩ Diệp và Lâm Tử Diên cũng cùng nhau lên xe.
Ở trên xe.
Lâm Vĩ Diệp nhắm mắt nghỉ ngơi, thấp giọng hỏi: “Nghe nói con và Thẩm Lương Châu chia tay rồi à?”
Lâm Tử Diên không hề bất ngờ, trả lời: “Là dì nói cho ba nghe ạ?”
Lâm Vĩ Diệp chậm rãi mở to mắt, thở dài, nói: “Có phải bà ấy lại nói với con chuyện gì rồi không?”
Lâm Tử Diên: “Không có, ba đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Tử Diên rất hiếm khi nói về người mẹ kế này.
Cô biết Lâm Vĩ Diệp khó xử, hơn nữa hai người cũng đã kết hôn nhiều năm, sợ Lâm Tử Diên bị thiệt thòi nên Lâm Vĩ Diệp không lựa chọn sinh thêm một đứa con nữa.
Cũng bởi vì thế mà Cao Mộng Vân vẫn luôn có chút oán hận gia đình này.
Không sinh con tức là bà ta vĩnh viễn là người ngoài cuộc trong gia đình này.
Dù có ra sao Lâm Vĩ Diệp vẫn hướng về phía con gái ruột, Cao Mộng Vân hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Lâm Vĩ Diệp: “Bà ấy có nói gì thì con cũng đừng để bụng, bà ấy là người như vậy, không biết lựa lời. Nhưng chuyện tình cảm của con thì ba mẹ không thể làm chủ được, nếu như con thấy không vui thì cứ nghe theo trái tim của mình. Dù là vì lý do gì, điều ba hy vọng nhất vẫn là được nhìn thấy con vui vẻ.”
Vừa dứt lời, Lâm Tử Diên liền nghiêng đầu nhìn ông.
Mấy năm nay, bởi vì việc kinh doanh của công ty mà ông đã già đi không ít. Cao Mộng Vân thì luôn vung tay quá trán, hơn nữa bà ta cũng kiêu căng, thỉnh thoảng còn thích cáu kỉnh, các việc trong nhà ngoài ngõ ông đều phải quan tâm, hai bên tóc mai của Lâm Vĩ Diệp đã điểm bạc.
Thấy vậy, đuôi mắt của Lâm Tử Diên bỗng cảm thấy hơi chua xót.
Cô nắm chặt lấy vô lăng, hỏi: “Ba, gần đây công việc trong công ty thế nào?”
Lâm Vĩ Diệp cười nói: “Yên tâm đi, có ba ở đây, mọi chuyện đều ổn cả.”
Thấy ông đã uống say mà vẫn sĩ diện, Lâm Tử Diên cũng không nhịn được bật cười: “Ba vẫn giống y như năm đó, không bao giờ chịu nhận thua.”
“Đương nhiên rồi, nếu như nhận thua thì làm sao biết đường phấn đấu tiếp. Người ba già của con mãi trẻ, mãi vững vàng.”
Cả đoạn đương hai ba con rất hài hòa, cả hai đều ăn ý không nói quá nhiều về chuyện Thẩm Lương Châu.
Khi Lâm Tử Diên cho rằng chuyện của cô và Thẩm Lương Châu đã được giải quyết xong, thì Cao Mộng Vân bỗng nhiên gọi điện thoại đến.
Hẳn là trong điện thoại bà ta đang cố gắng kiềm chế lửa giận của mình, “Rốt cuộc con và Thẩm Lương Châu là như thế nào vậy?”
Lúc đó Lâm Tử Diên đang ở trong cửa hàng, động tác của cô hơi dừng lại, hỏi: “Như thế nào là sao?”
Cao Mộng Vân: “Chẳng lẽ con vẫn chưa biết Thẩm Lương Châu đã ra tay với công ty của ba con?”
Không khí bỗng yên tĩnh.
Khoảng nửa phút sau, Lâm Tử Diên mới nhẹ nhàng trả lời: “Con biết rồi.”
Ở bên nhau lâu như vậy, đương nhiên cô hiểu tính tình của Thẩm Lương Châu.
Từ bỏ dễ dàng hoàn toàn không giống tác phong của anh ta.
Chẳng qua Lâm Tử Diên không hiểu, bây giờ anh ta đã có người mới, tại sao vẫn còn dây dưa với cô mãi. Hình như anh ta đối xử với cô gái kia cũng không tệ, trong giới đồn đại mấy tin nhảm nhí, nói anh ta đã tiêu không ít tiền cho cô gái kia.
Trong thời gian này, ai cũng có thể nghi ngờ rằng anh ta muốn giữ yên vị trí của cô, song vẫn muốn chơi đùa với người khác ở bên ngoài.
Nhưng đáng tiếc là, Lâm Tử Diên chưa từng có ý định phối hợp với anh ta.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Vận đang ngồi trong phòng chớp mắt hóng hớt, “Chuyện Thẩm Lương Châu chia tay với cô vẫn chưa được giải quyết xong à?”
Lâm Tử Diên ngồi đối diện với cô ấy, nhẹ nhàng nhướng mày, “Không phải cô đến đây để chọn kiểu hả?”
Có vẻ cô gái đối diện hơi xấu hổ, nhưng đã điều chỉnh lại rất nhanh, trả lời: “Không phải là tôi tò mò, chỉ là do mọi người trong giới bàn tán sôi nổi rằng nghe nói gần đây tâm trạng Thẩm Lương Châu rất tệ. Tôi cảm giác chuyện hai người như tình tiết của bộ phim truyền hình vậy đó. Tôi ở bên cạnh xem mà cũng không nhịn được muốn cô nhanh chóng diễn theo kịch bản đấy.”
“...” Lâm Tử Diên ngước mắt lên đánh giá một vòng, “Tại sao tâm trạng của anh ta lại tệ? Bên cạnh đã có người đẹp bầu bạn rồi mà, tôi thấy anh ta vui đến quên trời quên đất thì có.”
“Phụt” một tiếng, Ninh Vận bật cười.
“Tôi chỉ muốn nói thói hư tật xấu của đàn ông thật sự rất đáng giận, nhưng nhìn cô dứt khoát chấm dứt thế này thực sự khiến người ta rất thích thú. Nghe nói lúc đó cô đã thẳng thừng chia tay Thẩm Lương Châu à?”
“Đúng thế.”
“Yêu chết mất thôi, phải đối xử với trai tồi như thế mới đúng.”
Ninh Vận cũng được coi là có quen biết Thẩm Lương Châu, có điều quan hệ rất nhạt, cũng chỉ có người trong gia đình bọn họ tiếp xúc với nhau, còn hai người họ không có liên hệ gì nhiều.
Lâm Tử Diên gửi cho Thẩm Lương Châu một tin nhắn, hỏi rốt cuộc anh ta muốn như thế nào mới đồng ý kết thúc trận chiến nực cười này.
Kết quả Thẩm Lương Châu không hề trả lời.
Thấy Lâm Tử Diên nhìn chằm chằm điện thoại, Ninh Vận tiến đến gần hỏi han: “Có phải cô vừa nhắn tin cho Thẩm Lương Châu không?”
“Đúng thế.”
“Hôm nay có lẽ anh ta không có thời gian xem điện thoại đâu.”
Nghe vậy, Lâm Tử Diên quay đầu nhìn cô ấy, “Sao cô biết?”
Ninh Vận nở một nụ cười, lông mi barbie khiến đôi mắt của cô ấy trông linh động hơn, nhưng lúc cười lên lại hơi ngốc nghếch.
“Hôm nay là sinh nhật của ông nội anh ta, người nhà họ Thẩm đều có ở đó, có lẽ sẽ rất bận.”
Lâm Tử Diên: “...”
Thì ra là thế.
Ninh Vận: “Nhưng mà tôi có thư mời đấy, ban đầu tôi cảm thấy không có gì thú vị nên không định đi, nhưng nếu cô muốn đi tôi có thể đưa cô đến cùng.”
Nghĩ đến cảnh ba mình còn đang phải bận rộn sứt đầu mẻ trán vì việc trong công ty, Lâm Tử Diên chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện rắc rối này.
“Được, làm phiền cô rồi.”
........
Ninh Vận đưa Lâm Tử Diên đến nhà họ Thẩm.
Biệt thự của ông nội Thẩm Lương Châu ở ngoại thành, thích hợp cho việc dưỡng lão nhàn nhã, nhưng tổng thể nhìn qua thì vẫn khá xa hoa. Hôm nay là sinh nhật của ông ấy, người lui tới rất nhiều, phía bên ngoài đã đỗ không ít siêu xe.
Sau khi Ninh Vận đưa Lâm Tử Diên vào trong thì chạy đến chỗ người quen để nói chuyện phiếm.
Lâm Tử Diên nhìn quanh phòng khách, trông thấy bóng dáng của một người khá giống với Thẩm Lương Châu, cô hơi vội vàng muốn lại gần, kết quả lại không cẩn thận đụng vào một người hầu đang bưng mâm.
Người đó có vẻ hối lỗi, liên tục cúi đầu với cô, hơn nữa còn nói sẽ bồi thường quần áo cho cô.
Hôm nay Lâm Tử Diên ra ngoài vội vàng nên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans màu xanh nhạt.
Bây giờ phải đi tranh luận với Thẩm Lương Châu, cô cũng không định ăn bận rực rỡ xinh đẹp, đây cũng coi như cô thể hiện thái độ với anh ta.
Chỗ cổ áo sơ mi đã bị sâm panh bắn ướt, Lâm Tử Diên cúi đầu liếc nhìn, cũng không định truy cứu trách nhiệm với người hầu, chỉ nói một câu: “Không sao, tôi xử lý một chút là được rồi.”
Cô đi vào nhà vệ sinh dùng nước sạch rửa qua, song lại buồn bực phát hiện cho dù mình có xử lý thế nào thì cái áo sơ mi vẫn bị ướt.
Ở đây không có máy sấy khô, cô đã cầm khăn giấy lau nửa ngày mà vẫn không rửa sạch nổi.
Ngay lúc cô đang cực kỳ bối rối thì có tiếng bước chân đều đều vang lên.
Lâm Tử Diên thuận thế nhìn sang, trông thấy một đôi chân thon dài tiêu chuẩn.
Đôi chân của người đàn ông được giấu trong chiếc quần tây màu đen, cúc áo được gài chặt không chút cẩu thả, dường như đôi mắt sâu thẳm kia chỉ liếc qua một cái đã nhận ra cô.
Thẩm Tư Viễn nhanh chóng mở miệng, chủ động chào hỏi, “Cô Lâm, lại gặp mặt rồi.”
Trong tình cảnh này, Lâm Tử Diên không nhịn được cảm thấy hơi xấu hổ, cô nhẹ nhàng xoay người đi, định tránh khỏi tầm mắt của Thẩm Tư Viễn, đè thấp giọng nói: “Thật trùng hợp.”
Thực ra không hề trùng hợp.
Là cô cố ý đến đây mà.
Chẳng là vẫn chưa tìm được Thẩm Lương Châu đã gặp anh ở chỗ này trước.
Tầm mắt của Thẩm Tư Viễn rơi vào đường cong trông có vẻ mảnh mai trên tấm lưng cô.
Có lẽ do ban nãy cô xử lý vết bẩn đã không cẩn thận làm bắn nước lên cầu vai, lúc này đường nét trên vai như ẩn như hiện, phần xương bướm
ở phía sau lưng cũng lộ ra rõ ràng. Cô co người vào trong góc, trông như một món đồ sứ chạm nhẹ vào là sẽ vỡ, khiến cho người ta cảm thấy thổn thức.
Đêm đó thấy Lâm Tử Diên mặc sườn xám, ánh mắt của đám đàn ông trên bàn cơm gần như đều đặt hết lên người cô.
Tay chân cô mảnh khảnh nhưng nét nào ra nét đó, đường cong cực kỳ quyến rũ. Đêm đó, Thẩm Tư Viễn không động đũa được mấy lần, tầm mắt cứ xoay vòng trên người của cô.
Bên ngoài có người đến kẻ đi, Lâm Tử Diên còn đang suy nghĩ bao giờ người đàn ông này mới định rời khỏi đây.
Ngay lúc cô đang oán thầm, một chiếc áo khoác mang theo mùi hương khá dễ ngửi đã phủ lên người cô.
Lâm Tử Diên không hề quay đầu lại nhìn khuôn mặt của người đàn ông, nhưng vẫn có thể nghe rõ âm thanh hơi trầm khàn đầy từ tính của anh.
“Trên lầu có phòng, nếu như cô Lâm không ngại, tôi đưa cô lên.”