Giáo viên chủ nhiệm chống tay lên bàn giảng đa phương tiện, nhìn phản ứng của học sinh bên dưới. Sau khi để bọn họ sững sờ một lúc, ba phút sau, cô ấy lên tiếng: "Có gì muốn nói không? Nào, cho các em cơ hội, đứng dậy nói từng người một. Nếu không nói thì im lặng."
Học sinh trong lớp đồng loạt chọn im lặng, lập tức lớp học trở nên yên tĩnh.
Giáo viên chủ nhiệm lướt mắt nhìn khắp lớp, bắt đầu răn dạy: "Sao thế? Người ta bị ốm mà còn thi đứng nhất, các em không phục à? Không tự xem lại mình bình thường làm gì, còn người ta bình thường làm gì. Những người thi không tốt lần này, tự biết trong lòng mình đi, có phải lúc thi vẫn chưa tỉnh ngủ, còn mộng du à? Những người kéo lùi kết quả, cô cũng chẳng muốn nói nữa, tự về mà tự kiểm điểm. Sắp lên lớp 12 rồi, tính xem các em còn có thể sống ung dung được mấy ngày..." Cô mắng cả nửa tiết học, khiến mặt mũi nhiều học sinh trắng bệch ra.
Nửa tiết còn lại được dành cho tự học, trong lớp không ai dám nói gì nữa, tất cả đều cắm đầu viết viết, làm bài. Người thi tốt không dám vui mừng trước mặt những người thi không tốt, còn những người thi không tốt thì bị giáo viên chủ nhiệm mắng cho lạnh cả người, mặt mày đều đen thui.
Khương Hân từ khi nhìn bảng xếp hạng đã bình thản, không có cảm xúc phấn khích hay tự mãn, cũng không cố ý tỏ vẻ bất ngờ như thể mình chỉ gặp may mắn. Kết quả của cô là phát huy đúng trình độ bình thường, nếu người khác không thi tốt như vậy, thì cô nên đứng nhất thôi.
Cô không so với người khác, chỉ cần đảm bảo mình không phạm sai lầm là được.
Việc cô thi tốt như vậy thật ra cũng có những nguyên nhân khách quan mà không thể giải thích rõ ràng. Vì đã sống thêm một đời, cô hơn các bạn cùng lớp ba năm học tập, nền tảng kiến thức vững chắc hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT