Tâm trạng Lý Dư vui vẻ hẳn lên: Nếu không thể tự sát, vậy để cho người khác tới giết ta không được sao.
…
“Văn soái…”
Trên nóc Thanh Tư Điện, tiểu thiếu niên mặc áo bào màu đỏ tía kéo mái ngói, tiếng kêu cứu bởi vì sợ hãi mà có vẻ đặc biệt suy yếu.
Ở một nơi cách tiểu thiếu niên vài bước chân, Văn Thứu thu hồi tầm mắt, đi trên mái ngói như giẫm trên đất bằng, đi tới trước mặt tiểu thiếu niên, đưa tay kéo tiểu thiếu niên lên, sau đó đi tới bên mái hiên nhảy xuống.
Đám cung nữ thái giám phía dưới Thanh Tư Điện sợ tới mức mặt trắng bệch, thấy Văn Thứu mang theo tiểu thiếu niên bình an rơi xuống đất, nhao nhao xông lên, cẩn thận xem xét thiếu niên có bị thương ở chỗ nào hay không.
Đám cung nữ thái giám không hẹn mà cùng tránh Văn Thứu, Văn Thứu dễ dàng từ trong vòng vây lui ra. Trong lúc đó hắn còn cảm giác được có ai bắt lấy ống tay áo của mình, cúi đầu nhìn là tay thiếu niên, hắn sửng sốt, tiếp theo tiếp tục cất bước, rút ống tay áo của mình từ trong tay thiếu niên đi.
Nhìn Văn Thứu đi không chút lưu tình, Lâm Chi Yến vừa rồi xem náo nhiệt bước nhanh đuổi theo, phất tay áo hỏi: "Hoàng trưởng tôn e là bị kinh hách không nhỏ, Văn soái không ở lại an ủi hắn sao?”
Văn Thứu bước chân không ngừng: "Văn mỗ miệng vụng, không biết an ủi người khác.”
Lâm Chi Yến mỉm cười: "Văn soái khiêm tốn rồi.”
Ai không biết Văn Thứu ngoại trừ am hiểu lĩnh binh đánh giặc, học vấn trong bụng cũng không thấp, mười ba tuổi đi theo cha hắn là Văn lão nguyên soái ra chiến trường gϊếŧ địch, mười tám tuổi năm ấy từng vì vấn đề quân nhu ở tiền tuyến mà cãi nhau một trận với đám lão hồ ly trên triều, nói là khẩu chiến quần nho cũng không quá đáng.
Hắn là "miệng vụng", người bên ngoài không phải đều câm điếc hết sao?
Cho nên "miệng vụng" là giả, "tránh hiềm nghi" mới là thật.
Ai bảo thái tử đã qua đời, đích hoàng trưởng tôn nhỏ tuổi cũng giống như các thúc thúc như sài lang hổ báo của hắn, đều có tư cách kế thừa đại thống.
Lâm Chi Yến còn đang suy nghĩ nên lôi kéo Văn Thứu như thế nào, Văn Thứu lại đang hồi tưởng cảnh tượng vừa mới nhìn thấy từ trên nóc nhà.
Hắn nhìn thấy một cô nương mặc áo đỏ, tóc tai bù xù đâm đầu vào tường, nhìn phương hướng, hẳn là Lang Hoàn Điện.
…
Lý Dư biết rõ, muốn tìm đường chết, trước hết phải rời khỏi được Lang Hoàn Điện.
Vì thế Lý Dư tìm một bức tường bên cạnh có thân cây, cô luyện tập nhiều lần liền nắm giữ được kỹ năng leo cây cơ bản.
Sau đó cô lại ngồi xổm trên cây ba ngày, căn cứ vào động tĩnh bên kia tường truyền đến, thăm dò thời gian thị vệ tuần tra đi qua.
Cuối cùng là làm "bước đệm".
Sau khi trèo tường đi ra ngoài, cô phải tận lực kéo dài thời gian cung nữ phát hiện cô mất tích, như vậy mới có thể tránh được khả năng vừa trốn ra đã bị bắt trở về, thời gian cô chạy ra càng dài, xác suất thành công tìm đường chết lại càng lớn.
Về phần bước đệm này phải làm như thế nào, kỳ thật cũng đơn giản…
Cô cố ý tìm một chỗ trong Lang Hoàn Điện để ẩn nấp.
Ngay từ đầu cung nữ đưa cơm tìm không thấy cô còn rất sốt ruột, sợ cô chạy ra ngoài, thậm chí còn gọi thị vệ tới cùng nhau tìm cô, cuối cùng chỉ tốn không đến mười phút đã phát hiện cô ở bụi cỏ dưới đình.
Nhưng khi Lý Dư mất tích lần thứ hai, cung nữ không còn kinh hoảng như lần đầu tiên, thị vệ cũng không còn vui vẻ giúp cung nữ tìm cô, thậm chí còn to tiếng mắng chửi, nói tên điên này tìm việc cho bọn họ làm.
Lần thứ ba, cung nữ chắc chắn cô ở ngay trong Lang Hoàn Điện, chỉ là đang trốn, vì thế ở trong Lang Hoàn Điện chờ, quả nhiên đã chờ được Lý Dư trở về.
Lần thứ tư, cung nữ phát hiện không thấy Lý Dư, để đồ ăn xuống liền đi, ngày hôm sau nhìn thấy Lý Dư còn bĩu môi, mắt liếc lên tận thiên linh cái.
Đến đây, toàn bộ công tác chuẩn bị của Lý Dư đã hoàn thành.