Một lát sau thái y chạy tới, bắt mạch cho Lý Dư xong lại nhìn vết thương trên đầu cô, đổi mấy vị thuốc rồi dặn dò vài câu mới rời đi.
Trong lúc thái y khám thương cho Lý Dư, Lý Văn Khiêm nghe tin chạy tới đứng chờ bên ngoài, đợi thái y đi hắn y mới tiến vào, ngồi trên ghế bên giường, hốc mắt đỏ như con thỏ.
Đầu Lý Dư đau như muốή nứt ra: “Ngươi tuyệt đối không được khóc.”
Lý Văn Khiêm hít sâu một hơi, nghe lời cô nhịn lại, còn "Ừm" một tiếng.
Lý Dư cũng hết cách với đứa nhỏ này, nếu là đứa nào nghịch ngợm cô còn có thể thoải mái khi dễ, gặp phải đứa ngoan ngoãn cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp dỗ dành nó.
Lý Dư kéo người đến bên giường ngồi, hỏi hắn: “Ngươi không bị thương chứ? Lúc đó nhiều người quá ta không để ý đến ngươi.”
Lý Văn Khiêm rốt cục vẫn không kìm được nước mắt, có điều hắn không lên tiếng mà lấy tay lau nước mắt, trả lời Lý Dư: “Ta không sao.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play