Trăng Sa Đáy Vực [ĐM/Hoàn]

7: Năm Thứ Nhất


2 tháng

trướctiếp

7: Năm Thứ Nhất
 

Lúc đó Hôn Diệu đang nhắm mắt ngồi bên cửa sổ, chậm rãi nghịch gương mặt của Langmuir bằng chóp đuôi.
Nghe được câu đó, hắn nhếch môi buồn cười, nghĩ thầm người này ngày nào cũng bị xích như chó trong cung thì có thể nghe nói từ đâu?
Có lẽ là mấy ma tộc hạ nhục y, thuận miệng diễu võ dương oai.
Hôn Diệu mở mắt ra, thuận miệng nói: "Không sai."


"Có mấy ma tộc ngu xuẩn cho rằng không nên rút lui, nhất định phải đốt từng tấc đất của ngươi, chặt tất cả nhân loại thành thịt băm hoặc phơi khô treo trên đầu tường thành."


"Mà một Ma Vương gãy sừng như ta lại rút lui về vực sâu vào một thời điểm thuận lợi như vậy, ta nhu nhược hèn nhát, không xứng đáng với danh hiệu làm vương."


"Langmuir." Hắn ngừng việc vuốt ve cổ nhân loại: "Ta đã phải từ bỏ bao nhiêu thứ mới có được ngươi, hả? Ngươi phải giữ lời hứa làm một nô lệ ngoan ngoãn..."


Không ngờ Langmuir lại nhìn sâu vào hắn, ánh mắt đó có chút bất đắc dĩ tựa như đang nói: "Lời này của Ngô Vương lừa gạt người khác cũng được, sao còn giả vờ giả vịt trước mặt ta?"


Langmuir khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tuy ma tộc mạnh mẽ, nhưng số lượng lại ít hơn một phần vạn nhân loại.

Các ngươi đã chiếm được vương thành, nhưng nhân loại còn có bốn mươi hai thành phố lớn nhỏ khác, tất cả đều được thần phù hộ."


"Huống chi, chủng tộc sinh sống trên lục địa không chỉ có nhân loại, trước đây bọn chúng không có thù oán với các ngươi, nhưng tập tính của ma tộc đã định trước các ngươi không thể đặt chân trên lục địa."
"Nếu không thừa chiến thắng mà quay trở lại vực sâu, theo thời gian ma tộc sẽ bị bao vây càn quét tới khi diệt tộc...!Phán đoán của Ngô Vương rất sáng suốt.

Còn ta, chỉ là chiến lợi phẩm mà ngài tiện thể mang theo thôi."


Không biết bắt đầu từ câu nào, nhưng trong đôi mắt đỏ ngầu của Hôn Diệu lóe lên một tia sáng.
Dù sao y vẫn là Thánh Quân của nhân loại, Ma Vương nghĩ thầm.

 

Một quyết định ngu xuẩn của hắn mà hơn nửa vực sâu đều không hiểu được, nhưng lại sáng tỏ như lớp thủy tinh trong suốt trong mắt người này.


Chỉ là không ngờ rằng, Langmuir xưa nay luôn hiền lành như con thỏ, thế mà cũng sẽ dùng từ ngữ tàn nhẫn như "diệt tộc".


"Xem ra ngươi vẫn chưa học được cách nói chuyện với vương với chủ nhân của mình." Hôn Diệu thản nhiên hừ một tiếng, nhưng thực ra không hề tức giận, nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy Langmuir hỏi: "Có phải tất cả những tù binh ấy đều chết phải không?"
...
Chuyện gì đã xảy ra sau đêm đó, Hôn Diệu của ngày hôm nay đã không nhớ rõ chi tiết.

Điều duy nhất nhớ rõ là vầng trăng ngoài cửa sổ chiếu xuống sàn nhà lạnh lẽo, chiếu sáng mái tóc xám bạc uốn lượn rực rỡ, sáng hơn cả tuyết.

 

Hắn nhớ rõ Langmuir ngước đôi mắt màu tím lên, bình tĩnh nói: "Ta nghe nói ở vực sâu, tộc nhân sẽ giao tánh mạng của mình cho thủ lĩnh, nếu thủ lĩnh bị đánh bại, đa số tộc nhân của hắn cũng sẽ chết theo..."


"Nhưng những người bị buộc phải tuân lệnh là những người vô tội, bọn họ chỉ muốn sống."


"Giết chóc có thể tạo nên một triều đại nhất thời, nhưng không thể bảo vệ nó hàng trăm năm.

Nếu Ngô Vương thực sự muốn tạo ra một chốn dung thân cho ma tộc ở nơi ánh nắng chiếu rọi, nhất định phải thay đổi những phong tục cũ đẫm máu và tàn nhẫn này, đúng chứ?"
...
Soạt!
Màn đêm yên tĩnh tan vỡ.

Âm thanh leng keng của xiềng xích thô bạo làm gián đoạn lời của Langmuir, biến âm cuối của y thành một tiếng rê/n rỉ đau đớn kìm nén.


"Langmuir." Hôn Diệu chợt bật cười.

Hắn đứng lên, đường nét gương mặt sắc bén đanh lại giống như một con hổ đột nhiên nổi giận: "...!Langmuir! Tốt lắm, là ta xem thường ngươi."


Cánh tay như sắt của Ma Vương kéo sợi xích nhấc nhân loại lên giữa không trung.

Langmuir ngạt thở giãy giụa trong lòng bàn tay hắn, khàn giọng hét lên điều gì đó, nhưng ngay sau đó y đã bị hất mạnh xuống đất, xiềng xích vang lên leng keng.


"Vậy mà ngươi có ý đồ muốn dạy dỗ ma tộc? Thế nào, ngươi muốn dạy ta đọc lời cầu nguyện của thần Quang Minh sao? Đây là lý do tại sao ngươi bằng lòng xuống vực sâu?!"
Sức lực đó như muốn đập nát xương người.

Chỉ trong chốc lát, một nửa khuôn mặt của Langmuir đã nhuốm màu đỏ máu.


Sau đó tầm mắt của Langmuir tối sầm, chiếc đuôi quất mạnh vào ngực y, khiến y nhếch nhác lăn ra ngoài, máu tươi lập tức sặc ra từ miệng mũi.
Hôn Diệu thu đuôi dài của mình: "Langmuir, ngươi đã quên, ngươi đã không còn ở trong thần điện nữa rồi."
"..."
Langmuir ngẩng mặt lên, máu nhỏ giọt giữa hàm răng, nhìn hắn một cách bất đắc dĩ mà buồn bã.
Ma Vương đáp lại bằng một cú đá.


Rắc một tiếng, hắn trực tiếp đá gãy xương sườn của nhân loại.
"Ngay cả thần Quang Minh cũng không thể chiếu sáng vực sâu Gasol này ——"
Ma Vương cười lạnh: "Ở đây, tín ngưỡng của ngươi! Thiện niệm của ngươi!"


"Nó chẳng là cái thá gì còn đê tiện hơn cả bùn nhão, toát ra mùi hôi thối của dối trá!"
Langmuir không hề có sức phản kháng, y không ngừng nôn ra máu nhưng vẫn ngoan cố lắc đầu.
Càng như thế, Hôn Diệu càng giận.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp