Kiếm Cữu đi hai ngày rồi mà vẫn chưa thấy quay về, Ân Duẫn cũng vậy. Vệ Lạc vốn là khách, giờ lại như chủ nhân nơi này.
Suốt hai ngày qua, Vệ Lạc cứ trăn trở mãi lời Kiếm Cữu, không biết mình có nên rời đi hay không. Đúng như Kiếm Cữu nói, thân phận nàng gắn liền với Kính Lăng, ở lại đây chỉ làm loạn tâm Ân Duẫn. Một bậc nam nhi như hắn, sao có thể bị một nữ nhân như nàng liên lụy? Vệ Lạc hiểu rõ, một bậc trượng phu như Ân Duẫn sẽ không để mình dễ dàng bị mất kiểm soát, càng không để một nữ nhân xa lạ ảnh hưởng quá sâu. Nếu nàng rời đi, chẳng mấy chốc hắn sẽ lại như xưa.
Nàng không thể vì tham luyến một phần ôn nhu, ấm áp mà gây phiền phức cho hắn.
Nghĩ vậy, nhưng Vệ Lạc vẫn lưỡng lự. Nếu chưa gặp Ân Duẫn, nghe lời Kiếm Cữu, nàng sẽ chẳng do dự mà rời đi. Nhưng giờ đã gặp rồi, dù đi hay ở cũng nên nói với hắn một tiếng. Đó là phép lịch sự tối thiểu phải không?
Thôi, đợi họ về rồi từ biệt trực tiếp vậy.
******
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT