Một viên đá kích khởi ngàn tầng sóng.
Quý Nhiên vốn bởi vì Lâm Mộ Bạch bị mất mặt, mà tâm tình rất tốt nhếch miệng cười, lúc này vừa nghe thấy lời này của Lâm Chi Kiều, nụ cười trên mặt nhất thời liền cứng đờ.
Trình Hạ cũng có chút kinh ngạc nhìn sang, làm như là muốn hỏi cái gì đó, nhưng lại sợ gợi lên chuyện thương tâm của đối phương, một lúc lâu cũng không nói ra một chữ.
Cha mẹ Quý và cha mẹ Tống cũng nhìn về phía Lâm Chi Kiều, trên mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và đau lòng.
Tống Phùng Thời tuy không nói gì, nhưng lại lặng lẽ nắm chặt tay Lâm Chi Kiều hơn.
Duy chỉ có bản thân Lâm Chi Kiều giống như người không có việc gì, sau khi nói xong câu kia liền nhẹ nhàng bỏ qua đề tài này, thân thiết kéo cánh tay viện trưởng Trịnh: “Trong viện gần đây thế nào ạ?”
"Rất tốt, mấy đứa nhỏ tìm được người nhận nuôi, gần đây thăm lại bọn họ đều rất tốt." dì Trịnh cười híp mắt nói, “Con cứ yên tâm làm việc đi, bận rộn một chút là chứng tỏ sự nghiệp có khởi sắc, là chuyện tốt a!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play