Quế Lan chần chờ là đúng, bà ta vừa nói xong Lý Dư liền nhớ tới khuôn mặt hơi có chút quen mắt kia, frong dạ dày cuồn cuộn, đè thế nào cũng không đè được, nôn ra toàn bộ những gì vừa mới ăn.
Lý Dư nôn xong lại nôn khan một trận, liền hai chén nước ấm lớn mới có thể trấn an được dạ dày đang tạo phản.
Lý Dư nhận lấy khăn Quế Lan đưa tới lau miệng, đợi cung nữ cầm ống nhổ đi ra ngoài, trong phòng tản vị, cô mới hỏi Quế Lan: "Có điểm tâm không, cho ta loại nào ngọt nhất.”
Quế Lan cả người đều choáng váng, không rõ Lý Dư làm sao còn ăn được.
Nhưng Lý Dư thật sự rất đói, buổi chiều vung cô đầu tiên là cưỡi ngựa,sau đó giá đèn đánh người, cuối cùng cảm xúc kích động lên lên xuống xuống, tất cả đều là hoạt động thể lực tiêu hao năng lượng lớn, đến khi xong vjệc liền nằm xuống ngủ, tỉnh ngủ cả người giống như cả ngày chưa ăn cơm, đói đến mức ngực dán vào lưng.
Mà cô cũng không thích bạc đãi chính mình, ngoại trừ dậy quá sớm quả thật ăn không vô, những lúc khác chỉ cần đói bụng cô đều sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.
Khi còn bé ba mẹ Lý Dư còn bởi vì chuyện này mà cười nhạo Lý Dư, nói cô dù cáu kỉnh thế nào, mới giây trước còn ầm ĩ đòi bỏ nhà ra đi, giây sau đã nghiêm túc ngồi trên bàn xơi cơm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play