Người trong phủ vốn còn lo lắng công chúa quý giá, không quen chịu khổ ở Bắc cảnh, giận lên đầu nguyên soái nhà bọn họ, sau đó thấy nguyên soái nhường chủ viện cho công chúa điện hạ, mỗi lần rảnh rỗi hồi phủ đều đi chủ viện trước, còn thường xuyên cùng công chúa đơn độc ở trong phòng, liền hiểu được quan hệ của hai người.
Mùa đông ở phía bắc lạnh hơn nhiều so với ở kinh thành.
Lý Dư sợ sinh bệnh, ra cửa đều mặc áo lông mang từ kinh thành đến, quấn mình thật chặt
Văn Thứu sợ cô nhàm chán, Bắc cảnh không giống kinh thành, lại không có nhiều đồ tiêu khiển,không có nhiều đồ đẹp lại thú vị, Văn Thứu mang cho cô một cái kính viễn vọng, sau đó lại liên tục cầm không ít đồ vật trong quân đến, gần đây còn cầm về một cây cung, không có việc gì liền dạy cô bắn tên, để cho cô một mình ở nhà cũng có thể tự mình luyện chơi.
Lý Dư nhàm chán một ngày có thể bắn mấy trăm mũi tên, ban đầu còn bắn trượt, luyện tới bây giờ bách phát bách trúng, chỉ có điều Lý Dư khí lực không đủ, kéo không được cung quá nặng, tầm bắn cũng không được xa.
“Đây là Minh Đích.” Văn Thứu cầm lấy một mũi tên đặc biệt, mũi đặc Thứ giảng giải: “Trên mũi tên có lỗ, sau khi bắn ra sẽ có âm thanh, có thể điều chỉnh phương hướng, cũng có thể căn cứ vào âm sắc bất của Minh Đích mà truyền tin tức, hoặc là phán định thân phận người bắn tên"
Nói xong Văn Thứu bắn vài mũi tên, dạy Lý Dư làm sao phân biệt âm sắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play