Lý Văn Khiêm đành nói: "Hoàng gia gia cũng không phải ngày đầu tiên đối xử với tôn nhi như vậy, tôn nhi đã sớm thành thói quen, chưa từng cảm thấy ủy khuất. Tôn nhi chỉ là không rõ, nếu muốn tìm ra người đứng sau màn, lại biết người nọ kiêng kỵ thân phận tôn nhi, vậy vì sao không đối xử tốt với tôn nhi, chỉ cần có thể dẫn dụ hắn ra tay lần nữa, nói không chừng có thể bắt được người.”
Hoàng đế thiếu chút nữa bị Lý Văn Khiêm chọc cho cười to, cũng không biết mình vừa rồi tại sao lại cảm thấy hắn lá gan nhỏ.
Nếu thật sự lá gan nhỏ, làm sao dám nói thẳng mấy năm qua hoàng đế lãnh đạm với hắn? Nếu lá gan nhỏ, lại làm sao dám lấy bản thân ra làm mồi nhử?
Hoàng đế hỏi ngược lại Lý Văn Khiêm: "Ngươi không sợ?”
Lý Văn Khiêm cúi đầu, lời nói ra không giống như nghĩa chính từ nghiêm, càng giống như là lẩm bẩm từ nội tâm: "Đương nhiên sợ, nhưng tôn nhi càng sợ không bắt được người, ban đêm ngủ cũng ngủ không yên.”
Sau khi thái tử qua đời, hoàng đế đã lâu không có cảm xúc vừa bực mình vừa buồn cười như vậy.
Nỗi đau thấu tim vốn vừa nhìn thấy Lý Văn Khiêm đã vô tình bị hoài niệm và thưởng thức thay thế, trong lúc nói chuyện cũng nhịn không được mang theo vài phần thân mật mà khi đối mặt với những đứa con khác không có: "Làm càn! Quân tử nên tránh xa nguy hiểm, tại sao có thể vì sợ hãi nhất thời mà đặt bản thân vào trong nguy hiểm!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play